Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần!

Chương 870: Ta đúng là quá nhanh trí




Tại triều đình Đại Hạ, các hoàng huynh hoàng đệ của thái tử Đại Hạ biết chuyện xong thì lập tức phái cao thủ đi truy sát.

Bọn họ treo thưởng ở chợ đen lên đến một nghìn vạn lượng bạc để thái tử Đại Hạ không thể trở về một cách an toàn.

Có điều từ lúc rời khỏi thiên lao đến giờ, thái tử Điện Hạ lại biến mất tăm.

Muốn giết hắn ta đâu phải chuyện dễ?

Ở một diễn biến khác, tại thiên lao của Đại Hạ.

Quốc sư ngày xưa – Không Hư đạo trưởng bị nhốt ở nơi này.

Do luyện chế thuốc trường sinh bất lão giả hại chết hoàng đế Đại Hạ, phạm phải tội tày trời không thể dung thứ nên hắn ta chưa kịp trốn đi đã bị bắt vào thiên lao và cứ bị nhốt ở đó mãi cho tới giờ.

Theo lý mà nói thì kẻ tội nghiệt trầm trọng như hắn ta phải xử tử mới đúng.

Thế nhưng có lẽ do hiện giờ triều đình Đại Hạ quá bất ổn, hoặc cũng có lẽ do quân liên minh trước đó đã thu hút sự chú ý của mọi người nên gần như mọi người đã quên mất hắn ta, giới giờ hắn ta vẫn chưa chết.

Đạo sĩ bất lương cũng chấp nhận số phận, hắn ta lười biếng, sống được ngày nào hay ngày ấy.

Đúng lúc đó, bên ngoài truyền đến những âm thanh cực lớn.

Đạo sĩ bất lương đang nằm dài bỗng đứng dậy, hắn ta dỏng tai lên nghe ngóng, đoạn lẩm bẩm: “Bên ngoài đang xảy ra chuyện gì vậy, sao mà ồn ào vậy nhỉ?"

Phải biết rằng nơi này chính là khu vực quan trọng của thiên lao, có rất nhiều cao thủ canh gác.

Theo lí mà nói thì nơi này phải yên ổn và sẽ không xảy ra chuyện gì lớn mới đúng.

Thế nhưng hiện giờ bên ngoài lại truyền đến những tiếng đánh đấm kịch liệt khiến đạo sĩ bất lương cảm nhận được có điều gì đó không hợp lí ở đây.

Đúng lúc đó, hắn ta nghe thấy một tiếng rầm vang lên.

Cánh cửa lớn của thiên lao bị phá nát, một người mặc bạch y rất bình thường xông vào.

Trông thấy đạo sĩ bất lương, hắn ta vui mừng nói: “Quốc sư, bản tọa đến cứu ngươi đây.

Đạo sĩ bất lương cực kì kinh ngạc: “Bạch Long Vương, ngươi tới cứu bần đạo sao?"

Người trước mắt này đạo sĩ bất lương nhận ra, đây chính là cung phụng triều đình bên người hoàng đế Đại Viêm, là một vị cường giả Tông Sư.

Hắn ta vuốt râu, mỉm cười: “Đúng vậy! Bản tọa phụng lệnh của bệ hạ tới cứu quốc sư! Mời quốc sư đi theo bản tọa, chúng ta sẽ cứu ngươi ra ngoài!"

“Được được được! Mau cứu bần đạo ra ngoài!” Đạo sĩ bất lương hớn ha hớn hở, hắn ta gật đầu.

Tiếp đó, người mặc bạch y kia bèn thi triển vài đường kiếm khí và phá vỡ bức tường sắt xung quanh đạo sĩ bất lương.

Đạo sĩ bất lương cực kì vui mừng, hắn ta chạy ra ngoài rồi đi theo Bạch Long Vương, trốn khỏi kinh thành một cách không ai hay biết.

Khoảng một canh giờ sau, bọn họ trốn tới một ngôi miếu cũ sâu bên trong núi.

