Ta Là Người Hiện Đại

Chương 18






“Hống…” Từ dưới hố sâu tiếng rống mang theo âm ba cuồn cuộn lại nhằm hướng ba lão già đứng trên cao đánh tới. Một cơn cuồng phong kéo theo vô tận đất đá cùng âm hỏa mãnh liệt quét về phía ba lão. Chỉ chớp mắt cơn cuồng phong đã trùm lấy thân thể của ba lão già.

“Bùng…bùng…bùng…” Ba tiếng nổ trầm muộn vang lên trên miệng hố. Ba luồng lực đạo như thể dời non lấp biển từ bên trong trận cuồng phong tràn ra bên ngoài. Một cơn bão năng lượng cỡ nhỏ nhanh chóng hình thành rồi thôn phệ hết lực lượng của trận cuồng phong này. Cát bụi tản mát, thân hình ba lão già hiện ra như thể chiến thần chuyển thế. Bên ngoài thân thể ba lão lúc này đang dập dờn từng đoàn ánh sàng đỏ, lục, lam khác nhau.

“Chân Hỏa Biến!” Ba lão hai tay chắp vào nhau xiết chặt trước ngực rồi cùng hét lên một tiếng chấn động không gian.

“Bồng…!” Quang mang chói mắt từ người ba lão lóe lên sau đó thân hình ba lão bắt đầu lớn dần lên. Một cái chớp mắt cả ba lão đã biến thành một người khổng lồ cao hơn ba trượng.

Diệp Nguyên lúc này đang bị dính vào màn hồng quang hấp thu dương khí nên không nhìn thấy quang cảnh trong màn hắc ám. Nhưng sát na ba lão già biến thân to lớn tạo ra quang mang chói mắt thì ánh mắt hắn đờ ra nhìn ba lão già trở thành người khổng lồ.

“Cái này là thần thông a!” Diệp Nguyên trong đầu xẹt qua một loạt thông tin về thế giới tu tiên rồi cảm thán.

Mà đúng lúc này màn hồng quang chợt xảy ra dị động, từng tia năng lượng đỏ như máu bắt đầu chảy ngược từ dưới nền đất lên trên cao. Chí dương chi khí nồng đậm lan tỏa ra xung quanh như nước lũ tràn bờ.

“Không ổn!” Diệp Nguyên trong lòng hô lên một tiếng bởi lúc này chí dương chi khí đang chảy liên tục vào cơ thể hắn ngày một mãnh liệt. Hàng hoạt hoa văn khắc trên cơ thể hắn đang lay động rồi xoay tròn với tốc độ ngày càng cao. Mỗi một vòng xoay của đám hoa văn kì lạ lượng chí dương chi khí bị Diệp Nguyên thôn phệ vào thân thể ngày càng dày đặc. Chẳng mấy chốc mà hắn cảm thấy máu của mình dường như đang nóng dần lên, cảm giác có thể sôi trào bất cứ lúc nào.

“A! Đừng nói với ta là sẽ bị đám dương khí này nướng chín” Diệp Nguyên lúc này có phần hốt hoảng!

Bên trong sơn thôn, ba lão già lúc này cũng nhận ra dị tượng. Hỏa Nhất trầm giọng quát:

- Là kẻ nào???

Tiếng quát của lão xuyên qua màn hắc ám dội vào tai Diệp Nguyên khiến đầu óc của hắn ong ong.

- Cứu ta! Diệp Nguyên lấy hết sức mình hét to bởi lúc này quần áo hắn đã bắt đầu bốc lên từng làn khói trắng. Cảm giác máu đang sôi lên khiến hắn sợ hãi.


“Xoẹt” Một bóng người cao lớn như thiểm điện bắn đến trước mặt Diệp Nguyên, thì ra là Hỏa Nhất. Lão nhìn qua Diệp Nguyên một cái rồi con mắt ẩn hiện sát khí trầm giọng quát:

- Ngươi là kẻ nào???

Diệp Nguyên lúc này đầu tóc rối bời, trên đỉnh đầu bốc lên từng đoàn khói trắng như thể đỉnh thuốc. Chưa kịp cất tiếng trả lời thì bên trong màn hắc ám đã vang lên những tiếng nổ liên tiếp.

- Lão Nhất cẩn thận! Tiếng của Hỏa Nhị vang lên.

“Grào….” Một luồng lực đạo âm hàn như thể đến từ địa ngục lan tràn đến vị trí của Hỏa Nhất. Tiếp sau đó một con vật thể to lớn kéo theo âm khí nồng đậm chồm tới người lão. Móng vuốt đen sì nhầm đỉnh đầu của lão chụp xuống.

