Đột nhiên, Mạc Như Sương nhớ tới Lâm Bắc Phàm mà bọn họ từng gặp một lần, nói: "Bây giờ đang rảnh rỗi! Sư đệ, hay là chúng ta ghé thăm Lâm Bắc Phàm đi! Tiếp xúc với hắn thêm một chút để xem liệu có hữu dụng với vương gia hay không!"
"Hả... phải đi gặp hắn sao?" Quách Thiếu Soái hoàn toàn chẳng muốn đi chút nào.
Lần trước mới gặp mà đã bị người ta áp đảo trên mọi phương diện, khiến hắn ta chịu đả kích không ngóc đầu lên nổi.
Lại gặp thêm lần nữa, chỉ sợ hắn ta sẽ bị người ta nghiền nát đến cặn bã cũng chẳng còn mất.
Mạc Như Sương lại bất đắc dĩ bảo: "Sư đệ, đừng hành động theo cảm tính như thế, chính sự quan trọng mà!"
"Được rồi sư tỷ, ta nghe lời ngươi vậy!" Quách Thiếu Soái đành phải đồng ý.
Mạc Như Sương gọi tiểu nhị của tửu lâu tới, trả tiền rồi đọc địa chỉ nhà Lâm Bắc Phàm nhờ người ta chỉ đường giúp.
"Các ngươi đến tìm tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm sao?" Tiểu nhị trong tửu lâu hỏi
"Tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm?" Cả hai sửng sốt.
"Tiểu nhị, người bọn ta muốn tìm tên là Lâm Bắc Phàm, sao lại là tân khoa trạng nguyên được?" Mạc Như Sương thắc mắc.
"Thì là vì hắn đúng là tân khoa trạng nguyên chứ sao nữa, các ngươi không biết gì sao?" Tiểu nhị ngạc nhiên.
Hai người lắc đầu.
Bọn họ là người trong giang hồ, thứ bọn họ quan tâm là chuyện giang hồ thôi. Còn chuyện liên quan đến triều đình thì chẳng can hệ gì tới bọn họ, nên bọn họ cũng chỉ biết đại khái vài chuyện mà thôi.
"Tiểu nhị, có thể kể cho ta nghe vài chuyện về tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm được không? Bọn ta là người từ nơi khác đến đây, không hiểu rõ về hắn cho lắm!" Mạc Như Sương lấy ra ít bạc vụn, vẻ mặt không thay đổi.
"Tất nhiên là được rồi!" Tiểu nhị lập tức nhận bạc vụn, nói: "Nhắc tới trạng nguyên Lâm Bắc Phàm thì quả là tài trí hơn người, học vấn bao la, trông mặt mũi còn anh tuấn kiệt xuất hơn cả Phan An! Hắn còn trẻ tuổi mà đã thi đâu đậu đó, biết bao nhiên cô gái ở kinh thành muốn được gả cho hắn đấy! Trước đây ấy à, hắn đã từng đi tới lầu xanh nổi tiếng trong kinh thành bọn ta là Bách Hoa Phường, các ngươi đoán xem rồi thế nào?"
"Rồi thế nào nữa?" Hai người Mạc Như Sương đồng thanh hỏi.
Tiểu nhị vỗ đùi một cái, giọng nói tràn đầy vẻ ghen tị: "Lý Sư Sư, đệ nhất hoa khôi của kinh thành bọn ta, bị tài năng và gương mặt của hắn hớp hồn mất rồi, kiên quyết đòi đi theo trạng nguyên lang! Thậm chí nàng ta còn không tiếc dùng tiền tự chuộc mình ra, chuyện này đã trở thành giai thoại truyền khắp kinh thành đấy!"
Quách Thiếu Soái nghe mà ghen tị.
Là vị tân khoa trạng nguyên thi đâu đậu đó!
Tài trí hơn người, học vấn bao la, trông mặt mũi còn anh tuấn kiệt xuất hơn cả Phan An!
Biết bao nhiên cô gái ở kinh thành muốn được gả cho hắn!
Lại còn được đệ nhất hoa khôi của kinh thành theo đuổi cuồng nhiệt!
Mẹ nó chứ...
Còn chưa gặp người ta mà đã phải chịu cú sốc này rồi!
"Hơn nữa trạng nguyên lang này của bọn ta còn rất được nữ đế ân sủng!"
