Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần!

Chương 908: Mùa đông khắc nghiệt sắp tới




"Nếu đã như vậy, sao chúng ta không đợi bọn họ càng suy yếu hơn nữa rồi mới xuất binh?" Lâm Bắc Phàm cười nói: "Hoàng đế Đại Viêm vừa mới băng hà, lại chưa lập ra người làm thái tử, đấu tranh nội bộ trong triều đình mới vừa mới bắt đầu! Cho nên chúng ta để cho bọn họ đấu với nhau đi, đấu càng dữ dội, bên trong tiêu hao càng nhiều!"

"Bởi vì trong một năm nay, vì theo đuổi trường sinh nên hoàng đế Đại Viêm đã tiêu hao hết tài lực để thu thập thiên tài địa bảo, phớt lờ dân sinh, đã dẫn đến sự bất mã sôi sục của dân chúng, dân chúng khởi nghĩa khắp nơi!

Bây giờ hoàng đế Đại Viêm đã ngã xuống, dân gian càng thêm hỗn loạn"

"Hơn nữa các nước xung quanh như hổ rình mồi, không ngừng có động thái nhỏ.."

"Đại Viêm loạn trong giặc ngoài, tứ bề khốn đốn"

Lâm Bắc Phàm cười nói: "Cho nên chúng ta nên cho Đại Viêm thêm một chút thời gian, thời gian càng lâu, quốclực của bọn họ càng hao tổn nghiêm trọng, càng có lợi cho chúng ta!"

Bách quan bội phục nói: "Nguyên soái nói có lý!"

Nữ đế hỏi: "Ái khanh, theo ý kiến của ngươi, khi nào xuất binh là thích hợp nhất?"

"Tốt nhất là qua mùa đông, thời điểm đầu xuân năm sau!" Lâm Bắc Phàm nói.

Mọi người nhíu mày: "Lâu như vậy sao? Hơn ba tháng đó!"

Lâm Bắc Phàm nói: "Đúng vậy, nhất định phải qua mùa đông! Bởi vì mùa đông này có thể sẽ khá lạnh!"

Mùa đông này sẽ khá lạnh?

Mọi người ngay lập tức nhớ tới đại thảm họa băng tuyết trăm năm mới có một lần kia!

Nữ đế ngồi không yên: "Ái khanh, không phải là thảm họa băng tuyết.."

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Cũng không nghiêm trọng như vậy, chỉ là rét hơn một chút so với những năm trước mà thôi! Vì vậy, chúng ta cần phải làm nhiều công tác phòng bị hơn, giảm bớt thương vong về người và động vật!" Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm: "Không phải là thảm họa băng tuyết thì tốt rồi!"

Lâm Bắc Phàm tiếp tục: "Tháng chạp rét buốt, băng tuyết ngập trời, thực sự không nên chiến đấu, nếu không sẽ chỉ làm tổn hại đến binh lực của chúng ta! Chúng ta nên dành nhiều tâm tư hơn ở trong nước, làm một vài công tác phòng chống rét buốt, giảm bớt thương vong về người và động vật, bảo tồn quốc lực!"

"Mà lúc này, Đại Viêm xung đột nội bộ, nhất định không thể đặt tâm tư đặt lên việc phòng chống giá rét!"

"Từ đầu năm đến nay, Đại Viêm vẫn luôn nội loạn, tứ bề bất ổn! Lương thực thiếu thốn, dân chúng không lao động! Hơn nữa trời rét đậm rét hại, nhất định sẽ nhanh chóng tổn hại quốc lực của bọn họ!"

"Vào đầu mùa xuân năm tới, chúng ta đã trải qua mùa đông khắc nghiệt, sức mạnh quốc gia được bảo tồn! Hơn nữa đúng lúc có thể dùng Bạch Tượng phủ, cực Đông, lại có thể mở rộng lãnh thổ một lần nữa! Khi đó chúng ta có thể thừa thế xông lên, cho quân xuống phía Nam!"

Nữ đế lớn tiếng nói: "Được! Đúng như ái khanh nói, bây giờ không phải là lúc xuất binh! Chờ chúng ta vượt qua mùa đông khắc nghiệt, tập kết binh mã, một đường đi xuống phía nam, đánh hạ một khoảng lãnh thổ thật lớn!"

"Bệ hạ thánh minh!" Bách quan đồng thanh nói.

