Vương gia mỉm cười phất tay áo, khiêm tốn đáp: "Đâu có đâu có, hai vị quá khen rồi, bản vương nào dám nhận chứ! Ta vốn chỉ mong những cuộc tranh chấp và chém giết trong thiên hạ ít đi một chút, dân chúng được an cư lạc nghiệp, cuộc sống bình yên tươi đẹp mà thôi! Đây là bổn phận của con cháu hoàng thất, phải tận lực mà làm! So với hai vị thiếu hiệp làm tất cả vì bách tính đây, bản vương còn kém xa lắm!"
Hai người Mạc Như Sương rất cảm động.
Chỉ có đi theo người chủ nhân anh minh như vậy, thì muôn dân trong thiên hạ mới có hy vọng!
"Phải rồi, chuyến này các ngươi đi có thu hoạch được gì không? Đã tìm được vị Dạ Hiệp trọng nghĩa khinh tài đó chưa? Hắn nói thế nào? Có đồng ý góp sức giúp bản vương hay không?" Vương gia hỏi.
Hai người quay sang nhìn nhau, Mạc Như Sương đáp với vẻ áy náy: "Vương gia, xin lỗi ngươi! Chuyến này bọn ta đi chẳng thu hoạch được gì cả, cũng không tìm được Dạ Hiệp! Vì tìm hắn mà bọn ta đã dùng tới cả chiêu dụ rắn ra khỏi hang, giả làm Dạ Hiệp đi phát tiền cho người dân, nhưng vẫn không hề gặp được hắn dù chỉ một lần! Có lẽ hắn đã rời khỏi kinh thành rồi, không biết là đi đâu!"
"Ồ... vậy thì thật đáng tiếc!" Vương gia vỗ đùi, than thở trong sự tiếc nuối khôn cùng.
Hai người Mạc Như Sương lại càng hổ thẹn hơn.
"Nói như vậy thì, hai vị Dạ Hiệp gây tiếng vang lớn ở kinh thành lần trước chính là các ngươi cải trang sao?" Vương gia lại nói.
"Không sai, đúng là hai sư tỷ đệ bọn ta!" Hai người Mạc Như Sương gật đầu.
"Theo những gì bản vương được biết thì việc đó xảy ra vào đầu tháng giêng, đến bây giờ đã được hơn hai mươi ngày rồi! Chuyện đã xảy ra lâu như thế, tại sao ta lại không nhận được chút tin tức nào từ hai ngươi vậy, các ngươi còn đi đâu nữa sao?" Vương gia tò mò dò hỏi.
"Không dám lừa dối vương gia!" Mạc Như Sương chắp tay: "Buổi tối ngày hôm ấy, ta và sư đệ cải trang thành Dạ Hiệp đi phát tiền cho người dân nhưng lại gặp phải mai phục của quan phủ! Bọn họ phái ra mấy nghìn quan binh, còn có cả cường giả Tiên Thiên để đuổi giết bọn ta!"
"Tối hôm ấy, quả thật thập tử nhất sinh! May mắn thay được ông trời phù hộ, ta và sư đệ đã trốn vào phủ đệ của tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm, được hắn cứu giúp, vậy nên mới thoát được một mạng! Sau đó, bọn ta vẫn luôn dưỡng thương trong Lâm phủ, tới khi thương thế hồi phục mới rời khỏi kinh thành, quay về báo cáo mọi chuyện với vương gia!"
Vương gia cảm thấy hơi mông lung: "Hả? Ngươi nói sao cơ? Ngươi nói các ngươi được tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm cứu sao? Hắn là người của triều đình cơ mà, tại sao lại cứu ngươi?"
Mạc Như Sương lại kể về lần gặp gỡ ở ngoài thành của hai người.
"Thì ra là như vậy! Đúng là cực khổ cho hai vị rồi, sớm biết thế này bản vương đã không phái hai ngươi đi, suýt chút nữa thì mất mạng!" Vương gia nghĩ lại mà thấy sợ, nói với vẻ vô cùng hối hận.
