Ta Là Người Hiện Đại

Chương 19






Đêm đen bao phủ nhân gian.

Núi rừng một màu hắc ám, tĩnh mịch đến thê lương.

Diệp Nguyên đôi mắt khó khăn mở ra nhìn khung cảnh đang trôi vụt qua hai bên đường. Đã mấy ngày liên tục hắn nằm lì trên lưng con ma lang, cảm giác tê dại lan tỏa khắp toàn thân nhưng hắn không dám rời khỏi lưng nó. Càng ngày tốc độ của con ma lang càng tăng lên, cảm giác nó lúc này như đang bay đi trong gió vậy.

Diệp Nguyên biết lúc này mình đã bị nó mang đi lạc vào đâu đó trong thâm sơn cùng cốc. Bây giờ hắn muốn xác định phương vị của mình cũng không thể nào làm được. Mấy ngày không ăn uống, thân thể lại cố định một chỗ khiến hắn cảm tưởng bản thân ngày càng mất đi sức sống. Đôi bàn tay bám vào lớp lông dày của ma lang lúc này đã cứng lại vì tê dại.

“uu…u….” Âm thanh như gió lùa khe cửa vang lên bên tai Diệp Nguyên. Thân thể mệt mỏi nên hắn cũng không có thời gian để suy nghĩ vì sao âm thanh đặc biệt này có thể len lỏi vào lỗ tai của hắn trong khi âm thanh của gió đang thét gào bên tai. Cố ngẩng đầu lên, hé mắt nhìn về phía trước, một dải ánh sáng màu bạc như cầu vồng vắt ngang trời hiện ra trong tầm mắt của hắn.

“Ta lại lạc đến nơi quái quỷ nào đây?” Diệp Nguyên tự hỏi mình một câu sau đó mắt hắn nhắm chặt lại. Luồng ánh sáng màu bạc nhanh chóng bao phủ lấy thân thể con ma lang, tất nhiên là bao phủ luôn cả bản thân hắn.

“Ta đang rơi xuống!” Đây là cảm giác cuối cùng Diệp Nguyên nhận ra, sát na sau đó mọi tri giác của hắn bị gián đoạn. Hắn nhanh chóng lâm vào hôn mê không biết trăng sao gì nữa.



Ba ngày sau khi mảnh hồng quang nơi sơn thôn biến mất, hàng trăm tên quan binh vẫn đang tìm kiếm thứ gì đó trong phạm vi mấy dặm xung quanh sơn thôn.

Trước cửa sơn thôn lúc này, Lý Đình Nam ánh mắt man mác buồn nhìn vào hố sâu giữa sơn thôn. Đứng thất thần một lúc y lẩm bẩm:

- Diệp huynh, hi vọng huynh cát nhân thiên tướng, thoát khỏi nguy hiểm.

Thì ra ba hôm trước, sau khi rời khỏi sơn thôn Lý Đình Nam cùng đám quan binh không rời khỏi hiện trường mà vẫn đứng ở phía xa quan sát. Những tiếng động ầm ầm từ trong sơn thôn truyền ra khiến đám người bọn họ lông tóc dựng đứng. Điều quan trọng là Lý Đình Nam dùng đạo thuật thi triển “thiên nhãn” nhìn vào trong sơn thôn lờ mờ thấy được hình dáng của Diệp Nguyên, tuy nhiên lúc đó hắn không dám chắc chắn. Hôm sau y đến Dạ Hương Lâu tìm Diệp Nguyên mới biết Diệp Nguyên không có trở về quán trọ. Lúc này y mới điều động quan binh tìm kiếm khắp nơi nhưng đều vô vọng.

Ân Thường Chí đến bên cạnh Lý Đình Nam vỗ vai nói:

- Là tại ta đã hại Diệp huynh vướng vào kiếp nạn này.

Ân Thường Chí cũng tự trách mình, bởi sau khi điều tra hắn biết chiếc xe ngựa kia chở Diệp Nguyên bên trong.

Lý Đình Nam cất giọng buồn bã:


- Chỉ sợ lành ít dữ nhiều!

