Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần!

Chương 135: Có duyên với cửa Phật




Mọi người đều nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt tràn đầy lo lắng, chỉ có hắn là vẫn bình tĩnh như cũ: “Tiểu sư phụ, những gì ngươi nói đều là thật à?”

“Người xuất gia không bao giờ nói dối!” Vẻ mặt tiểu hòa thượng rất nghiêm túc.

Lâm Bắc Phàm vẫn bình tĩnh như thế, lại với lấy hộp đựng quẻ và lắc.

“Thí chủ, thí chủ đang làm gì thế?” Tiểu hòa thượng lấy làm lạ.

Lâm Bắc Phàm lầu bầu: “Số mệnh phải nằm trong tay chính mình!”

Tiểu hòa thượng: “…”

Một lát sau, lại có một quẻ nữa rơi ra.

“Tiểu sư phụ, ngươi lại đọc thêm lần nữa đi!”

Tiểu hòa thượng do dự: “Đây là… quẻ thượng thượng! Quẻ nói thí chủ vận đen qua cơn may đến, gặp dữ hóa lành!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười một cách đắc ý: “Ngươi xem, chẳng phải ta đã nghịch thiên cải mệnh rồi sao?”

Tiểu hòa thượng: “Phụt!”

Hắn ta thật sự rất cạn lời rồi.

Hắn ta đã gặp không biết bao nhiêu người, xem quẻ cho vô số thí chủ, song đó giờ cũng chưa từng thấy ai khác thường như thế này cả, suýt chút nữa khiến hắn ta đánh mất cả tâm Phật!

Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm lại cười bảo: “Mọi người cũng đến thử xem đi, các ngươi xem quẻ này linh nghiệm bao nhiêu! Nếu không linh thì có thể lắc thêm lần nữa, bảo đảm sẽ linh!”

Mọi người thi nhau xếp hàng để thử, chỉ có tiểu hòa thượng là nghẹn họng.

“Thí chủ, thí chủ làm như vậy là không được, ai lại rút quẻ như vậy chứ?”

“Phật phù hộ người có duyên! Ta đã cho Phật Tổ nhiều tiền thế rồi, bảo Phật Tổ cho ta rút thêm mấy lần cũng không được à?” Lời của Lâm Bắc Phàm vô cùng chính nghĩa.

“Chuyện này…” Tiểu hòa thượng lắp bắp, Phật pháp có thể giải thích được như vậy sao?

Hắn ta học đạo lý nhà Phật bao năm nay cảm giác đều uổng phí hết rồi!

Lúc này, tiểu quận chúa lắc được một quẻ rồi giao cho tiểu hòa thượng: “Tiểu sư phụ, giúp ta đọc quẻ đi, tình hình của ta thế nào?”

Tiểu hòa thượng chắp tay: “A di đà phật! Vị thí chủ này muốn hỏi gì?”

Tiểu quận chúa nghiêng đầu, chau mày nói: “Hình như ta chẳng muốn hỏi gì cả, ta hỏi vấn đề liên quan đến sức khỏe vậy! Dạo này không biết tại sao ta cứ thấy không thèm ăn và cũng chẳng ăn nổi thứ gì!”

Lâm Bắc Phàm đứng ở bên cạnh nghĩ ngợi một hồi rồi bảo: “Tiểu quận chúa, có phải quận chúa ăn no rồi không?”

Tiểu quận chúa: “…”

Tới lượt Quách Thiếu Soái.

Cái tên này còn bày đặt ngại ngùng, hắn ta lắp bắp hỏi: “Tiểu sư phụ, ta… ta muốn hỏi chuyện tình duyên! Ta muốn biết khi nào thì ta mới gặp được nữ nhân của mình? Nàng ấy đang ở đâu?”

Lâm Bắc Phàm đứng bên cạnh không nhịn được mà lên tiếng: “Thiếu Soái này, có phải ngươi yêu cầu về giới tính quá cao rồi không?”

Quách Thiếu Soái: “Hả? Là sao?”

Lâm Bắc Phàm nói một cách sâu xa: “Trước khi gặp được nam nhân của đời mình, mỗi một nam nhân đều tưởng mình thích nữ nhân! Thế nên ta cho rằng ngươi có thể từ bỏ việc tìm kiếm được rồi đấy, đừng đâm đầu vào nữ nhân nữa, chọn một nam nhân cũng được mà!”

