Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần!

Chương 803: Các ngươi đều có thể




Quốc vương Bạch Tượng đứng trên thành lâu nghe được mà ngập đầy lửa giận, chỉ hận không thể lột da đám bạo dân này.

Trong lòng thầm nghĩ: Đợi trận bạo loạn này kết thúc sẽ cho các ngươi biết mặt!

Vẫn là vị lão giả đó mở miệng nói: “Lâm thừa tướng, chuyện này không liên quan đến ngươi, lão phu khuyên ngươi mau rời khỏi đây nhanh nhất có thể đi, đừng giẫm chân vào vũng nước này! Bằng không đao kiếm không có mắt, đả thương đại nhân lại không hay!"

Thật ra thay vì nói là có lòng tốt khuyên giải còn không bằng nói là kiêng dè Lâm Bắc Phàm, hy vọng hắn đừng nhúng tay vào.

Dù sao thì phía sau đối phương chính là toàn bộ Đại Võ, không phải là người mà dân thường ở mấy tiểu quốc như bọn họ có thể chọc vào.

Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Lão nhân gia, ý tốt của ngươi bản quan xin nhận, nhưng quốc chủ Bạch Tượng mời ta tới đây là hy vọng Đại Võ chúng ta xuất binh trấn áp bạo dân, giải quyết quốc loạn ở Bạch Tượng!"

Vừa dứt lời, toàn bộ bạo dân có mặt ở đó đều kích động hẳn lên.

Tên quốc vương tàn bạo bất nhân, ngu dốt vô tình này lại còn mời Đại Võ phái binh tới trấn áp bọn họ?

Đây là muốn ép bọn họ tới đường cùng còn gì!

Quá đáng ghét!

Quá khiến người giận dữ!

Không giết thì không đủ khiến quần chúng nguôi cơn giận!

Những đôi mắt thù hận đó giống như lưỡi kiếm sắc bén bắn về phía thành lâu, chỉ hận không thể giết người nào đó!

Quốc chủ Bạch Tượng cảm thấy rợn hết cả người, mồ hôi lạnh túa ra.

Sao Lâm Bắc Phàm lại nói chuyện này ra? Thế này không phải càng khiến mâu thuẫn gay gắt hơn sao?

Lúc này, Lâm Bắc Phàm giơ hai bàn tay ra đè xuống, lớn tiếng nói: “Mọi người yên lặng chớ nổi nóng, chớ có nổi nóng, bản quan vẫn còn lời muốn nói! Đợi bản quan nói xong, các ngươi tức giận cũng chưa muộn!"

Lời của hắn vẫn có vài phần sức nặng, vừa dứt lời, động tĩnh đã nhỏ hơn rất nhiều. “Đại Võ chúng ta vốn đúng là định xuất binh giúp quốc chủ Bạch Tượng giải quyết chuyện nội loạn này, nhưng bây giờ, bản quan phát hiện ra mọi người đều rất khổ sở. Trận thảm họa băng tuyết trăm năm mới gặp một lần này, Đại Võ chúng ta cũng trải qua, nói thật..."

Sắc mặt của hắn nặng nề: “Cho dù Đại Võ chúng ta đã dự cảm trước được thảm họa băng tuyết tới, cũng đã chuẩn bị rất nhiều nhưng tổn thất vẫn nặng nề như cũ. Tuy rằng đều giữ lại được dân chúng nhưng rất nhiều gia súc gia cầm, cây ăn quả... đều chết trong thảm họa! Còn những thương vong tổn thất khác, bản quan không nhắc tới nữa!"

“Đại Võ chúng ta chỉ là mất đi tài phú mà thôi, mà các ngươi không chỉ mất đi tài phú mà còn mất đi người thân, bạn bè của mình, mất đi tất cả, cho nên càng khó khăn và đau khổ hơn! Sở dĩ các ngươi phản kháng và sở dĩ phất cờ khởi nghĩa là để trút hết giận dữ và đau đớn trong lòng mình, chống lại vận mệnh bất công này!"

Dân chúng nước Bạch Tượng nghe mà rất xúc động.

Sở dĩ bọn họ phất cờ khởi nghĩa không phải là vì như vậy hay sao?

Bằng không đang yên đang lành, ai lại rảnh rỗi đi làm mấy chuyện não tàn như vậy, bộ mất não hay sao?