Ân Thường Chí nghe vậy chỉ biết thở dài nói:

- Hi vọng Diệp huynh hóa nguy thành an, vượt qua được nguy hiểm.

Đúng lúc này ba người tuổi ngoài ngũ tuần mặc bộ đạo bào màu trắng đi tới chỗ Lý Đình Nam. Lý Đình Nam chắp tay hỏi:

- Các vị tiên sư, có phát hiện gì không?

Thì ra đây là ba vị tiên sư của Thiên Trường phủ được phái đến, chỉ có điều ba ngày trước lúc họ đến nơi sơn thôn đã thành một mảnh hoang tàn. Mấy ngày hôm nay Lý Đình Nam đều mời họ đến xem xét từng tấc đất một. Nếu y không phải là đệ tử của quốc sư thì chắc những vị tiên sư này đã không nể mặt.

Bấy giờ một vị tiên sư lắc đầu nói:

- Người thường không thể sống sót!

Nói rồi ba người thi triển bộ pháp rồi nhanh chóng biến mất khỏi hiện trường.



Mông lung hắc ám mịt mờ.

Rất lâu, rất lâu, Diệp Nguyên mới bắt đầu cảm nhận lại được cơ thể. Đôi mắt hắn nặng trĩu, phải cố gắng lắm mới hé ra được một chút. Đập vào mắt hắn là trần nhà bằng gỗ đã phai màu năm tháng. Vì thân thể vừa lấy lại được cảm giác nên hắn cứ nằm ngửa như thế nhìn chằm chằm lên trần nhà bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ.

“Ta đang ở đâu thế này?”

“Không phải ta đang nằm trên lưng sói sao?”

Diệp Nguyên tự hỏi mình vài câu rồi bắt đầu cử động thân thể, cảm giác nhức mỏi vẫn còn hiện hữu. Sau một hồi cựa quậy hắn mới ngồi dậy được, thả lỏng bàn chân xuống bên cạnh giường. Nhìn một vòng xung quanh hắn nhận ra mình đang ở trong một ngôi nhà gỗ đơn sơ mộc mạc. Giữa nhà là một chiếc bàn tròn và hai chiếc ghế cũ đặt ngay ngắn hai bên. Chiếc giường hắn nằm cũng không có chăn nệm gì, chỉ là một tấm gỗ nguyên bản đẽo thành chiếc giường nhỏ.

Lắc lắc người vài cái cho giãn gân cốt, Diệp Nguyên xuống giường, hướng cửa chính đi tới. Mở cửa bước ra ngoài, ánh nắng ấm áp tràn vào bên trong khiến hắn cảm thấy sảng khoái. Nheo nheo mắt vài cái thích ứng với môi trường bên ngoài Diệp Nguyên bắt đầu quan sát mọi thứ.

Trước sân nhà, một mảnh vườn nhỏ trồng đầy hoa thơm cỏ lạ. Một vài loại cây ăn quả cùng một vài loài rau củ sinh sôi tươi tốt ở một góc vườn. Từng trái cây chín mọng trên những cây ăn quả này khiến bụng Diệp Nguyên sôi lên sùng sục.

“Không biết đây là loại cây ăn quả gì?” Diệp Nguyên tò mò tự hỏi.

- Tiểu tử, ngươi tỉnh rồi?! Một giọng nói già nua vang lên bên tai Diệp Nguyên.

Diệp Nguyên giật mình nhìn sang bên phải căn nhà thì thấy dưới một dàn hoa lớn, một lão già mái tóc pha sương, khuôn mặt nhăn nheo nhưng toát lên nét phúc hậu, cát tường, đang cười cười nhìn hắn. Lão đang ngồi cạnh một bộ bàn ghế bằng đá, trên chiếc bàn đá nhẵn nhụi, một ấm trà đang tỏa hơi nóng nghi ngút.

Diệp Nguyên vội vàng bước tới chắp tay rồi từ tốn hỏi:

- Chào lão bá! Là người cứu ta về chỗ này sao?

