Không sợ thời tiết lạnh, chỉ sợ thời tiết tiếp tục rét lạnh.
Thảm họa băng tuyết lớn năm ngoái kéo dài gần ba tháng.
Ngoại trừ gia đình giàu có chuẩn bị đủ than cho mùa đông, còn những người khác làm sao có thể chống đỡ lâu như vậy?
Đáng sợ hơn chính là tuyết quá lớn quá dày, vận chuyển vô cùng khó khăn, biến mỗi một thành thị mỗi một thôn trang thành đảo biệt lập, gọi trời trời không đáp, kêu đất đất không linh, cho nên mới dẫn đến tổn thất không thể cứu vãn.
Bây giờ chỉ có hai tuần, cắn răng là trôi qua rồi.
"Bệ hạ, thật sự không cần lo lắng!"
Lâm Bắc Phàm rót cho nữ đế một ly rượu, cười nói: "Thảm họa băng tuyết năm ngoái, chúng ta còn có thể giảm thương vong xuống mức thấp nhất trong lịch sử! Hiện giờ chỉ là thời tiết lạnh giá ngắn ngủi mà thôi, rất nhanh sẽ qua thôi!"
"Ái khanh nói rất đúng!" Nữ đế nở nụ cười, cả người đều thả lỏng hẳn đi. Trận thảm họa băng tuyết lớn trăm năm mới có một lần, bọn họ còn vượt qua được!
Một dịp thời tiết lạnh giá nho nhỏ mà thôi, làm sao có thể không vượt qua được?
Nữ đế vừa uống rượu, vừa vui sướng khi người gặp họa nói: "Trẫm nghe nói liên quân bảy nước dẫn đại quân hai trăm vạn người đã tiến vào Đại Viêm năm trăm dặm, đến gần nội địa của Đại Viêm! Nhưng bây giờ tuyết rơi dày đặc băng tuyết ngập trời, không biết bọn họ sống như thế nào?"
"Bọn họ sống như thế nào? Bọn họ rất buồn!"
Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm nói: "Thần vừa mới nhận được tin tức từ tiền tuyến truyền tới, liên quân bảy nước đánh tới thành La Hoa, cách nội địa Đại Viêm không đến một trăm dặm! Kết quả, một trận tuyết rơi dày đã vây khốn bọn họ, không thể tiến lên được, lui về phía sau cũng không được, vô cùng lúng túng! Ha ha.." Nữ đế cũng cười rộ lên, chỉ nghĩ thôi cũng đã biết khốn cảnh của bọn họ rồi.
“Ái khanh, ngươi là đại nguyên soái của triều ta, dụng binh như thần, ngươi cảm thấy trận đại chiến này đi về phía nào?"
"Được, thần này sẽ giảng giải cho bệ hạ!"
Lâm Bắc Phàm lại uống một ngụm rượu, cười đáp: "Tuy liên quân bảy nước có được đại quân hai trăm vạn người, trông có vẻ thanh thế ngập trời nhưng lương thảo lại là một vấn đề rất lớn! Mỗi ngày phải cung cấp cơm áo gạo tiền cho hai trăm vạn người, độ khó không phải là một chút thôi đâu! Cho nên, đường tiếp tế phía sau không thể đứt, đứt rồi tất sẽ sụp đổ!"
Nữ đế gật đầu, ý bảo Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói tiếp.
"Bình thường, vấn đề này dễ giải quyết! Trong liên quân bảy nước, người có năng lực cũng không ít, cho nên chuyện này cũng không thành vấn đề! Nhưng một trận tuyết rơi dày lại phá hủy cục diện tốt đẹp của bọn họ! Bệ hạ cũng biết, băng tuyết ngập trời, đi đường vô cùng khó khăn chứ đừng nói là muốn vận chuyển lương thảo, hơn nữa còn là cung ứng lương thảo cho đại quân hai trăm vạn người!” Nữ đế gật đầu.
"Vì vậy, tuyết rơi dày đã làm gián đoạn đường dây tiếp tế của họ! Theo vị thần hiểu được, lương thảo mà bọn họ đã chuẩn bị, nếu như có thể ăn tiết kiệm cũng chỉ có thể kiên trì khoảng một tuần, nhưng trận tuyết này phải rơi hai tuần!"
"Mặt khác, bọn họ còn phải giải quyết vấn đề chống rét sưởi ấm!"
"Vận chuyển lương thảo đã tốn sức như vậy, muốn giải quyết vấn đề chống rét sưởi ấm lại càng thêm khó khăn, gần như không có khả năng! Với lại nơi mà bọn họ đang ở bây giờ là một thành phố nhỏ, tài nguyên có hạn" Lâm Bắc Phàm tặc lưỡi lắc đầu: "Họ đến từ bảy quốc gia, bảy quốc gia có bảy trái tim! Lúc trước là bởi vì lợi ích chung mới kết hợp lại với nhau, thảo phạt Đại Viêm! Nhưng bây giờ vật chất khan hiếm, vì sinh tồn, vì lợi ích của mình, bọn họ sẽ bởi vậy mà nháo nhào lên, thậm chí là tự giết lẫn nhau! Cho nên bọn họ đã không chiến mà bại!"
"Nếu như ta là Đại Viêm, hoàn toàn cũng không cần động tay, trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, chờ sau khi bọn họ sụp đổ rồi xuất binh trừng trị! Có thể nói, liên quân bảy nước đã hoàn toàn tự chơi chết mình rồi! Bọn họ hoàn toàn không nên xuất binh!" Lâm Bắc Phàm nở nụ cười vui sướng khi người gặp họa.
Nữ đế nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Liên quân bảy nước một đường ca hát vang dội đến gần nội địa Đại Viêm, kết quả bởi vì nguyên nhân thời tiết mà tự mình sụp đổ, không có được một cái gì, lại tổn thất hai trăm vạn binh mã!"
"Đại Viêm mất đi phần lớn lãnh thổ, tuy rằng cuối cùng có thể cướp về nhưng cũng tổn thất một lượng lớn binh mã! Vậy trận chiến này rốt cuộc ai thắng?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Không có người thắng! Trong cuộc chiến này, căn bản không có người chiến thắng, tất cả đều là kẻ thua cuộc! Nếu như nhất định phải tìm ra một người vậy có thể chính là Đại Võ của chúng ta!"
"Bảy nước và Đại Viêm đều tổn thất nghiêm trọng cung cấp cho chúng ta cơ hội ngàn năm có một! Chờ đến đầu xuân năm sau, chúng ta có thể triệu tập binh mã một đường xuống Nam, lại một lần nữa mở rộng lãnh thổ!" Hai người liếc nhìn nhau, vui vẻ cười rộ lên.
Mà lúc này, liên quân bảy nước bị vây khốn kia đúng như dự liệu của Lâm Bắc Phàm, đã trở nên náo loạn...
Lúc bấy giờ, liên quân bảy nước đã bị mắt kẹt hai ngày.
Thời gian hai ngày không được coi là dài, vấn đề lương thảo cũng không có trở ngại gì, song vấn đề cấp ấm lại đứng trước một khó khăn lớn.
Do không dự liệu được thời tiết giá lạnh đột nhiên ập tới nên những vật tư dùng để sưởi ấm của bọn họ như chăn bông, quần áo, than củi đều cực kì thiếu thốn, thế nên bọn họ không thể không tranh giành nhau chỉ vì muốn được sưởi ấm.
1174 chữ