Vương cung Tà Nguyệt, Ngự Thư phòng.
Tử Nguyệt nữ đế đang phê duyệt tấu chương, sau khi biết được việc này vô cùng kinh ngạc: "Đại Võ lại đặt tâm tư lên việc phòng rét, ngay cả Đại Viêm cũng không để ý sao?"
Lần trước, Đại Võ phát động nhiều người như thế, chuyện năm ngoái như diễn ra trước mắt.
Lúc ấy, tất cả mọi người đều cười nhạo Đại Võ làm lớn chuyện, lãng phí tài nguyên vô ích.
Kết quả thảm họa băng tuyết trăm năm mới có một lần kéo tới, dân chúng trên toàn thế giới đều gặp phải tai ương, hơn trăm triệu người chết. Các quốc gia tổn thất nghiêm trọng, đến bây giờ vẫn chưa khôi phục lại được. Cuối cùng, chỉ có Đại Võ an toàn vượt qua thảm họa băng tuyết đó.
Sau đó, một phát vượt qua các nước khác, trở thành vùng đất yên vui khó mà có được trong lòng dân chúng thiên hạ.
Nàng nghiêm túc suy nghĩ một chút, cảm thấy việc này là chuyện quan trọng, không làm rõ ràng thì trong lòng không yên tâm.
Vì vậy, nàng viết thư liên lạc với nữ đế.
Không lâu sau đã nhận được thư trả lời của nữ đế Sau khi Tà Nguyệt nữ đế xem xong, mặt mày có chút nghiêm trọng: "Tuy rằng không phải thảm họa băng tuyết nhưng cũng là thời tiết cực kỳ lạnh, nhất định phải chuẩn bị công tác chống rét cho tốt!"
Phải biết rằng, thảm họa băng tuyết năm ngoái, nơi này của bọn họ đã có một phần tư dân cư bị chết rét, hầu như mỗi nhà đều có người chết.
Mặc dù đã trôi qua một năm, mọi người vẫn chưa hồi phục sau chấn thương năm ngoái.
Tà Nguyệt bọn họ vừa mới lập quốc, kết cấu cũng không ổn định, thiếu rất nhiều tài nguyên chống rét. Nếu trải qua một mùa đông khắc nghiệt, hàng triệu người chết, chỉ sợ...
Tà Nguyệt nữ đế không dám nghĩ tiếp nữa, lập tức triệu tập quần thần, hạ mệnh lệnh bắt buộc.
"Mùa đông khắc nghiệt sắp đến, từ bây giờ trở đi, cả nước chuẩn bị tốt công tác chống rét! Cung cấp một số củi và than củi, chăn bông... để cho tất cả mọi người chống rét! Ngoài ra, xây dựng một số nơi trú ẩn, sưởi ấm tập trung!"
"Vâng, bệ hạ!"
Động tĩnh của Đại Võ cũng bị hoàng đế Đại Hạ luôn chú ý, để ý tới.
Hắn ta nhíu mày: "Đại Võ đang làm cái gì vậy? Vừa tích lũy tài nguyên sưởi ấm vừa bắt đầu mở nơi trú ẩn sưởi ấm tập trung, chẳng lẽ năm nay lại là một trận thảm họa băng tuyết nữa?"
Thảm họa băng tuyết năm ngoái, bởi vì không chuẩn bị tốt công tác chống rét, Đại Hạ bọn họ chết gần ba mươi triệu người, các loại tổn thất khác lại càng không thể nào đếm được, trực tiếp kéo quốc gia của bọn họ sụp đổ, chiến loạn kéo dài suốt một năm, quốc lực càng ngày càng yếu đi.
Bởi vì trận thảm họa băng tuyết này mà phụ hoàng của hắn ta lâm bệnh nặng một thời gian, thân thể không khỏe cho nên mới không thể không dốc hết tất cả để luyện chế thuốc trường sinh bất lão, kéo dài tuổi thọ của mình, kết quả lại hại chết chính mình, đồng thời cũng hại Đại Hạ!