Như thế, triều đình đã định ra được tư tưởng chính, bây giờ không đánh, qua mùa đông rồi mới đánh.

Nhưng mà lúc này các quốc gia bên ngoài đều đang quan sát Đại Võ, xem khi nào bọn họ khởi binh đánh vào Đại Viêm.

Nhưng điều làm cho bọn họ cảm thấy buồn bực chính là Đại Võ chậm chạp không có động tĩnh.

Không điều binh khiển tướng, không tích lũy lương thảo, sống cuộc sống của mình, giống như không coi chuyện này là gì cả.

Tất cả mọi người hoang mang trong lòng, không phải chứ?

Cơ hội tốt như vậy, sao Đại Võ có thể không có một chút động tĩnh nào được?

Đầu tiên là các nước nhỏ xung quanh Đại Viêm ngồi không yên, bọn họ nhao nhao liên lạc với Đại Võ, mời Đại Võ xuất binh.

Bọn họ muốn lặp lại chiến dịch liên quân phạt Hạ lần trước, do Đại Võ dẫn đầu, dẫn dắt đại quân trăm vạn người một đường công thành đoạt đất, phân chia lãnh thổ Đại Viêm.

Lâm Bắc Phàm đích thân tiếp đãi bọn họ, lại uyển chuyển cự tuyệt: "Các vị, thật sự là ngại quá, Đại Võ chúng ta không có ý định xuất binh, cho nên các ngươi quay về đi!"

Mọi người ngạc nhiên: "Lâm thừa tướng, cơ hội ngàn năm có một như vậy, vì sao người...

Trên mặt Lâm Bắc Phàm tràn đầy nụ cười hạnh phúc: "Các vị chắc cũng biết năm sau ta và bệ hạ sẽ đại hôn! Đây là một ngày vui vẻ, thực sự không nên giết chóc! Vì vậy, xin các vị quay về đi! Nhưng nếu năm sau các vị có thời gian thì nhớ đến uống rượu mừng của ta và bệ hạ, ha ha!"

Mọi người càng ngạc nhiên, vậy mà lại bởi vì nguyên nhân này?

Vì đại hôn, ngay cả lãnh thổ dễ dàng có được cũng không cần?

"Lâm thừa tướng, ngươi nghe bản quan nói một lời, Đại Viêm nội loạn, đây chính là cơ hội ngàn năm có một! Nếu như bỏ lỡ cơ hội này, về sau muốn cướp lấy một mảnh đất từ trong tay Đại Viêm sẽ không dễ dàng như vậy nữa đâu!"

"Thừa tướng, kết hôn và đánh giặc, hai việc này hoàn toàn không xung đột!"

"Hơn nữa ngươi và Đại Võ bệ hạ nên suy sét vì quốc gia nhiều hơn, đừng chỉ nghĩ đến chuyện nữ nhi thường tình!"

Lâm Bắc Phàm lại từ chối: "Đa tạ ý tốt của mọi người, chúng ta thật sự không muốn khởi binh, mời các vị trở về đi!"

Dưới sự từ chối nhiều lần của Lâm Bắc Phàm, mọi người ảo não quay trở về. Đại Võ rừng vàng biển bạc, không để ý đến lãnh thổ của Đại Viêm.

Nhưng những nước nhỏ như bọn họ, đất ít tài nguyên lại thiếu thốn, có thể nói là cái gì cũng thiếu, đối mặt với "sức hấp dẫn" của Đại Viêm, hoàn toàn là không thể nào thờ ơ.

Cho nên, sau khi bọn họ trở về đã nhao nhao khởi binh, biên giới Đại Viêm loạn lên, mà Đại Võ quả nhiên giữ lời hứa của mình, không hề khởi binh, ngược lại đặt toàn bộ suy nghĩ lên việc chống rét qua mùa đông.

Dán lên hoàng bảng, nói cho mọi người biết mùa đông năm nay sẽ tương đối lạnh, chuẩn bị thêm một ít vật tư chống rét.

Huy động các vật tư chống rét lớn, vận chuyển đến các thành trì.

Ngoài ra, một số nơi trú ẩn đã được mở, tập trung sưởi ấm một lần nữa, để cho những người không có điều kiện có thể vượt qua mùa đông khắc nghiệt.

Loạt hành động này rơi vào mắt một số người tinh ý...

1217 chữ