Đây là lần đầu tiên Lâm Bắc Phàm tiếp xúc gần với Bạch Thanh Hoàn đến vậy, nhưng cố gắng lắm hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng cơ thể và đường nét ngũ quan mà thôi.
Cứ như thể trên người nàng ta có một lớp sương mù, mãi mãi không thể nhìn rõ được vậy.
Đúng là một cô gái thần bí khiến người ta mê đắm.
Lúc này, Lý Sư Sư đã tự giác rót rượu cho Bạch Thanh Hoàn rồi.
Bạch Thanh Hoàn khẽ gật đầu, uống hết chén rượu ấy nàng ta nhìn sang Lâm Bắc Phàm rồi tò mò hỏi: "Dùng sắt thép chế tạo nên con thuyền cồng kềnh như thế, tại sao nó vẫn có thể nổi trên mặt nước được?"
"Bởi vì nước có lực nổi nên có thể nâng đỡ mọi thứ!"
Lâm Bắc Phàm cười bảo: "Lực nổi càng lớn có thể nâng đỡ vật thể càng nặng! Lực nổi của nước không liên quan gì tới trọng lượng hay vật liệu làm nên vật thể, mà liên quan tới lượng nước bị đẩy đi để nhường chỗ cho vật thể đó khi nó ở dưới nước! Lượng nước bị đẩy đi càng nhiều thì lực nổi mà vật thể đó có được càng lớn, vậy nên tất nhiên sắt thép có thể nổi trên mặt nước rồi..."
Lâm Bắc Phàm dùng cách nói dễ hiểu để giải thích về lực nổi của nước với Bạch Thanh Hoàn.
"Ồ!" Bạch Thanh Hoàn gật đầu, như đã hiểu mà cũng như chưa hiểu.
"Vậy còn tại sao khí cầu lớn lại bay lên được?"
"Cũng là vì lực nổi mà thôi!"
"Thế giới mà chúng ta đang sống, khắp mọi nơi đều có không khí, không khí cũng giống như nước vậy! Nước có lực nổi vậy tất nhiên không khí cũng có lực nổi, ta đặt cho nó cái tên là lực đẩy của không khí..."
Lâm Bắc Phàm lại dùng cách nói dễ hiểu để giải thích vấn đề phức tạp là nguyên lý khí nóng làm bóng bay lên.
"Lúa nước lai tạo có thể làm tăng sản lượng thật sao? Có giải quyết được vấn đề cơm ăn của bách tính không?"
"Có thể, cái này lại liên quan đến nguyên lý ưu thế lai, ta nói với ngươi thế này nhé..."
Lâm Bắc Phàm lại giải thích nguyên lý lai tạo lúa nước theo cách dễ hiểu.
Bạch Thanh Hoàn gật đầu, cảm giác như thể nàng ta vừa mở ra một cánh cửa lớn của thế giới, làm thay đổi toàn bộ nhận thức của bản thân.
Lý Sư Sư thì dùng ánh mắt si mê và hâm mộ nhìn Lâm Bắc Phàm.
Nàng cảm thấy người đàn ông của mình thật thông thái, hiểu thật nhiều chuyện!
Giải thích xong hết tất cả những chuyện này thì đêm cũng khuya rồi.
Lý Sư Sư đã ngủ từ lúc nào không hay, được Lâm Bắc Phàm bế vào trong phòng để nghỉ ngơi.
Bạch Thanh Hoàn than thở: "Nghe người nói một câu còn hơn mười năm đọc sách! Không ngờ giữa cuộc sống hàng ngày lại ẩn giấu nhiều đạo lý và tri thức sâu sắc đến như thế! Càng biết nhiều ta càng cảm thấy mình ngu ngốc! Thực lực càng mạng lại càng cảm thấy bản thân nhỏ bé!"
Lâm Bắc Phàm cười đáp: "Lời này ngươi nói đúng lắm, sinh mệnh của con người có hạn nhưng tri thức là vô hạn! Cho nên làm người tuyệt đối không được ếch ngồi đáy giếng, huênh hoang khoác lác!"
"Ta có một điều nghi vấn, những tri thức kỳ lạ này ngươi học được từ đâu vậy?"
Lâm Bắc Phàm rất không biết xấu hổ mà đáp: "Không thầy vẫn hiểu, tự học thành tài!'
"Ta còn có một điều nghi vấn nữa, không phải ngươi muốn có thể bỏ trốn bất cứ lúc nào sao, tại sao ngươi còn làm nhiều chuyện như vậy?"
"Chính vì vậy nên ta mới làm đấy!"
"Hả? Tại sao?" Bạch Thanh Hoàn bối rối.
Lâm Bắc Phàm che mặt: "Bởi vì nữ đế đối xử với ta không tệ, vậy mà ta lại nhiều lần làm chuyện tham ô lừa trên gạt dưới sau lưng nàng! Cho nên ta mong rằng sau này khi ta chạy trốn, nàng có thể nể tình xưa cũ để lại cho ta một con đường sống!"
Bạch Thanh Hoàn nghe xong lại rất buồn cười.
Đúng là đôi oan gia hoan hỉ mà!
Hai bên đều che giấu đối phương, dưới sức ép của hiện thực đành phải giả làm tham quan và hôn quân.
Trong lòng nàng ta đột nhiên nảy sinh sự mong đợi, nếu chuyện này bại lộ thì Lâm Bắc Phàm sẽ có vẻ mặt thế nào đây?
"Thật ra còn có một nguyên nhân nữa!"
"Nguyên nhân gì?"
"Ta muốn để lại dấu tích của mình ở thế giới này để chứng minh rằng ta đã từng tới đây!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười đắc ý.
Đã có cơ hội đi tới một thế giới mới thì dù có thế nào cũng phải để lại vài thứ chứng minh rằng mình từng sống cuộc sống vui vẻ, đã từng tự làm theo ý mình tại đây, thế là được rồi!
Biết đâu sau này khi nhắc đến tên hắn, người ta lại tôn hắn lên làm nhà khoa học thì sao!
Bởi vì hắn đã đưa khoa học đến đây cơ mà!
Chuyện xưa phát triển thành nhiều cái, chúng ta nói dần từng cái một…
Sau vài ngày nỗ lực, hai người xuất thân từ Thiết Kiếm Môn dũng cảm đến kinh thành vẫn chưa tìm được Dạ Hiệp, cứ như thể người này đã hoàn toàn biến mất, không thấy bóng dáng đâu mà cũng chẳng có hành động gì.
Trong quán rượu, Quách Thiếu Soái nói với vẻ chán chường: "Sư tỷ, ngươi nói xem liệu có phải Dạ Hiệp đó đã rời khỏi kinh thành rồi hay không? Theo như tin tức chúng ta nghe ngóng được thì đã gần nửa tháng nay Dạ Hiệp không hề xuất hiện rồi!"
Mạc Như Sương nhíu mày: "Không hẳn là không có khả năng này! Nhưng cơ sở ngầm ở khắp nơi của chúng ta cũng đâu có tin tức gì!"
Quách Thiếu Soái rầu rĩ: "Vậy phải làm thế nào bây giờ?"
"Chúng ta cứ tìm thêm hai ngày nữa vậy! Nếu vẫn không tìm được thì đành phải quay về thôi!" Mạc Như Sương đáp với vẻ bất đắc dĩ.
"Ôi! Cũng chỉ đành như thế vậy!" Quách Thiếu Soái thở dài.