Tiểu nhị nói mà đỏ cả mắt: "Vừa mới làm trạng nguyên chưa tới hai ngày đã được nữ đế ban cho phủ đệ xa hoa! Ở kinh thành, vị trí của phủ đệ xa hoa này phải đáng giá hai mươi vạn lượng đấy, có tiền cũng chưa chắc đã mua được đâu!"
"Hắn còn được ban thưởng xe Tử Kim Tường Vân nữa, trông cứ như một căn nhà nhỏ xa xỉ vậy, kéo bằng hai con ngựa Akhal-Teke, cứ phải gọi là khí thế đấy nhé!"
"Bình thường còn được ban thưởng nhiều lắm, vàng bạc tiền của, tơ lụa gấm vóc, rượu ngon cung đình… chẳng thiếu thứ gì!"
"Cũng có người nói nữ đế bệ hạ xót xa vì hắn không ăn ngon miệng nên đã lệnh cho Ngự Thiện Phòng đem đồ ăn đến cho hắn mỗi ngày! Gà vịt thịt cá… đều dùng nguyên liệu cao cấp nhất, những thứ này bình thường chỉ có hoàng đế mới được ăn mà thôi, làm người khác ngưỡng mộ muốn chết đi được!"
Quách Thiếu Soái lại càng ghen tị hơn.
Đẹp trai hơn hắn ta, có tài hơn hắn ta, được phái nữ yêu thích hơn hắn ta cũng thôi đi!
Đến cả ăn mặc ngủ nghỉ, mặt nào cũng hơn hẳn hắn ta nữa!
Mẹ nó chứ...
Đây đúng là chèn hết đường sống của hắn ta mà!
"Hơn nữa, hắn thăng quan rất nhanh!"
"Mới chỉ một tháng mà đã thăng hai cấp quan, trở thành quan viên tòng ngũ phẩm! Các ngươi có biết một trạng nguyên thông thường muốn thăng tới hàng ngũ phẩm phải nỗ lực đến mức nào không? Ít nhất là ba năm, đấy là trong trường hợp luôn được triều đình trọng dụng đấy nhé! Nhưng mới chỉ một tháng mà hắn đã làm được rồi, các ngươi nói xem như vậy có hợp lý hay không?"
Quách Thiếu Soái lắc đầu, rất không hợp lý!
Tên này đáng bị ngũ mã phân thây, bị xe đâm chết mới phải!
Trên đời này không thể tồn tại loại người tài giỏi đến thế được!
Mạc Như Sương không khỏi than thở: "Thi đỗ trạng nguyên, chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi mà đã thăng hai cấp quan, lại còn được nữ đế bệ hạ ân sủng như thế, xem ra người ta là một vị quan tốt, có bản lĩnh và có năng lực!"
Tiểu nhị lại không nhịn nổi mà mắng: "Tốt cái con khỉ, hắn là một tên đại tham quan đấy!"
"Đại tham quan sao?" Hai người Mạc Như Sương bối rối.
"Đúng vậy, hắn thực sự quá tham, cả đời này ta chưa từng thấy kẻ nào có lòng tham không đáy đến vậy!" Tiểu nhị sụt sịt.
Hai người Mạc Như Sương nhìn nhau, Quách Thiếu Soái hỏi: "Hắn tham như thế nào cơ?"
"Ta kể cho các ngươi nghe nhé!" Tiểu nhị ngồi xuống, đầu tiên hắn ta cẩn thận quan sát bốn phía thật kỹ, thấy không có ai mới cúi đầu nhỏ giọng bảo: "Các ngươi có biết không, ngay từ khi hắn trở thành trạng nguyên đã bắt đầu tham ô rồi!"
"Trong ngày hôm ấy, nữ đế bệ hạ lệnh cho hắn đến xét nhà Hộ bộ thị lang quyền tả tướng, hắn lĩnh chỉ đến kê biên tài sản rồi nhân cơ hội gom bớt vàng bạc, châu báu, đồ trang sức... trong nhà người ta vào hòm, cho người hầu của hắn chuyển về nhà! Lúc ấy, người dân khắp mấy con phố đều nhìn thấy cả, có người nói giá trị của mấy thứ trong rương phải lên tới hai trăm vạn!"