Bài học quá sâu sắc, cho nên hắn ta không dám khinh thường chút nào, buổi tối có thể đi điều tra tình huống cụ thể.
Kết quả, thông tin được biết đến bị hạn chế, chẳng có tác dụng gì.
Tuy nhiên, có một tin tức đã thu hút sự chú ý của hắn ta.
Hành động chống rét lần này do Lâm Bắc Phàm đề xuất và chủ trì.
Hắn ta thật sự vừa yêu vừa hận Lâm Bắc Phàm.
Yêu là bởi vì người này có tài học, có bản lĩnh, có thể trị quốc cũng có thể đánh giặc, thiên hạ không ai có thể sánh được.
Dựa vào sự cố gắng của hắn Đại Võ mới xoay chuyển được tình thế suy sụp càng ngày càng lụn bại mà trở nên hưng thịnh, quốc lực càng ngày càng cường thịnh.
Hắn ta khát vọng có được nhân tài như Lâm Bắc Phàm trợ giúp cho mình.
Hận là bởi vì sở dĩ Đại Hạ rơi vào cục diện hiện giờ, hắn hoàn toàn không thoát khỏi quan hệ.
Nhưng bất luận yêu cũng tốt hận cũng tốt, hắn là người làm việc mưu tính sâu xa, chưa bao giờ bỏ qua cũng chưa bao giờ thất bại.
Hắn đã tự mình chủ trì chuyện này, cho thấy chuyện này rất quan trọng. Cho dù không phải thảm họa băng tuyết thì chỉ sợ cũng là thời tiết cực kỳ lạnh, sẽ chết người.
Đại Hạ bọn họ cũng không chịu nổi giày vò nữa!
Thà tin rằng nó có hơn là gặp phải sai lầm vì đã không tin!
Sắc mặt của hoàng đế Đại Hạ trở nên thận trọng, nói: "Truyền mệnh lệnh của trẫm, cả nước chuẩn bị chống rét!"
Lúc này, các quốc gia khác cũng biết hướng đi của Đại Võ.
Tuy nhiên, tất cả mọi người đều không tin rằng thảm họa băng tuyết sẽ đến một lần nữa.
Loại thảm họa băng tuyết có quy mô này trăm năm có một lần đã là rất nhiều rồi, không thể đến liên tiếp trong hai năm được. Ngoài ra, họ có một chuyện quan trọng hơn cần phải làm ngay bây giờ.
Tỷ như, các hoàng tử hoàng tôn của Đại Viêm hoàng triều đang vội vàng tranh quyền đoạt lợi, công phạt lẫn nhau, căn bản cũng không đặt tâm tư vào việc chống rét. Thiên hạ chết bao nhiêu người thì bọn họ cũng không quan tâm, có thể giành được đại quyền chí tôn hay không mới là chuyện bọn họ cần quan tâm.
Lúc này các tiểu quốc xung quanh Đại Viêm hoàng triều đang vội vàng thảo phạt Đại Viêm, cướp đoạt địa bàn và tài nguyên, không có tâm tình quan tâm đến chuyện khác.
Có điều, Đại Viêm tuy rằng quốc loạn nhưng lực lượng quân sự vẫn vô cùng kiên cố. Bảo vệ vững chắc quốc môn, ngăn cản sự xâm lấn của các quốc gia xung quanh.
Vì thế, những tiểu quốc này bắt chước theo liên minh phạt Hạ năm đó, tạo thành đại quân phạt Viêm, đã tập kết hai trăm vạn binh mã, hơn năm mươi cường giả Tiên Thiên, thảo phạt Đại Viêm.
Lực lượng này vô cùng hùng hậu, quả nhiên quốc môn của Đại Viêm không thể đánh lại.
Không đến một ngày, quốc môn của Đại Viêm đã bị phá vỡ, đại quân hai trăm vạn tiến vào lãnh thổ của Đại Viêm.
Việc này đã hấp dẫn ánh mắt của người trong thiên hạ.
“Đại Viêm bị liên quân bảy nước công phá rồi sao?"
"Đại Viêm chỉ sợ không xong rồi!"
1057 chữ