- Nghiệt súc! Hỏa Nhất hét lên một tiếng rồi cả người quang mang đỏ rực tung ra một quyền phô thiên cái địa chặn lấy móng vuốt to lớn kia.

“Ầm” Cú va chạm làm mặt đất run lên bần bật, Hỏa Nhất lùi về sau mấy bước, mỗi bước chân của lão đều lún vào nền đất gần nửa trượng.

Chưa kịp để lão trấn định, một móng vuốt màu đen không biết từ lúc nào đã huyễn hóa phía sau lưng lão rồi vồ lấy thân thể lão. Hỏa Nhất ánh mắt thất kinh chỉ kịp dùng chân hỏa hộ thể, chớp mắt móng vuốt đen sì kia đã đập mạnh vào thân hình to lớn của lão. Lực đạo nặng như núi khiến thân thể lão bị đánh văng sang một bên. Cả thân hình cao hơn ba trượng của lão kéo một đường dài trên mặt đất, kiến trúc trong sơn thôn đều bị đè nát.

Diệp Nguyên mặc dù đang trong cơn nguy hiểm nhưng tròng mắt lúc này cũng lòi ra nhìn khung cảnh trước mặt. Lúc này một con sói dài chừng bốn trượng, cao lớn như ngôi nhà đang đứng chắn trước mặt hắn. Điều kì lạ là con sói khổng lồ này nửa trên thân là một màu đen kịt còn nửa dưới đang tản mát ra hồng quang dập dờn. Không những thế những tia hồng quang còn theo chiếc đuôi to lớn của nó chảy ra khỏi cơ thể nó.

- Lão Nhất! Hỏa Nhị, Hỏa Tam đồng thanh hét lên một tiếng rồi lao đến vị trí của Hỏa Nhất.

- Ta không việc gì! Hỏa Nhất thân hình nhanh chóng bật dậy huyền phù cách mặt đất chừng một trượng.

Khung cảnh trong sơn thôn lúc này đã vượt qua khỏi kiến thức của người thường. Ba lão già khổng lồ đang đứng đối đầu với một con sói khổng lồ. Phía sau con sói, một thiếu niên đang bị một màn hồng quang bao phủ, trên mặt thiếu niên hiện lên vẻ đau đớn khó chịu.

“Ặc..ặc..” Diệp Nguyên bắt đầu cảm thấy khó thở. Dương khí chảy vào cơ thể quá nồng đậm khiến hắn không tài nào hấp thu nổi. Từng tia máu đã bắt đầu theo lỗ chân lông rỉ ra bên ngoài. Thân thể hắn có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

“Cứu…mạng..” Diệp Nguyên lắp bắp kêu lên.

- Hỏa Ma Lang! Hỏa Nhất kêu lên một tiếng mang theo vẻ ngạc nhiên.

- Đúng vậy! Nó không hóa ma mà biến thành Hỏa Ma Lang! Hỏa Nhị cau mày nói

- Không thể nào! Hỏa Ma Lang chẳng phải là dòng dõi Thiên Lang sao? Hỏa Tam thốt lên.

- Hừ! Không ngờ linh thú của Hỏa Liên Sơn chúng ta lại có nguồn gốc như vậy! Hỏa Nhất trầm giọng nói.

- Lão Nhất! Bây giờ phải làm thế nào?

Trong lúc ba lão đang trầm trọng nhìn Hỏa Ma Lang thì thân thể Diệp Nguyên bắt đầu phát ra những tiếng xì xèo kèm theo mùi cháy khét.

“Ta chết mất!” Diệp Nguyên trong đầu thoáng qua một ý nghĩ

Bỗng lúc này âm phong nổi lên, màn hắc ám bắt đầu dị động rồi từng tia âm khí từ màn hắc ám bắt đầu nhằm hướng Diệp Nguyên lao tới. Chẳng mấy chốc từ dưới lòng bàn chân của hắn, âm khí đã tràn vào cơ thể. Một cảm giác mát mẻ bắt đầu xua đi cái nóng cháy của dương khí nồng đậm. Diệp Nguyên mở to mắt nhìn về trước mặt thì giật mình bởi con Hỏa Ma Lang đang dùng một chân trước của nó tỏa ra hắc ám quang mang điều khiển dòng âm khí.

Phía xa ba lão già cũng dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn về hành động của Hỏa Ma Lang.

- Tiểu tử kia có quan hệ gì với Hỏa Ma Lang? Hỏa Tam nheo mắt hỏi.

