Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần!

Chương 802: Đây là Lâm thừa tướng




“Tiếp theo phải làm phiền Lâm thừa tướng rồi!"

Quốc chủ Bạch Tượng nói với vẻ mong chờ: “Bản vương vẫn thường nghe nói Lâm thừa tướng ngươi dụng binh như thần, bách chiến bách thắng, chính là quân thần đương thời! Hy vọng lần này Lâm thừa tướng có thể thi triển hết tài năng, giải quyết nội loạn ở nước Bạch Tượng, bản vương vô cùng biết ơn!"

Lâm Bắc Phàm vỗ ngực, tự tin vô cùng: “Quân chủ Bạch Tượng xin cứ yên tâm, tất cả cứ để bản quan lo!"

Nói xong, hắn đứng ra, nhìn bạo dân bên dưới thành và lớn tiếng nói: “Các vị yên lặng! Xin hãy yên lặng! Xin hãy nghe bản quan nói một lời!"

Thế nhưng, những bạo dân đã mất lý trí đó hoàn toàn không nghe.

“Ngươi là ai, tại sao bọn ta phải nghe ngươi?"

“Đúng đó! Ngay cả quốc chủ mà chúng ta còn chẳng coi ra gì, ngươi thì là cái thá gì?"

“Nhìn bộ dáng của hắn chắc là tay sai của quốc vương đây!"

“Ăn đến môi hồng răng trắng, chắc chắn là xuất thân quý tộc! Toàn ăn mồ hôi nước mắt của nhân dân, quý tộc đều đáng chết!"

“Giết hắn! Giết hắn! Giết hắn."

Mọi người đều vô cùng tức giận.

Có bạo dân thậm chí còn giơ gạch lên định ném về phía Lâm Bắc Phàm.

Nhìn thấy một màn này, Triệu Khoát đứng bên cạnh hắn vô cùng tức giận, hắn ta đứng chắn trước mặt Lâm Bắc Phàm, lớn tiếng quát, giọng nói truyền khắp toàn sân: “Yên lặng! Không được làm bậy! Người đứng trước mặt các ngươi đây chính là thừa tướng đương triều, đại nguyên soái binh mã của Đại Võ hoàng triều, Trung Dũng vương điện hạ - Lâm Bắc Phàm!"

“Nguyên soái đại nhân là trụ cột của hoàng triều chúng ta, không cho phép vô lễ! Nếu các ngươi đả thương một cọng tóc của nguyên soái, trăm vạn đại quân Đại Võ chúng ta nhất định sẽ nam hạ, các ngươi cứ đợi chịu chết đi!"

Toàn bộ bạo dân có mặt ở đó đều bị trấn áp!

Bọn họ nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ kinh hãi.

Thừa tướng đương triều! Đại nguyên soái binh mã của Đại Võ hoàng triều! Trung Dũng vương điện hạ!

Bất cứ một thân phận nào cũng đều rất kêu!

Mà người trẻ tuổi trước mặt lại đồng thời có cả ba thân phận lớn này, dọa người sợ chết khiếp mất!

Nhưng trong bạo dân cũng không thiếu mấy người có kiến thức.

Một lão nhân trong số đó thoạt nhìn khá nho nhã, giọng nói hơi già nua: “Lão phu nghe nói thừa tướng, đại nguyên soái binh mã của Đại Võ hoàng triều và Trung Dũng vương quả thật là cùng một người. Hơn nữa còn là một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, tên chữ là Lâm Bắc Phàm! Tuy rằng hắn xuất thân là dân thường nhưng năng lực xuất chúng, liên tiếp lập công cho nên được nữ đế bệ hạ một đường đề bạt!"

Đám bạo dân lại kinh hãi rồi!

“Vậy mà thật sự có người như vậy sao?"

“Xuất thân dân thường lại có thể lên làm thừa tướng và nguyên soái, còn được phong vương?"

“Hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy?"

“Nếu đây là sự thật thì quá, quá, quá... khủng khiếp rồi!"

Vẫn có vài người không tin nên lão nhân đó lập tức phổ cập sự tích huy hoàng của Lâm Bắc Phàm cho nghe.

Hai mươi tuổi là trạng nguyên đỗ đầu tam nguyên, văn hay chữ tốt!

Phát minh ra các thần khí trấn quốc như khí cầu lớn, tàu đệm khí, xi măng... tăng mạnh quốc lực cho Đại Võ!

Hành binh đánh trận, trấn áp ba đại phiên vương, bên ngoài chống Đại Nguyệt và Đại Hạ, còn thu phục được một quốc gia!

Phát hiện ra thảm họa băng tuyết từ trước, báo động cho toàn quốc, giúp dân chúng toàn quốc bình yên vượt thiên tại!

Cùng với lời phổ cập của lão nhân, mọi người không thể không tin!

Nhưng trong lòng càng kinh sợ hơn!

Đây còn là con người sao?

Lúc này, lão nhân kia ngẩng đầu lên hô: “Ngươi... thật sự là thừa tướng, đại nguyên soái binh mã, Trung Dũng vương của Đại Võ – Lâm Bắc Phàm sao?"

“Thật trăm phần trăm!"

Lâm Bắc Phàm nói với vẻ tự tin: “Chắc hẳn không ai dám mạo danh bản quan đâu!"

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía quốc chủ Bạch Tượng bên cạnh Lâm Bắc Phàm, trong lòng đã có thêm vài phần tin tưởng.

Dù sao thì bọn họ không nhận ra hắn nhưng chắc chắn nhận ra quốc vương của mình.

Quốc vương của mình đứng bên cạnh cũng không hề phủ nhận vậy chắc hẳn là thật rồi.

Không ngờ một nhân vật lừng lẫy như thế lại thật sự tới nước Bạch Tượng bọn họ.

Vì thế mọi người dần yên tĩnh lại.

Vẫn là vị lão nhân đó mở miệng hô: “Lâm thừa tướng, ngươi muốn nói gì với chúng ta? Nếu muốn khuyên chúng ta dừng tay vậy không cần nói nữa! Quốc vương vô năng, không gắng làm được một việc gì trong thảm họa băng tuyết, hại chúng ta vợ chồng ly tán, tan nhà nát cửa, bây giờ đều không thể sống tiếp được nữa, một quốc vương như vậy cần còn có ích gì?"

Vài ba câu của lão giả đã kích động quần chúng nổi giận.

“Đúng đó, một quốc vương như vậy cần còn có ích gì?"

“Lúc chúng ta chịu đói chịu lạnh, tên quốc vương này lại trốn trong hoàng cung ấm áp của mình, ăn ngon mặc đẹp, hoàn toàn không liếc mắt nhìn chúng ta lấy một cái, ngu ngốc vô tình, tàn bạo bất nhân!"

“Dân chúng cả nước chúng ta đều chết sạch cả rồi thì hắn ta mới chạy ra ngoài thu don tàn cục, còn có tác dụng gì?"

“Bình thường lúc bóc lột chúng ta ra tay thật lưu loát, nhưng lúc nên báo đáp thì chẳng được cái nước mẹ gì!"

“Còn định phái binh tới trấn áp chúng ta? Tuy chúng ta chỉ có một cái mạng tàn nhưng tuyệt đối không thỏa hiệp đâu nhé!"

“Đúng! Lật đổ hắn ta!"

“Hoặc là đánh đổi ra một tương lai, hoặc là chết chung"

1297 chữ