“Cái thời tiết quỷ quái này, lạnh chết mất, ta lấy cái áo bông này, mau cởi ra!"
“Đây là áo bông mẹ ta tặng cho ta, ta không cho ngươi!"
“Ngươi dám nói không cho ta ư? Cẩn thận ta cho ngươi hai cái bạt tai, để xem ngươi có đưa cho ta hay không?"
“Mau đốt lửa lên, lạnh chết ta rồi!"
“Chỗ than củi này được mang tới từ nước Đa Tháp chúng ta, các ngươi không có tư cách sử dụng chúng!"
“Gì mà từ nước Đa Tháp, chúng ta đều là liên quân, là người một nhà, có phải ngươi muốn chia bè kéo cánh không?"
“Than củi có hạn, ngươi có nói đến khi trời sập thì ta cũng không đưa cho ngươi!"
“Hơ! Coi cái tính nóng nảy của ta này!"
Cứ thế, những binh sĩ của bảy nước chia thành bảy phe và bắt đầu đánh nhau.
Đám người này muốn giành chăn bông, đám người kia lại muốn cướp quần áo, còn có người tranh giành củi, than. Tóm lại những thứ gì có thể sưởi ấm được thì bọn họ đều tranh giành, cả đại quân trở nên loạn cào cào.
Chuyện này nhanh chóng được các tướng lĩnh của bảy nước biết được.
Bọn họ sầm mặt, lớn giọng nói: “Dừng tay! Dừng tay hết cho lão phu! Cãi nhau om tỏi thế còn ra thể thống gì? Lão phu biết trời lạnh, các ngươi cần vật tư để sưởi ấm, thế nhưng các ngươi không được đánh nhau! Hiện giờ chúng ta là liên quân, là người một nhà, đáng ra phải hòa thuận mới đúng! Ai còn tranh cãi nữa thì xử lí theo quân pháp ngay lập tức!"
Được tướng lĩnh can ngăn, cuộc bạo loạn mới tạm thời kết thúc.
Thế nhưng bọn họ đều hiểu rằng nếu như không giải quyết vấn đề chống rét thì sau này vẫn sẽ đánh nhau thôi, như vậy thì không có lợi cho việc quản lí.
Thế là bọn họ bèn thu hết vật tư chống rét rồi tiến hành phân chia.
Mỗi một nhà sẽ đốt một ít than củi rồi cho mọi người vào trong để tránh rét, cứ nửa canh giờ thì lại đổi một lượt, như vậy thì ai cũng có phần. Còn về mấy thứ như áo bông, chăn bông thì sẽ để những binh lính có thể chất yếu hoặc bị thương mặc trước.
Cách này có vẻ công bằng nên được toàn quân ủng hộ.
Tuy nhiên, nó chỉ duy trì được chưa đầy một ngày.
Bởi lẽ thời tiết bên ngoài quá lạnh, đợi cả một ngày mà rất nhiều người vẫn chưa đến lượt, bọn họ sắp bị đông cứng ở bên ngoài rồi.
Không ai muốn chết rét cả, thế nên bọn họ lại bắt đầu đánh nhau.
Lần này còn đánh nhau ác liệt hơn, rất nhiều người đã bị đánh chết.
Các tướng lĩnh của bảy nước không thể không ra tay ngăn cản và tiến hành đợt phân chia mới.
Lần này bọn họ chia theo chức quan, công lao và thực lực.
Như vậy thì những tướng sĩ thấp kém cũng chẳng tới lượt.
Trong lòng bọn họ thấy cực kì bất bình, bọn họ không muốn chết nên lại làm loạn lên, quy mô càng lúc càng lớn.
Tướng lĩnh bảy nước lại phải đứng ra giải quyết mâu thuẫn, sau đó bọn họ tiến hành phân chia lần thứ ba. Thế nhưng dù bọn họ có phân chia kiểu gì đi chăng nữa thì cũng không có tác dụng.Bởi lẽ tài nguyên có hạn, thể nào cũng có người không được hưởng tài nguyên, và bọn họ sẽ đứng ra đấu tranh để được sống tiếp.
Chỉ trong hai ngày mà liên quân đã có năm đợt tranh đấu, số người thương vong lên đến năm, sáu vạn người. Trong lòng các binh sĩ đều tràn đầy oán khí, bọn họ thù địch lẫn nhau, quan hệ giữa họ đã bị đóng băng. Tướng lĩnh các nước cực kì đau đầu, binh lính của bọn họ không chết trong tay người khác mà lại chết trong tay chính người phe mình, chuyện gì thế không biết!
Hơn nữa, liên quan bảy nước vốn đã không đoàn kết, bình thường không có chuyện gì còn đỡ, hiện giờ bọn họ lại bắt đầu đấu đá nhau, lại còn gây ra thương vong cực lớn, như thế thì sau này còn đồng tâm hiệp lực đánh trận được sao?
Tuy nhiên điều khiến bọn họ đau đầu hơn đã xuất hiện, đó chính là lương thảo của bọn họ sắp sửa hết.
“Đã bốn ngày rồi! Trận tuyết này đã kéo dài bốn ngày, lương thảo cũng bị gián đoạn bốn ngày, chúng ta sắp không còn lương thảo mà ăn nữa rồi, hiện giờ phải ăn tiết kiệm! Ba hôm nữa thôi nếu không vận chuyển lương thảo đến thì e là..."
Các vị tướng lĩnh đều thấy nặng nề vô cùng.
Làm tướng quân dẫn binh lính đánh trận, bọn họ hiểu hậu quả khi không có lượng thực sẽ nghiêm trọng như thế nào. Vấn đề sưởi ấm bọn họ miễn cưỡng còn có thể giải quyết được, song nếu không có lương thực để ăn thì chắc chắn sẽ dẫn đến binh biến.
Hiện giờ các binh sĩ của bảy nước đang thù địch lẫn nhau, nếu không có lương thực để ăn nữa thì bọn họ khó có thể tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra!
Lúc này, một lão tướng quân vỗ tay, nói: “Mọi người hãy suy nghĩ lạc quan lên một chút, trận tuyết này đã kéo dài bốn ngày và đã đủ lâu rồi, chỉ cần tuyết ngừng rơi là lương thực sẽ được vận chuyển tới ngay! Mọi người hãy kiên trì thêm hai ngày nữa!"
“Giờ cũng chỉ còn cách ấy thôi!"
Mọi người thở dài một hơi.
Tiếp đó, đại quân lại náo loạn mấy lần chỉ vì vấn đề sưởi ấm, kéo theo đó là có thêm mấy vạn người thương vong. Tuyết vẫn tiếp tục rơi, sáu ngày trôi qua, đồng nghĩa với việc lương thực của bọn họ đã bị gián đoạn sáu ngày. Trong sáu ngày này, không một chút lương thực nào được vận chuyển đến nơi này. Đại quân hai trăm vạn người không có gì để ăn.
“Sao cháo hôm nay ít thế? Toàn là nước, chả được nổi mấy hạt gạo, như thế thì bảo sao ta ăn nổi?"
"Đúng vậy đấy, trời thì lạnh sắp chết cóng, ngươi còn không cho ta ăn cơm, định cho ta chết hay gì?"
"Có phải các ngươi đang tham ô lương thực không, cháo càng ngày càng ít đi là sao?"
“Mau cho ta thêm ít gạo, bằng không ta không đi!"
“Đúng vậy! Không cho chúng ta ăn no thì chúng ta sẽ không đi!"
1095 chữ