Lão già giữ nụ cười hiền lành trên môi đáp:

- Ta thấy ngươi nằm hôn mê dưới chân núi nên đem ngươi về đây chữa trị.

Diệp Nguyên nghe thế nhìn lại thân thể mình một lượt rồi nói:

- Cám ơn lão bá cứu mạng!

Lão già xua xua tay rồi chỉ vào chiếc ghế đá đối diện nói:

- Không có gì, chỉ là tiện tay thôi! Ngươi ngồi xuống đi!

Diệp Nguyên nở nụ cười hiền lành rồi ngồi xuống, sau đó hỏi:

- Xin hỏi lão bá đây là nơi nào?

Lão già không đáp mà rót một tách trà đẩy sang phía Diệp Nguyên nói:

- Ngươi uống đi, sẽ tốt cho ngươi!

Diệp Nguyên thấy vậy liền cầm chén trà lên từ từ nhấp một ngụm. Nước trà vừa vào trong miệng đã tan thành từng đoàn noãn khí dung nhập thẳng vào cơ thể hắn. Từng khối cơ nhục trong cơ thể nhanh chóng bị dòng noãn khí này xua tan mệt mỏi. Diệp Nguyên giật mình ngạc nhiên bởi vì hắn thông qua thần thức cảm nhận được sự biến đổi này. Hơn nữa hắn còn nhận ra thần thức của mình nhạy bén khác ngày thường.


Diệp Nguyên sau chút ngạc nhiên hắn lẩm bẩm:

- Trà này là…

Lão già cười nhẹ đáp:

- Là một vị thuốc tốt cho thân thể mà thôi!

Diệp Nguyên thấy thế giơ tách trà lên uống ực một cái hết sạch. Sau đó lại dùng thần thức cảm nhận sự thay đổi của thân thể. “Quả thật có thể xua tan mệt mỏi a!” Diệp Nguyên bụng bảo dạ.

Lão già thấy hành động của hắn thì cười cười rồi hỏi:

- Ngươi vì sao lại lạc đến nơi này!

Diệp Nguyên lúc này tinh thần thoải mái hơn nên mỉm cười rồi thành thật đáp:

- Ta nói lão bá chắc cũng không tin! Ta cưỡi một con ma lang rồi bị lạc đến nơi này!

Lão già nghe thế cũng không lấy làm ngạc nhiên rồi nói:

- Tại sao lại không tin ngươi! Dù ngươi nói cưỡi rồng bị lạc đến nơi này ta cũng hoàn toàn tin tưởng!

Diệp Nguyên nghe thế tưởng lão bá này đang cười mình nên hỏi lại:

- Lão bá tin ta thật sao?

Lão già gật đầu.

Diệp Nguyên nhìn xung quanh một cái rồi lại hỏi:

- Xin hỏi tôn tính đại danh của lão bá?

Lão già cười đáp:

- Tên sớm đã quên! Ngươi cứ gọi ta là Cổ lão đi!

Diệp Nguyên nghe thế thì càng thấy lão bá này có chút khác lạ nhưng nhìn đi nhìn lại thế nào cũng không nhận ra được điểm kì lạ đó là gì. Hắn chắp tay lễ phép nói:

- Vãn bối Diệp Nguyên, ra mắt Cổ lão!

Cổ lão xua tay nói:

- Ngươi không cần câu nệ tiểu tiết!

Diệp Nguyên mỉm cười gật đầu.

Tiếp sau đó câu chuyện của hắn và Cổ lão bắt đầu. Thì ra mười ngày trước hắn hôn mê dưới một chân núi gần đây, cả người thương tích trầm trọng, may mà Cổ lão đi ngang qua mới cứu hắn trở về. Theo lời Cổ lão thì lão là một lang y nghèo không có thân thích sống một mình trong sơn cốc này đã được mấy chục năm. Diệp Nguyên cũng là người đầu tiên đặt chân đến sơn cốc này. Tuy nhiên sâu trong cảm giác của hắn vẫn thấy có điều gì đó không đúng. Cổ lão cho hắn cái cảm giác như cao nhân lánh đời hơn là một lang y cô độc.

