Không thể không nói, Lâm Bắc Phàm đúng là cái móc treo đồ trời sinh. Sau khi mặc hôn phục, trông hắn anh tuấn vô cùng, đứng bên cạnh nữ đế trông xứng đôi cực kì.
Lâm Bắc Phàm bỗng nhiên giơ tay nhéo gương mặt mềm mềm của tiểu quận chúa: “Đừng nhìn nữa, chảy cả nước miếng rồi kìa!"
Tiểu quận chúa lau miệng, nàng nhận ra làm gì chảy nước miếng.
Lúc này nàng mới biết Lâm Bắc Phàm đang trêu mình, bèn quát hắn: “Chảy nước miếng thì chảy nước miếng, ta thèm nam nhân của mình đấy thì làm sao?"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Nói có lí lắm, ta không biết phải trả lời thế nào luôn!
“Tiểu Vân Oanh, ngươi thấy bộ hôn phục này thế nào?” Nữ đế mỉm cười, nàng hỏi.
Tiểu quận chúa lập tức gật đầu: “Đẹp lắm! Đẹp cực kì luôn!"
“Trẫm cũng thấy rất được, quyết định bộ hôn phục này đi!"
Nữ đế vỗ tay: “Ái khanh, ngươi vào trong thay một bộ hôn phục khác ra đây cho trẫm xem nào!"
“Lại phải thay nữa hả, thần còn phải về phê duyệt tấu chương nữa, quốc sự quan trọng!” Lâm Bắc Phàm thấy hơi không vui.
Dẫu sao hắn cũng là một nam nhân, quần áo mặc vừa người là được rồi, hắn không thích thay đi thay lại như vậy. “Bớt phí lời, mau đi thay đi!” Nữ để đẩy hắn vào bên trong.
Thế là Lâm Bắc Phàm phải thử hết bộ này đến bộ khác, bộ nào hai nữ nhân cũng hài lòng.
“Đẹp! Đẹp lắm! Lâm Bắc Phàm mặc bộ hôn phục nào cũng đẹp hết!” Hai mắt tiểu quận chúa phát sáng, nước miếng của nàng chảy tong tong.
Nữ nhân này đã không thể che giấu nổi ý đồ của mình rồi!
Lâm Bắc Phàm sợ chết đi được, đợi đến hôm kết hôn chắc nàng sẽ kéo hắn đến một rừng cây nhỏ nào đó... “Đúng là đẹp thật, năm bộ này lấy hết! Cơ mà phải chuẩn bị thêm bốn bộ khác nữa!” Nữ đế mỉm cười.
Lâm Bắc Phàm thấy tê dại: “Năm bộ thôi là đủ rồi, sao còn phải chuẩn bị thêm bốn bộ nữa?"
“Bởi vì trẫm có chín bộ để thay cơ mà, ngươi là tân lang nên tất nhiên ngươi cũng phải chuẩn bị chín bộ, như vậy mới tương thích!” Nữ đế nói.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm thực sự muốn đánh chết cái miệng của mình.
Biết vậy ban nãy hắn đã không đưa ra ý kiến để giờ hại khổ chính mình, trong lòng hắn hối hận quá.
Tới buổi chiều, hắn và tiểu quận chúa trở về Lâm phủ.
Tiểu quận chúa khoanh hai tay trước ngực, nàng nói: “Hôm nay nữ đế tỷ tỷ đẹp chết đi được, trên gương mặt lúc nào cũng là nụ cười hạnh phúc, trông nàng mà ta cũng muốn tổ chức hôn lễ Lâm Bắc Phàm liếc mắt nhìn: “Hôn lễ thì được, nhưng quận chúa không được học bệ hạ chuẩn bị nhiều hôn phục như vậy!"
Tiểu quận chúa vỗ vai Lâm Bắc Phàm: “Yên tâm đi, thay đồ hoài ta cũng thấy phiền nên ta không muốn chuẩn bị nhiều như vậy! Với cả ta cũng không thể vượt qua nữ đế tỷ tỷ!"
