“Thơ hay quá!” Lý Sư Sư mỉm cười bước đến: “Phu quân, bài thơ này đã khéo léo đặt kinh thành ở đằng xa gần với tiên thành trên trời, lại kết hợp rất tinh tế mong muốn lãng mạn của phu quân với tiên nhân trên trời lại! Tiên khí phiêu diêu, kết hợp giữa thực và ảo làm ý thơ đầy vẻ lãng mạn!”
“Đúng là một bài thơ hay, công tử có tài văn chương thật!” Mạc Như Sương hâm mộ.
Trên đời này có hai kiểu người mà nàng ta bội phục nhất, một kiểu là có võ công giỏi hơn nàng ta, kiểu còn lại là có tài văn chương giỏi hơn nàng ta.
Trong đó, nàng ta càng thích người có tài văn chương hơn, bởi lẽ kẻ giỏi làm văn thơ là kẻ có năng lực giúp đời giúp dân.
“Hừ! Tên này lại làm màu tiếp, nhưng hắn làm thơ hay thật!” Tiểu quận chúa nghĩ một đằng nhưng nói một nẻo, nàng ta len lén ghi nhớ bài thơ, đợi hôm nào đó cũng sẽ dùng nó để thể hiện.
Cuộc sống thường ngày của tiểu quận chúa đơn giản và cũng khô khan vô cùng!
Mạc Như Sương lên tiếng: “Lâm công tử, bài thơ này hay quá, hay là ngươi khắc nó lại đi không thì đáng tiếc lắm!”
Trên thế gian, mỗi khi văn nhân nhã sĩ nghĩ ra được bài thơ hay thường thích khắc thơ lên đá để lưu giữ.
Đây cũng coi như là một cách để lưu danh và để lại tiếng thơm cho ngàn đời.
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười nhạt: “Cũng được!”
Mạc Như Sương cầm kiếm trong tay, võ nghệ của nàng ta cao cường, ánh kiếm lóe sáng một hồi, bài thơ đã được lưu lại trên tường đá bằng thanh kiếm của nàng ta.
Cùng lúc đó, nàng ta cũng không quên ghi lại đại danh của Lâm Bắc Phàm.
“Bạch Ngọc Kinh trên trời, mười lăm lầu năm thành, tiên nhân tới trước mặt, dạy ta thuật trường sinh…”
Lý Sư Sư cảm thán: “Đọc lại lần nữa mới thấy thật hoa lệ! Họa chăng chỉ có thi tiên mới có thể viết ra được lời thơ như thế! Phu quân, đôi khi ta cứ thắc mắc liệu ngươi có phải tiên nhân trên trời hạ phàm xuống cứu rỗi chúng sinh hay không! Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì ngươi sẽ trở về!”
Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm đang nắm chặt lấy tay của Lý Sư Sư, hắn nói: “Sư Sư, ngươi nghĩ nhiều rồi! Cả đời này của ta chẳng mong thành tiên trường sinh bất lão, chỉ ước được bầu bạn ngươi tại cõi hồng trần!”
“Phu quân!” Lý Sư Sư cảm động vô cùng.
Chẳng mong thành tiên trường sinh bất lão, chỉ ước được bầu bạn bên ngươi tại cõi hồng trần!
Đây chính là lời yêu khiến người ta cảm động nhất thế gian này!
Khoảnh khắc ấy, Lý Sư Sư thấy lòng mình ngọt ngào vô cùng, nàng nhẹ nhàng tựa lên người Lâm Bắc Phàm, trên mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc.
Lúc ấy, Mạc Như Sương cũng thấy cực kỳ ngưỡng mộ, nàng ta khát khao câu nói đó dành cho mình xiết bao.
Mặc dù nàng ta là nữ tử giang hồ, song nàng ta vẫn trông chờ có được một tình yêu lãng mạn như thế, chờ mong người trước mắt này có thể nắm lấy tay nàng ta, nói với nàng ta những lời yêu động lòng người, bầu bạn bên nàng ta cả đời!
Khoảnh khắc ấy, tiểu quận chúa thấy lòng mình chua chát, nàng ta cũng không biết vì sao.
Ở phía không xa, Quách Thiếu Soái đang canh gác trông thấy cảnh tượng ấy mà cũng ngưỡng mộ đến mức đỏ cả mắt: “Ta mà sở hữu năng lực làm màu cao cấp thế này thì đã có cả đống người yêu rồi!”
Đại Lực ngồi bên cạnh chậc một tiếng: “Ngươi bớt lại đi, ngươi đổi luôn gương mặt đi cho tiện!”
Quách Thiếu Soái: “…”
Ngắm cảnh trên núi xong, mọi người tiếp tục chuyến đi.
“Phía trước không xa chính là chùa Lôi Vân rồi!”
“Chùa Lôi Vân là ngôi chùa nổi tiếng nhất nơi đây, ngày thường lúc nào cũng ngập tràn hương khói. Nghe đâu cầu nguyện bên trong chùa thiêng lắm! Tới núi Lôi Vân mà không vào chùa Lôi Vân thì quả là đáng tiếc!”
“Chúng ta vào trong thắp nén nhang và xem quẻ đi!”
Mọi người vừa nói cười vừa bước vào bên trong chùa.
Mặc dù ngày thường nơi đây luôn đèn hương đầy đủ song có lẽ bọn họ tới không đúng lúc, giờ này trong chùa chẳng thấy bóng dáng ai, chỉ thấy một tiểu hòa thượng khoảng độ mười lăm, mười sáu tuổi đang ngồi trước tượng Phật niệm kinh.
Tiểu hòa thượng trông thấy có người tới cũng sững sờ, đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy nhiều cô nương xinh đẹp như vậy.
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, hắn bước tới bảo: “Tiểu hòa thượng, tâm Phật của ngươi chưa thuần khiết đâu nhé! Ngươi phải biết rằng sắc tức là không, không tức là sắc! Đáng lẽ ra những người này trong mắt ngươi phải là bộ xương khô đã trang điểm mới đúng, ngươi không nên nhìn bằng con mắt khác đâu!”
“Tội lỗi tội lỗi! Thí chủ nói phải, tiểu tăng coi trọng ngoại hình quá rồi!” Tiểu hòa thượng lập tức chắp tay và cúi đầu.
“Các vị thí chủ, các vị muốn thắp hương hay là bói quẻ?” Tiểu hòa thượng hỏi.
“Chúng ta muốn cả hai!” Lâm Bắc Phàm nhét chút tiền vào hòm công đức rồi lấy ba nén nhang từ chỗ chú tiểu.
Lâm Bắc Phàm không tin Phật nhưng đến cũng đã đến rồi, hắn vẫn phải thành khẩn một chút.
Bằng không thì phí mất cả chuyến đi rồi còn gì?
Thắp hương xong, Lâm Bắc Phàm lấy hộp đựng quẻ rồi lắc.
Không lâu sau, một quẻ rơi ra, hắn đưa quẻ đó cho tiểu hòa thượng, bảo hắn ta đọc quẻ.
“Thí chủ, là quẻ hạ hạ!” Tiểu hòa thượng cầm quẻ lên đọc: “Quẻ này nói thí chủ là quan được triều đình thu nhận nhờ tài văn chương, có trọng trách giúp đời! Song con đường phía trước của thí chủ còn gian nan, thập tử nhất sinh! Hy vọng thí chủ hãy cẩn thận!”
“Phu quân!”
“Công tử!”
…