Quách Thiếu Soái: “…”

Tới lượt Mạc Như Sương.

Nàng dè dặt liếc Lâm Bắc Phàm một cái, hai má ửng hồng, đoạn bảo: “Tiểu sư phụ, ta muốn hỏi chuyện tình duyên!”

Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Như Sương, ngươi hỏi nhầm người rồi! Tiểu sư phụ của chúng ta là một người xuất gia, làm sao hắn ta biết được chuyện tình yêu được!”

Tiểu hòa thượng thấy hơi không phục: “Thí chủ, mặc dù tiểu tăng là người xuất gia nhưng tiểu tăng vẫn hiểu biết về chuyện tình yêu trong thế gian!”

Lâm Bắc Phàm phì cười: “Sao có thể? Ngươi mà có một nữ nhân thì ngươi có nỡ đi xuất gia không? Nếu đã không có nữ nhân thì sao hiểu được về chuyện tình yêu?”

Tiểu hòa thượng: “…”

Mẹ nó nói có lý thế không biết!

Không biết tại sao nhưng sau khi nghe Lâm Bắc Phàm nói câu này, tiểu hòa thượng lại cảm thấy hơi bị đau tim, khiến hắn ta có thôi thúc muốn khóc òa lên.

“Như Sương, để ta xem giúp ngươi cho!” Lâm Bắc Phàm đưa tay nhận lấy quẻ của Mạc Như Sương.

Kết quả hắn trông thấy một hàng chữ: Song mộc nhất tâm tri, có duyên ắt tương ngộ!

Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm đưa quẻ cho tiểu hòa thượng: “Tiểu sư phụ, thôi ngươi đọc quẻ đi, ta có chuyện phải đi trước rồi!”

Nói xong hắn bèn đi luôn!

Tiểu hòa thượng nhận lấy quẻ, đoạn bảo: “Song mộc nhất tâm tri, câu này đại diện cho một chữ “nhớ,” chứng tỏ thí chủ đang nhớ thương một người cũng chính là lang quân như ý của ngươi, trong tên có hai chữ mộc và người đó đã biết được tâm ý của thí chủ!”

“Câu còn lại cho biết hai ngươi đã có duyên gặp nhau! Mà duyên này lại có thể hiểu là “tiền”, tiền trong tiền tài! Điều này có nghĩa là hai người thí chủ đã gặp nhau vì chuyện tiền nong, sau đó sẽ ở bên nhau!”

Trái tim của Mạc Như Sương đập thình thịch.

Quẻ này… linh quá!

Tên có hai chữ mộc, ấy chẳng phải chữ “Lâm” sao?

Công tử họ Lâm, đúng là người mà nàng nhung nhớ!

Câu sau nói họ gặp nhau bởi chuyện liên quan đến tiền, đúng thật là hai người kết duyên bởi tiền!

Tiền qua tay nàng ta đã sắp lên đến hai trăm vạn rồi!

Tương lai còn không biết sẽ lên đến bao nhiêu nữa!

Nói như vậy tức là nàng và công tử sẽ ở bên nhau!

Mạc Như Sương bỗng thấy thật thích!

Sau đó nàng ta lại thấy xấu hổ!

Ban nãy rõ ràng Lâm công tử đã hiểu ý quẻ thế nên hắn mới lén rời đi!

Vậy cũng có nghĩa hắn đã biết được tâm ý của nàng ta.

Ôi chao, sau này nàng ta phải làm sao đây?

Nàng ta phải đối mặt với công tử thế nào đây?

Chuyện này thật làm khó nàng ta quá!

Lúc này, mọi người đều đã dạo chùa xong và định trở lại phủ.

Đúng lúc đó…

“A di đà phật!”

Có tiếng nói đâu đó vang vọng bên tai mọi người.

Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm chỉ thấy một trận gió mát thổi qua, một lão hòa thượng mặt đầy những nếp nhăn, đôi mắt vẩn đục xuất hiện trước mặt hắn. Lão hòa thượng chắp tay, gương mặt nhuốm vẻ từ bi.

“Thí chủ, trên người thí chủ có tuệ căn, có duyên với cửa Phật!”