Sau một hồi tìm hiểu tình hình Diệp Nguyên cất tiếng hỏi:

- Cổ lão bá! Ta phải làm thế nào để ra khỏi sơn cốc này?

Cổ lão cười nói:

- Ngươi không ra được!

Diệp Nguyên nghe vậy ngẩn người rồi nói:

- Xin lão bá chỉ ột con đường!

Cổ lão nhàn nhạt nói:

- Mấy chục năm rồi ta chưa rời khỏi nơi này! Đường trở ra vốn đã quên từ lâu!

Nhìn thẳng Diệp Nguyên Cổ lão lại cười hiền hòa hỏi:


- Ngươi mang việc quan trọng trong người sao?

Diệp Nguyên nghe vậy ngẩn ra đáp:

- Không phải!

“Ta có gì vướng bận ở thế giới này đâu!” Diệp Nguyên lúc này thất thần suy nghĩ. Lạc đến thế giới này, gặp gỡ Hắc Bạch nhị lão, quen biết Lý Đình Nam, sống ở Lâm Xuyên trấn một thời gian, tất cả mọi thứ với hắn ở thế giới này chỉ có bao nhiêu kỉ niệm đáng nhớ.

Dường như nhận ra suy nghĩ trong lòng Diệp Nguyên, Cổ lão cất giọng đều đều:

- Từ nay ngươi ở lại đây với ta! Khi nào muốn rời khỏi thì tùy ngươi quyết định!

- Được! Diệp Nguyên hạ ý thức trả lời.



Non xanh nước biết, không khí trong lành, mặt trời bừng sáng phương đông rồi vội vã chạy trốn sau từng dãy núi trùng trùng điệp điệp. Với Diệp Nguyên lúc này thời gian chợt mất đi ý nghĩa. Hắn không biết mình đã sống ở sơn cốc này bao nhiêu lâu rồi. Có lẽ là ba tháng, bốn tháng, cũng có lẽ nhiều hơn. Lâu rồi hắn đã quên việc đếm ngày tháng thời gian trôi đi.

Lúc đầu hắn nghĩ rằng mình chỉ sống ở đây một thời gian rồi rời khỏi nhưng ngày tháng trôi đi một mảnh đất trời nơi đây đã níu chân hắn ở lại. Kể cũng buồn cười! Một kẻ sinh ra ở thời hiện đại như hắn lúc này lại đầu đội nón trúc, thân thể để trần, suốt ngày chăm sóc vườn hoa quả rồi lại ra suối bắt cá nấu ăn. Mà cũng chỉ có hắn mới thích nấu nướng linh tinh chứ Cổ lão chẳng bao giờ động đến chút thức ăn hắn làm. Với lão một tách trà thuốc mỗi ngày là đã đủ.

- Diệp tiểu tử! Ngươi suốt ngày chạy lung tung coi chừng bị lạc! Cổ lão ngồi thư giãn bên chiếc bàn đá cất giọng vui vẻ.

Diệp Nguyên lúc này đang nhổ mấy đám rau củ ngoài vườn cười cười nói vọng vào:

- Cổ lão yên tâm! Ta dạo này đã quen thuộc với đường đi nước bước quanh đây, không thể nào bị lạc được.

Cổ lão thấy hắn nói vậy thì cười cười rồi nhấp ngụm trà thưởng thức.

Diệp Nguyên từ lâu đã quen với nhịp sống nơi này, hắn cũng không bao giờ hỏi vì sao Cổ lão không bao giờ chịu ăn uống gì mà chỉ xem đó là chuyện bình thường. Còn Cổ lão từ ngày có hắn ở cùng lão cũng cảm thấy có phần bớt cô độc. Hai người một già một trẻ cứ như vậy an lành sống trong sơn cốc.

- Cổ lão ta ra suối! Diệp Nguyên nói to rồi chạy như bay ra khỏi khu vườn nhằm hướng một con đường mòn nhỏ lao tới.

Cổ lão nhìn theo bóng lưng hắn mỉm cười, đôi mắt tưởng chừng đã đục lại loáng thoáng chút tinh quang như đang nghĩ đến điều gì đó.