- Hình như Hỏa Ma Lang đang giúp hắn giảm bớt đau khổ. Hỏa Nhất nói

- Làm thế nào tiểu tử kia thôn phệ được chí dương chi khí nồng đậm như vậy? Hỏa Nhị nhíu mày.


- Cái này…! Hỏa Nhất cũng nhíu mày không hiểu.

Vừa rồi ba lão vây bắt Hỏa Ma Lang không để ý tới Diệp Nguyên, lúc màn hồng quang xảy ra dị biến mới chú ý tới sự xuất hiện của hắn.

- Tiểu tử này thôn phệ nhiều chí dương chi khí như vậy chắc không sống lâu được! Hỏa Nhị nói.

Hỏa Nhất trầm giọng hướng về Diệp Nguyên nói:

- Tiểu tử ngươi là kẻ nào? Vì sao lại xuất hiện ở nơi này!

Diệp Nguyên lúc này thân thể khá hơn chút liền đáp:

- Vãn bối chỉ đi qua nơi này, không ngờ bị màn hồng quang này hút lấy!

Mấy lão già đang muốn hỏi thêm thì Hỏa Ma Lang lúc này thân hình chợt thu nhỏ lại một nửa, lúc này chiều dài thân hình nó chỉ còn chừng hai trượng.

“Hống!” Một tiếng rống lớn vang lên, xung quanh thân thể Hỏa Ma Lang một luồng năng lượng xoáy tròn bao phủ lấy thân thể nó, sau đó màn hồng quang trên cao cùng âm khí đang lan tỏa trong không khí đều bị vòng xoáy năng lượng này thôn phệ.

- Chuyện gì xảy ra? Dường như sinh mệnh của nó đang mất dần? Hỏa Tam ngạc nhiên hỏi.

- Ài! Sách cổ nói không sai! Hỏa Nhất chợt thở dài một tiếng.

- Lão Nhất! Ý ngươi là gì?

- Hỏa Thiên Lang thọ mệnh sắp tàn sẽ hấp thu âm khí trở thành Hỏa Ma Lang! Sau đó sẽ trở về nơi nó sinh ra!

- Nói như vậy nó..!

- Đúng vậy, nó thọ nguyên sắp hết. Hỏa Nhất đáp.

- Lão Nhất! Bây giờ chúng ta làm sao?

- Để nó rời đi thôi! Chúng ta bắt nó về cũng vô dụng! Hỏa Nhất thở dài nói.

Hai lão Hỏa Nhị, Hỏa Tam nghe thế gật đầu, sau đó cả ba nhanh chóng triệt tiêu pháp quyết, thân thể biến nhỏ lại bình thường. Cả ba huyền phù trong gió lẳng lặng nhìn biến hóa của Hỏa Ma Lang.

Bên dưới mặt đất, thân hình của Hỏa Ma Lang lúc này lại biến nhỏ lại chỉ dài hơn trượng, đây là hình thể vốn có của nó. Lúc này đôi mắt nó tràn đầy hắc ám nhưng lại không phát ra chút sát khí nào mà hiện lên một mảnh tử tịch, ảm đạm. Hắc ám cùng hồng quang đan xen với nhau dập dờn trên thân thể nó sau đó hồng quang biến mất, thay vào đó là hắc khí nồng đậm bao phủ thân thể nó.

- Không phải nó lại hóa ma chứ? Hỏa Tam hỏi.

- Không phải! Nó hấp thu âm khí để tìm về lang mộ! Hỏa Nhất đáp.

- Không ngờ nghìn năm nay Hỏa Liên Sơn chúng ta nuôi dưỡng một con Hỏa Thiên Lang! Hỏa Tam giọng nói có vẻ tiếc nuối.

- Không hẳn là Hỏa Thiên Lang! Chỉ là có chút huyết dịch của Hỏa Thiên Lang thôi! Hỏa Nhất trầm trầm nói.

Cùng lúc Hỏa Ma Lang biến hóa, thân thể Diệp Nguyên lại cảm thấy từng đợt khó chịu từ bên trong. Âm khí vừa đưa vào thân thể hắn lúc này không còn mà chí dương chi khí chưa được trung hòa hết nên bắt đầu chảy khắp kinh mạch của hắn. Từng đợt nóng cháy khó chịu lại khiến hắn cảm thấy đầu óc hoa lên.

- Tiểu tử kia xảy ra vấn đề! Hỏa Nhị nhìn biểu hiện của Diệp Nguyên nói.


- Cứu hắn trước rồi nói sau! Hỏa Nhất nheo mắt rồi thân hình quỷ dị tạo thành một đường vòng cung lao thẳng đến chỗ Diệp Nguyên, muốn đưa hắn bay đi.

