Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần!

Chương 869: Có chết cũng phải về




Tiếp đó, nữ đế ban thưởng cho những người có công trong trận chiến này, người nào được nhận thưởng cũng hớn hạ hớn hở.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm đứng ra, lớn giọng nói: “Bệ hạ, vi thần có chuyện muốn bẩm báo!"

Nữ để cười: “Ái khanh, ngươi có chuyện gì?"

"Khởi bẩm bệ hạ, hiện giờ Đại Hạ đang bị chia năm xẻ bảy, các thân vương cắt cứ, hoàng tử tranh quyền đoạt lợi, đây chính là lúc chúng ta thả thái tử Đại Hạ về!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng bẩm báo.

Nữ đế khẽ cười, nàng gật đầu: “Ái khanh nói phải, cũng nên cho bọn họ một mồi lửa rồi! Chuyện này sẽ giao cho Lâm ái khanh phụ trách! Ngươi làm việc thì trẫm vô cùng yên tâm!"

“Vâng thưa bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm đáp.

Sau khi buổi triều kết thúc thì hắn tới thiên lao để gặp thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung. Lần gặp mặt này cách lần trước đã gần hai tháng.

Thái tử Đại Hạ đã thoát ra được nỗi đau khi mất đi phụ thân, hiện giờ ánh mắt của hắn ta trông có vẻ lạnh lùng hơn, khiến người ta cảm giác không dám đến gần.

Lâm Bắc Phàm vừa đến thiên lao thì đối phương đã phát hiện.

“Lâm thừa tướng, ngươi trở về rồi hả? Xem ra chuyện chinh phục Đại Hạ đã kết thúc rồi! Tình hình Đại Hạ bây giờ ra sao rồi, có bao nhiêu đất bị phân chia, ngươi nói cho bản cung được không?” Thái tử Đại Hạ nói với chất giọng lạnh nhạt.

“Đương nhiên là được rồi, tình hình Đại Hạ bây giờ không hề ổn chút nào, hi vọng thái tử điện hạ hãy chuẩn bị tâm lý cho tốt!"

Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm bèn kể chuyện Đại Hạ cho thái tử Đại Hạ nghe.

Thái tử Đại Hạ nghe vậy thì không thể giữ bình tĩnh nổi nữa, cơ thể hắn ta như bị nện một đòn, cả người lảo đảo trực ngã.

Lòng hắn ta như vừa bị đao chém, đau đớn vô cùng.

Mặc dù hắn ta đã liệu được ngày Đại Hạ đánh mất quốc thổ từ lâu nhưng không ngờ lại mất nhiều như vậy!

Đại Hạ từng là một hoàng triều lớn lừng danh, còn lừng danh hơn cả Đại Võ và Đại Viêm!

Kết quả hiện giờ một phần ba quốc thổ đã bị chia cắt!

Đối với thái tử Đại Hạ mà nói thì đây đúng là một nỗi nhục không thể chấp nhận! Hai mắt của thái tử Đại Hạ đỏ ửng, bên trong ngập tràn sự thù hận.

Hắn ta siết chặt hai tay, móng tay cắm sâu vào da thịt đến mức chảy máu.

“Không ngờ đương lúc đất nước nguy nan, nguy cơ đầy rẫy mà bọn họ còn đấu đá lẫn nhau! Nếu bọn họ bắt tay nhau cùng hành động thì Đại Hạ ta nào có ra nông nỗi này? Bản cung thấy phẫn hận vô cùng"

“Cả Đại Mạc, Đại Lương và Đại Bằng nữa, mấy cái nước gian xảo này! Bình thường lúc đối mặt với Đại Hạ thì vẫy đuôi tin tít chẳng khác gì một con chó biết nghe lời! Còn giờ thì lại dám bắt tay nhau phản chủ, chia cắt lãnh thổ triều ta, bản cung nhất định phải thiêu chết bọn chúng"

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Thái tử điện hạ, đây vốn đã là chuyện thường tình, ngươi nghĩ thoáng lên một chút đi!

Lần này bản vương tới là có một tin tốt muốn nói cho ngươi!"

Thái tử Đại Hạ sững sờ: “Tin tốt gì?"

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Thái tử điện hạ, ngươi có thể rời đi rồi!"

“Rời đi?"

Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói: “Ý của bản vương là ngươi có thể rời khỏi thiên lao, rời khỏi Đại Võ và trở về triều đình Đại Hạ mà ngươi ngày đêm mong nhớ, tiếp tục làm thái tử! Hiện giờ ngươi... đã được tự do!"

“Trở về sao."

Thái tử Đại Hạ như người mất hồn, hóa ra hắn ta cũng khát vọng được trở về.

Sau khi trở về, hắn ta lại là một thái tử đông cung dưới một người trên vạn người. Tuy nhiên đối với hắn ta mà nói, hiện giờ Đại Hạ chẳng khác nào hang cọp.

Nơi đó có rất nhiều người chỉ mong có thể giết chết hắn ta, hắn ta mà trở về thì có khác gì tự chui đầu vào rọ, tự tìm đường chết hay không.

Thế nhưng...

“Trở về! Nhất định phải trở về! Dù có chết cũng phải trở về!"

Thái tử Đại Hạ cắn răng nói.

Hắn ta bắt buộc phải về Đại Hạ, chỉ có hắn ta mới có thể cứu Đại Hạ! Dù hắn ta có thể sẽ lâm vào tình cảnh thập cửu nhất sinh song hắn ta vẫn muốn trở về!

Hắn ta không thể trơ mắt nhìn Đại Hạ sụp đổ! Đây là trách nhiệm mà một thái tử như hắn ta phải gánh vác!

Lâm Bắc Phàm cho người mở cửa nhà lao rồi đón thái tử Đại Hạ ra ngoài, hắn mỉm cười: “Thái tử điện hạ, chuyến này đầy rẫy nguy hiểm, có cần bản vương phái người đi theo hộ tống không?” Thái tử Đại Hạ nhìn Lâm Bắc Phàm thật lâu, đoạn bảo: “Không cần đâu, bản cung tự có sắp xếp!"

Thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung rời khỏi nhà lao, sau đó lập tức được người khác dẫn đi, nhanh chóng biến mất tại kinh thành.

Không cần nói nhiều, người đón thái tử Đại Hạ đi chắc chắn là thân tín của hắn ta.

Chuyện này nhanh chóng bị những kẻ tâm cơ đánh hơi được, bọn họ bèn cấp tốc truyền tin cho khắp thiên hạ.

“Đại Võ thả thái tử Đại Hạ ra rồi!"

“Triều đình Đại Võ đúng là quá gian xảo! Lúc này lại thả thái tử Đại Hạ ra, rõ ràng là muốn cho triều đình Đại Hạ thêm một mồi lửa khiến bọn họ đấu đá đến mức ngươi chết ta sống mà!"

“Bọn họ nghĩ hay đấy! Thế nhưng hiện giờ đông cung của Đại Hạ đã bị cấu xé tan nát rồi! Thái tử Đại Hạ có sống sót trở về được hay không lại là một vấn đề!"

“Ngồi yên xem diễn biến ra sao đi, những kẻ muốn thái tử Đại Hạ chết nhiều lắm!"

"Đúng vậy đó, mấy huynh đệ ruột của hắn ta sẽ không bỏ qua cho hắn ta đâu!"

“Nếu ta là thái tử Đại Hạ thì chắc chắn ta sẽ trốn đi thật xa, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện!"

1154 chữ