Lâm Bắc Phàm thở phào một hơi: “Vậy thì tốt!"
“Thế nên ta chỉ cần chuẩn bị tám bộ là đủ rồi!” Tiểu quận chúa đắc ý nói.
Lâm Bắc Phàm: "..."
Đến tối, hắn chuẩn bị một vò rượu bên trong thư phòng, bên cạnh đó còn bày hai cái ly bạch ngọc.
Không lâu sau, Bạch Quan Âm xuất hiện và ngồi trước mặt Lâm Bắc Phàm, nàng nâng cái ly trước mặt lên: “Chúc mừng ngươi nhé, không bao lâu nữa là đến ngày đại hôn của ngươi rồi, ngươi sẽ cưới được một nữ nhân có quyền có thế và xinh đẹp nhất thiên hạ! Ta kính ngươi một ly!"
“Cảm ơn!"
Lâm Bắc Phàm cũng nâng ly, hắn mỉm cười: “Bệ hạ đúng là nữ nhân có quyền có thế và xinh đẹp nhất thiên hạ! Có điều xét về đẹp thì ngươi cũng không hề kém cạnh đâu!"
Bạch Quan Âm trợn trắng mắt: “Đúng là biết cách nói chuyện, chẳng trách biết bao nữ nhân mê mệt ngươi!"
Uống một ly rượu xong, Lâm Bắc Phàm bỗng nghiêm túc hơn: “Bạch Quan Âm, ta có một chuyện muốn nói với ngươi!"
Bạch Quan Âm có vẻ đã đoán được, nàng hỏi: “Chuyện gì, ngươi nói đi?"
“Từ nay về sau, ta sẽ không cung cấp tiền tài cho ngươi nữa, hi vọng ngươi có thể thấu hiểu!"
“Ngươi chuẩn bị rửa tay gác kiếm làm một vị quan tốt hả?"
“Không, ta vẫn sẽ là tham quan! Chỉ cần tham được là ta sẽ tham tiếp, cho đến khi Đại Võ bất ổn thì ta mới thôi!"
“Thế số tiền tài ngươi tham được ngươi định giải quyết thế nào, giữ để mình dùng ư?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Ta cũng không dùng, ta đâu cần lo vấn đề cơm áo gạo tiền nữa, nhiều tiền với thiếu đi một chút cũng đâu có gì khác biệt! Thế nên ta định giao số tiền ta tham ô được cho bệ hạ! Dẫu sao thì ta cũng là hoàng phu của nàng, là chỗ dựa cả đời của nàng, ta không thể làm chuyện có lỗi với nàng nữa, ngươi nói xem có phải không?"
Bạch Quan Âm bỗng bật cười, vòng đi vòng lại hóa ra vẫn về tay bệ hạ...
“Nữ đế ngốc nghếch, ngươi không sợ nàng có tiền rồi sẽ tiêu lung tung hả?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Nàng không ngốc đâu, ngược lại còn cực kì anh minh! Ta đã nhận ra rồi, mấy năm nay do đất nước không ổn định nên nữ đế vẫn giả vờ suốt! Hiện giờ đất nước thống nhất, bốn phương thái bình nên nàng mới thôi không giả vờ nữa!"
Bạch Quan Âm gật đầu: “Ngươi nói cũng có lí!"
“Hơn nữa ta vẫn luôn nghi ngờ thực ra nữ đế đã biết chuyện ta tham ô từ lâu rồi!"
Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Sở dĩ nữ đế không xử lí ta chắc là bởi nể tình những cống hiến của ta cho Đại Võ, hoặc là bởi..."
“Bởi gì?” Bạch Quan Âm hỏi.
Lâm Bắc Phàm cúi đầu tỏ vẻ ngại ngùng: “Chắc là bởi nữ đế mê luyến sắc đẹp của ta! Mặc dù nữ đế là một vị hoàng đế nhưng suy cho cùng vẫn là một nữ nhân, trầm mê sắc đẹp là điều hoàn toàn có thể hiểu được!"
1153 chữ