Xuyên qua một mảng rừng thưa thớt, Diệp Nguyên nhanh chóng đến bên một hồ nước khá rộng. Hồ nước này xung quanh bờ đều là đá tảng xếp thành từng khối lớn bao bọc lấy hồ nước. Hai bên bờ hồ là dãy tùng nhiều tuổi thân cây uốn lượn vô cùng bắt mắt. Một dòng thác nhỏ chảy xuống từ gò đá trên cao là nơi cung cấp nước cho chiếc hồ này.

Diệp Nguyên đầu đội nón trúc, thân thể ở trần, tay cầm một cái xiên cá đẽo cẩn thận bằng gỗ lăm lăm đến bên mép nước. Dưới làn nước trong xanh lúc này là một đàn cá màu bạc chừng trăm con đang tụ lại với nhau kiếm mồi. Mỗi con cá màu bạc này đều to bằng bắp tay vô cùng béo tốt. Diệp Nguyên nhẹ nhàng bước chân tránh khỏi những bóng nắng rọi xuống nước rồi bất ngờ dùng xiên cá đâm thật mạnh xuống làn nước.

Chẳng tốn bao nhiêu công phu thời gian, Diệp Nguyên đã ngồi trước một đống lửa quay tròn mấy con cá màu bạc. Loại cá ngày da thịt đều thơm phức, không cần gia vị mà vẫn cảm nhận đủ vị mặn ngọt khác thường. Diệp Nguyên vì không biết tên gọi của loại cá này là gì nên vẫn thường gọi chúng là “Bạch Ngư”.

Sau một hồi đánh chén no say, hắn cởi hết quần áo tung mình lao xuống hồ nước. Lúc này trời đang trưa nhưng hắn lại rất thích cảm giác này. Bởi đây là thời gian hắn hấp thu âm dương nhị khí tốt nhất. Đứng lặng lẽ trong màn nước mát mẻ, Diệp Nguyên hai mắt nhắm chặt, thần thức bắt đầu tràn xa bên ngoài rồi tiến về từng bộ phận khác nhau trên cơ thể. Sau đó từng tia thần thức bắt đầu kích hoạt từng đồ án hoa văn khác nhau trên người.

Thời gian qua hắn đã quen dần với việc tu luyện tinh thần lực, từ bên trong không gian tinh thần của hắn, từng tia năng lượng mịt mờ hư vô đã dần được hình thành rồi kết tinh thành một viên cầu năng lượng vô hình. Hắn bằng thần thức của mình có thể cảm nhận được viên cầu này tràn đầy những dòng năng lượng kì lạ, đó vốn là “tinh thần lực”.

Sau một thời gian tu luyện hắn bắt đầu dung nhập từng tia tinh thần lực vào thần thức của hắn. Một tháng trước đây sau nhiều ngày tháng thực nghiệm hắn mới thành công dung nhập được tinh thần lực vào bên trong thần thức.

Lúc này từng đồ án trên người hắn bắt đầu được kích hoạt rồi bắt đầu chuyển động theo từng tiết tấu khác nhau. Từ trên đỉnh đầu từng tia dương khí bắt đầu đi vào thân thể hắn. Ở bên dưới lòng bàn chân nơi đang tiếp xúc với nền đất thì từng tia âm khí cũng bắt đầu nhập thể. Một vòng tuần hoàn kì lạ bắt đầu chuyển động trong thân thể hắn, đi qua từng lộ kinh mạch khác nhau rồi bắt đầu gột rửa cốt cách của hắn.

Diệp Nguyên đôi mắt vẫn nhắm chặt nhưng trên môi nhếch lên nụ cười rồi lẩm bẩm:

- Cái trò bồi bổ cốt cách này của Hắc Bạch nhị lão cũng không tồi a!

Bên bàn đá trước ngôi nhà nhỏ, Cổ lão nhâm nhi tách trà rồi ngẩng đầu lên nhìn về hướng hồ nước phía xa, môi lão nở một nụ cười hiền hòa.