“Bản quan hiểu cho nỗi khổ và sự bất đắc dĩ của các ngươi, hiểu cho cơn giận cho các ngươi!"

Lâm Bắc Phàm tiếp tục lớn tiếng nói: “Nhưng người chết đã chết, người còn sống vẫn phải sống tiếp, mọi người chắc hẳn phải sống cho thật tốt.."

"Sống cho thật tốt? Chúng ta nào còn đường sống đâu?"

Một bạo dân lớn tiếng gào lên: “Bây giờ chúng ta đã chẳng còn gì cả, ngay cả cái ăn còn chẳng có, tên quốc vương đáng chết này vẫn áp giải chúng ta đi trồng trọt nhưng ngay cả một miếng cơm cũng không cho ăn!"

"Đúng đó! Thảm họa băng tuyết đã qua rồi nhưng thời tiết vẫn rất lạnh như cũ, triều đình ngay cả một cái áo cũng không nỡ phát cho dân! Người nhà ta không chết trong thảm họa băng tuyết mà chính xác là chết trong tay triều đình!"

“Cần tên quốc vương này có tác dụng gì? Cần triều đình như vậy có ích gì?"

Lâm Bắc Phàm nhìn về phía quốc chủ Bạch Tượng.

Quốc chủ Bạch Tượng cười khổ: “Bản vương cũng bất đắc dĩ mà! Trong thảm họa băng tuyết lần này, triều đình chúng ta cũng tổn thất nặng nề như thế, các loại vật tư đều khan hiếm! Tuy rằng bình thường có tồn một ít lương thực, than đá, áo bông... nhưng nào đủ chia cho người trong cả nước?” Lâm Bắc Phàm gật đầu, năng lực chống nguy hiểm của nước nhỏ chính là yếu như vậy đấy. Khu vực mà nước nhỏ chiếm giữ thường đều là những nơi tài nguyên khá thiếu thốn, khả năng sản xuất có hạn.

Bình thường bọn họ tập trung vật tư chủ yếu là dùng cho quân bị, võ trang quân đội, như vậy mới có thể chống lại sự xâm lược của các nước lớn xung quanh, đảm bảo chủ quyền độc lập của quốc gia.

Cứ như vậy, chia đến tay người dân hiển nhiên sẽ ít đi rồi.

Cho nên một khi xảy ra thiên tai thảm họa sẽ không chống đỡ được, người khổ đầu tiên cũng chính là dân chúng.

Lâm Bắc Phàm quay đầu về, lớn tiếng nói với dân chúng Bạch Tượng: “Bản quan hiểu nỗi khổ và chỗ khó của các ngươi, cho nên bệ hạ chúng ta nhân từ, quyết định mở rộng cổng thành chào đón các vị tiến vào Đại Võ kiếm ăn!

Chỉ cần các ngươi tới, tuyệt đối sẽ không chết đói!"

Lời này vừa nói ra, hiện trường đã bùng nổ.

“Cái gì? Mở rộng cổng thành, cho chúng ta tới Đại Võ kiếm sống?"

“Còn hứa sẽ không chết đói?"

“Nói đùa đúng không?"

Vẫn là vị lão giả đó mở miệng hỏi: “Lâm thừa tướng, chúng ta thật sự có thể tới Đại Võ sao?"

Lâm Bắc Phàm mỉm cười đáp: “Đương nhiên là được rồi!"

Lão giả cười khổ: “Nhưng chúng ta tới Đại Võ vẫn không có đường sống! Ngươi xem chúng ta nhiều người như thế, tất cả đều đổ dồn về Đại Võ, nào có nhiều việc đến thế để làm! Không làm việc thì không có cơm ăn, cũng vẫn chết đói mà thôi!"

Dân chúng nghe thế không nhịn được mà gật đầu.

“Hơn nữa, theo như lão phu được biết sau khi nhập quan chính là vùng đất Võ Tây, khu vực Võ Tây đất rộng người thưa, lại khá cằn cỗi, không có người lại không có lương thực, chúng ta làm sao mà sống tiếp được?” Dân chúng lại gật đầu tiếp.

Đây chính là nguyên nhân bọn họ không tới Đại Võ, vì đi rồi cũng không có đường sống gì cả, trừ phi trên tay có ít lương thực dư thừa mới dám mạo hiểm một phen.

1143 chữ