Hai người Mạc Như Sương rất cảm động, đồng thanh đáp: "Hết mình làm việc cho vương gia là bổn phận hàng đầu của bọn ta!"
"Các ngươi đã từng tiếp xúc với tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm một thời gian, hẳn cũng hiểu rõ con người hắn thế nào! Có thể nói cho bản vương nghe xem rốt cuộc hắn là loại người gì không? Ngoài kia đồn rằng hắn là một tên đại tham quan, lòng tham không đáy..."
Mạc Như Sương nghe vậy, trong lòng rất khó chịu.
Nàng lập tức nói: "Vương gia, đây chỉ là tin đồn thất thiệt của người ngoài mà thôi, nhiều người đồn đãi sẽ thành thật, lời này không đáng tin!"
Vương gia nghi hoặc nhíu mày: "Ồ? Rốt cuộc hắn là người như thế nào, có thể nói cho bản vương nghe thử được không? Bản vương xin rửa tai lắng nghe đây!"
"Vương gia, thật ra tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm là một tên tham quan có nguyên tắc, hắn chỉ tham ô tiền của những tên tham quan khác chứ không tham ô dù chỉ một xu tiền của người dân! Hơn nữa, hắn còn thầm làm rất nhiều việc vì lợi ích của bách tính nhưng lại chẳng được người đời hiểu cho..."
Mạc Như Sương nói không ngừng nghỉ, kể lại những việc mà Lâm Bắc Phàm từng làm.
Nàng còn nói tốt không ít điều về hình tượng của hắn.
"Ồ... thì ra là như thế! Xem ra lời đồn đại ở bên ngoài có rất nhiều nhầm lẫn, thật không đáng tin!" Vương gia lắc đầu cười khổ.
Thấy hình tượng của Lâm Bắc Phàm đã được tẩy trắng, trong lòng Mạc Như Sương bất giác cảm thấy hài lòng.
Nàng suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Vương gia, thật ra chúng ta có thể lôi kéo hắn về phe mình!"
"Tại sao ngươi lại nói như vậy?" Vương gia thắc mắc.
"Khởi bẩm vương gia!" Mạc Như Sương chắp tay bảo: "Lâm Bắc Phàm là tân khoa trạng nguyên thi đâu đậu đó, xét về tài năng và học vấn, cả thiên hạ hiếm ai sánh được với hắn! Hắn có thể hủy bỏ khoản tiền bồi thường chiến tranh giữa hai nước chứng tỏ hắn có tấm lòng lương thiện, biết suy nghĩ cho muôn dân, lại nhìn xa trông rộng, có tầm nhìn sâu sắc! Mặc dù hắn tham lam, nhưng cũng là vì bản thân hắn là người lăn lộn trong quan trường nhơ nhuốc, không thể không làm! Nhưng dù là thế, hắn vẫn giữ được quan niệm và nguyên tắc cơ bản, không hề ra tay với người dân!"
"Nhân tài như thế vô cùng hiếm gặp!" Mạc Như Sương ra sức tiến cử: "Hiện nay, chúng ta đang toan tính việc lớn, cần chiêu mộ người tài, dẫn dắt những người kiệt xuất cùng giúp đỡ lẫn nhau! Nếu Lâm Bắc Phàm làm việc cho vương gia chắc chắn vương gia sẽ như hổ mọc thêm cánh!"
"Chuyện này... phải để bản vương suy nghĩ kỹ càng đã!" Vương gia rơi vào suy tư.
Mạc Như Sương hơi thất vọng trong lòng.
Nàng đã rất mong rằng vương gia sẽ đồng ý ngay.
Nếu như vậy, bọn họ sẽ có cơ hội trở thành người đi trên cùng một con đường, được sớm chiều bên nhau, cố gắng phấn đấu vì sự nghiệp chung!
Sau khi thời buổi loạn lạc này chấm dứt, hai người bọn họ còn có cơ hội...
Cứ nghĩ tới nghĩ lui, khuôn mặt nàng thoáng đỏ lên.