Nữ đế vội vàng hỏi: "Lâm ái khanh, trong vòng ba tháng có thể nghiên cứu thành công thật sao? Cần bao nhiêu tiền?"
"Không dám lừa dối bệ hạ, vi thần thật sự có thể làm được! Còn chuyện cần bao nhiêu tiền..." Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười, giơ hai ngón tay lên: "Hai trăm vạn là đủ!"
Cơ mặt văn võ cả triều đều vặn vẹo.
Hai trăm vạn?
Hắn lại còn nói một cách thản nhiên như vậy nữa chứ!
"Hai trăm vạn, nếu có thể nghiên cứu xong khí cầu lớn bay lên trời trong vòng ba tháng thì cũng không phải chuyện không thể chấp nhận nổi!"
Nữ đế trầm ngâm một lát, nhìn về phía Hộ bộ thượng thư: "Tiền ái khanh, ý ngươi thế nào?"
"Nếu thực sự có thể nghiên cứu xong trong ba tháng, vi thần cũng không còn gì để nói! Nhưng..." Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm quay đầu lại nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, giọng nói đầy vẻ dọa dẫm: "Nếu không nghiên cứu thành công thì ngươi định ăn nói thế nào đây?"
Lâm Bắc Phàm không hề do dự mà đáp: "Nếu không nghiên cứu thành công, ta sẽ trả lại toàn bộ kinh phí đã xin về quốc khố, đồng thời tính lãi mười phân! Coi như bản quan vay quốc khố số tiền đó đi!"
"Được, ngươi phải nhớ cho kỹ đấy!" Tiền Viễn Thâm quay đầu lại, chắp tay nói: "Bệ hạ, thần không có ý kiến gì nữa!"
"Ý kiến của các vị ái khanh thì sao?"
Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu lớn tiếng nói: "Nếu Lâm ti nghiệp đã nói trong vòng ba tháng sẽ nghiên cứu thành công khí cầu lớn chở người bay lên trời, không thành công thì trả lại đầy đủ kinh phí đã xin và tính thêm cả lãi vậy thần cũng không có ý kiến gì nữa!"
Các quan đồng thanh nói: "Thần không có ý kiến khác!"
Nữ đế lớn tiếng bảo: "Được! Cứ làm theo lời các vị ái khanh nói đi! Lâm ái khanh bước lên tiếp chỉ, trẫm lệnh cho ngươi trong vòng ba tháng phải nghiên cứu xong khí cầu lớn chở người bay lên trời! Khoản kinh phí hai trăm vạn lượng bạc mà ngươi cần dùng cứ nhận từ quốc khố! Nếu đến hạn mà ngươi vẫn chưa thành công thì phải trả lại đủ số kinh phí đã nhận về cho quốc khố, tính cả tiền lãi, không được làm trái!"
"Thần nhất định sẽ dốc hết sức lực mà làm, không phụ sự tín nhiệm của bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm chắp tay.
Buổi tảo triều kết thúc, Lâm Bắc Phàm lập tức mừng rỡ chạy đi nhận tiền.
Nếu cứ nghiên cứu khinh khí cầu theo từng bước, với kinh phí hai trăm vạn lượng cho dù có dùng thời gian mấy chục năm thì có lẽ cũng chẳng thể nghiên cứu ra được dù chỉ một cọng lông.
Nhưng người đến từ dị giới như hắn lại biết nguyên lý hoạt động của khinh khí cầu, từ đó có thể tránh được rất nhiều lối đi sai lầm, tránh phải lãng phí vô số tiền bạc và thời gian, cứ thẳng tiến mà làm ra khinh khí cầu phiên bản cuối cùng, hoàn chỉnh nhất là được.
Số tiền tiết kiệm được này sẽ bỏ vào túi riêng của hắn hết.
"Điểm quan trọng nhất của khinh khí cầu là vật liệu dùng để làm túi khí! Chỉ cần tìm được loại vải không thấm nước, chắn được gió, có độ bền là có thể chế tạo được khinh khí cầu thật lớn rồi, muốn nó bay lên không trung cũng không thành vấn đề!"
"Mà mình lại trùng hợp biết cách làm! Chỉ cần làm ra khinh khí cầu thì việc chở người bay lên trời có thể để sau rồi tính!"
Lâm Bắc Phàm mừng rỡ trong lòng.
Hắn đã sớm tính toán khoản tiền này rồi, đi mua loại vải phù hợp để làm thành túi khí, sau đó tiến hành bước xử lý đặc thù để túi khí này không thấm nước, chắn được gió và bền bỉ hơn, cuối cùng là gắn thêm một vài thiết bị khác...
Tiêu khoảng mấy nghìn lượng cũng đủ rồi!
Số tiền còn lại, tất cả đều bỏ vào túi của hắn!
Lâm Bắc Phàm càng nghĩ càng thấy vui: "Quay về làm thôi, làm thứ này mà phải tốn hơn một vạn lượng thì coi như mình thua!"
Lâm Bắc Phàm quay về, lập tức bắt đầu tính toán chọn mua vật liệu, đồng thời mời hơn một trăm người đến để phô trương thanh thế, cốt là để nữ đế và văn võ bá quan thấy rằng hắn đang nỗ lực nghiên cứu khí cầu lớn.
Hắn đã thật sự rót tiền vào cuộc nghiên cứu, tuyệt đối không hề giấu diếm làm của riêng.
Mà lúc này, hai người Mạc Như Sương đã rời khỏi kinh thành, ra sức thúc ngựa mà chạy, cuối cùng cũng về tới Ký Bắc.
Bọn họ đi tới một phủ đệ lớn trông rất tráng lệ, sau khi được người hầu thông báo và đi vào trong, gặp được một nam tử trung niên mặc quần áo hoa lệ, cả người toát lên khí chất cao quý.
Hai người chắp tay, đồng thanh nói: "Thảo dân bái kiến vương gia, vương gia thiên tuế!"
Nam tử trung niên mặc đồ hoa lệ này bước nhanh tới, tiếng cười vừa hào sảng lại vừa khiêm nhường: "Ha ha! Đều là người một nhà cả, hai vị thiếu hiệp đừng khách sáo như thế, mau ngồi xuống đi! Người đâu, mau đem trà lên, đừng thất lễ với khách quý!"
Hai người Mạc Như Sương cảm thấy rất ấm lòng, cùng nói: "Đa tạ vương gia!"
Bọn họ ngồi xuống, trà được dâng lên, làn khói lượn quanh.
Ba người chậm rãi thưởng thức trà.
Nam tử ăn mặc hoa lệ ngồi trước mặt bọn họ này chính là vương gia, thấy bộ dạng bôn ba sương gió của cả hai cũng vô cùng xúc động mà bảo: "Hai vị thiếu hiệp phải chịu khổ rồi! Chuyến này chỉ đi hơn một tháng, vậy mà trên người hai vị đã có thêm một vẻ trải đời, quả là không dễ dàng gì!"
"Không cực khổ, bọn ta chỉ là chân chạy việc thôi mà!"
"So với vương gia ngài đây, việc mà bọn ta làm thật chẳng đáng nhắc tới! Ngươi mới là đại anh hùng, đại hào kiệt cứu nước cứu dân!"