Đạo sĩ bất lương phủi đám bụi và cỏ dại bám trên người, đoạn đổi một bộ đạo bào sạch sẽ khác, chỉnh lại mái tóc rối bù, rồi nói với Bạch Long Vương và những người khác: “Cảm ơn Bạch Long Vương và các vị anh hùng đã tương trợ! Sau này nếu có cần bần đạo giúp đỡ gì thì các vị cứ lên tiếng, bần đạo nhất định sẽ dốc hết sức mình!"

Mọi người có mặt đều kinh ngạc.

“Quốc sư khách sáo quá rồi!"

“Quốc sư, không cần phải hành đại lễ vậy đâu, như vậy thì lão phu tổn thọ mất!"

“Là bệ hạ sai chúng ta tới cứu ngươi, muốn cảm ơn thì hãy cảm hơn bệ hạ ấy!"

Đạo sĩ bất lương lại chắp tay: “Đương nhiên phải cảm ơn bệ hạ rồi, còn các vị đã không ngại nguy hiểm tới cứu bần đạo thì bần đạo cũng phải cảm ơn! Nếu như không có các vị tới ứng cứu thì có lẽ bần đạo đã chết ở Đại Hạ rồi!"

Mọi người lại nói chuyện khách sáo thêm chốc lát.

Tiếp đó, Bạch Long Vương lấy làm lạ hỏi: “Quốc sư, nghe nói ở Đại Hạ ngươi đã luyện chế được thuốc trường sinh bất lão! Thế nhưng tại sao... tại sao hoàng đế Đại Hạ uống thuốc trường sinh bất lão xong lại ra đi vậy?"

Mọi người cũng thắc mắc về vấn đề này vô cùng, thế nên ai cũng dỏng tai lên nghe.

“Ôi! Bởi vì thuốc đó là giả!” Đạo sĩ bất lương thở dài.

“Là giả sao?” Mọi người sững sờ.

“Không nổi gió không đổ mưa, không có sấm sét thì đương nhiên là giả rồi!” Đạo sĩ bất lương nói.

“Nếu đã là giả thì tại sao..."

Đạo sĩ bất lương lại thở dài: “Bởi vì từ lúc bần đạo được đưa tới Đại Hạ thì hoàng đế Đại Hạ cứ luôn cưỡng ép bần đạo luyện chế thuốc trường sinh bất lão, bần đạo mà không đồng ý thì hắn ta sẽ giết bần đạo!"

“Thế nhưng phải biết rằng, trung thần không làm việc cho hai chủ!"

Đạo sĩ bất lương dõng dạc nói: “Mặc dù bần đạo là người xoàng xĩnh nhưng cũng hiểu được đạo lí này! Bị đối phương cưỡng ép, bần đạo chỉ đành luyện chế thuốc trường sinh bất lão giả để lừa gạt hắn ta!"

"Kết quả công dụng của thuốc có hơi quá, sức khỏe của hoàng đế Đại Hạ lại suy nhược nên uống thuốc xong bèn băng hà ngay, cũng bởi thế mà bần đạo bị trói tống vào thiên lao!"

“Hóa ra là vậy!” Mọi người bừng tỉnh.

Bạch Long Vương nói: “Bệ hạ cũng đoán được việc này nên mới bảo bản tọa tới cứu quốc sư! Quốc sư không những có tài luyện đan xuất thần nhập hóa mà còn có lòng yêu nước dồi dào! Sau khi trở về bản tọa nhất định sẽ bẩm báo chuyện này cho bệ hạ, để bệ hạ trọng thưởng cho quốc sư!"

“Bạch Long Vương điện hạ quá khen rồi, bần đạo không dám nhận!” Đạo sĩ bất lương khiêm tốn nói, trong lòng hắn ta thì đang sướng muốn chết.

Có thể lừa gạt các ngươi một cách dễ dàng như vậy, ta đúng là quá nhanh trí! Ha ha ha ha!

1034 chữ