“Hú…!” Đúng lúc này Hỏa Ma Lang bỗng ngước đầu lên cao hú lên một tiếng kinh thiên. Từ chiếc miệng đen ngòm của nó, một chùm hắc ám quang mang bắn thẳng tới phương vị của Hỏa Nhất khiến lão phải lùi về phía sau một đoạn.

- Sinh mệnh của nó sắp cạn! Hỏa Tam đứng phía xa hô lên một tiếng.

Sau tiếng hú động trời kia, Hỏa Ma Lang toàn thân toát ra tử khí âm hàn lạnh lẽo, lúc này nó trông chẳng khác nào một xác chết.

Bấy giờ đứng phía sau Hỏa Ma Lang, Diệp Nguyên hai tay ôm lấy đầu, khuôn mặt vặn vẹo. Bên trong cơ thể hắn, dương khí như thủy triều quét qua từng lộ kinh mạch như muốn đem hắn nướng chín. Những đồ án trên người hắn lúc này lại bắt đầu xoay tròn theo một tiết tấu khác. Ánh mắt hắn mờ dần rồi như thế kẻ mộng du, hắn bước từng bước khó khăn về phía Hỏa Ma Lang.

- Tiểu tử kia làm gì vậy? Hỏa Nhị ngạc nhiên nhìn hành động của Diệp Nguyên.

- Hắn bị tẩu hỏa nhập ma rồi! Hỏa Tam đáp.

- Cứu hắn một mạng đi! Hỏa Nhị nói.

Hỏa Nhất lúc này vừa bị chặn bởi luồng lực đạo hắc ám đã xoay chuyển thân thể rồi lại nhằm hướng Diệp Nguyên lao tới, cánh tay chụp lấy bờ vai hắn, muốn kéo hắn cách xa Hỏa Ma Lang. Chỉ có điều lúc bàn tay Hỏa Nhất vừa chụp lấy Diệp Nguyên thì lão giật mình một cái bởi không hiểu bằng cách nào thân hình Diệp Nguyên tránh khỏi bàn tay hắn. Sau đó Diệp Nguyên như thể dã thú chồm lên cao nhắm thẳng lưng của Hỏa Ma Lang vồ tới.

Sát na ngắn ngủi, cả thân hình hắn đã nằm sấp trên lưng Hỏa Ma Lang, hai tay hắn nắm chặt lấy lớp lông dày cộm bên dưới. Cùng lúc này, khi thân thể Diệp Nguyên vừa bám vào lưng Hỏa Ma Lang thì âm khí nhanh chóng bao phủ lấy thân thể hắn. Chớp mắt hắn và Hỏa Ma Lang như hòa cùng một thể.

“Hống!” Như thể một tín hiệu đặc biệt, Hỏa Ma Lang rống lên một tiếng rồi thân hình nhằm hướng đỉnh núi phóng đi. Tốc độ lúc của nó khiến ba lão già trong lòng ngạc nhiên không thôi.

“Vèo…vèo…” Mấy cú nhảy như thể thuấn di, Hỏa Ma Lang đã mang Diệp Nguyên biến mất ở lưng chừng núi.

- Đuổi theo! Hỏa Nhất hô lên rồi bay vút lên cao nhằm hướng Hỏa Ma Lang đuổi tới.

Hỏa Nhị, Hỏa Tam cũng nhanh chóng đuổi theo.

Xuyên rừng bạt núi, cưỡi gió đạp mây, không biết thời gian trôi qua bao nhiêu lâu thần trí Diệp Nguyên mới hồi tỉnh. Từng cơn gió thổi tạt vào mặt đau rát khiến hắn không mở nổi mắt.

“Ta ở đâu thế này?” Diệp Nguyên tự hỏi.

Cảm giác mềm mại dưới thân làm hắn ngạc nhiên, sau đó hắn cố hé mắt nhìn ra phía trước thì bỗng giật mình hoảng hốt, suýt nữa đã kêu thành tiếng. Trước mặt hắn là một cái đầu to lớn tỏa ra hắc khí nồng đậm đang lao vùn vụt về phía trước. Thân thể hắn thì đang ôm chặt lấy lưng của con vật này. Đảo một vòng trí nhớ Diệp Nguyên toát mồ hôi bụng bảo dạ: “Ta cưỡi lên con ma lang này từ khi nào???”

Sau khi xác định được tình hình của bản thân, Diệp Nguyên nheo mắt nhìn xung quanh xem xét tình hình. Chỉ là tốc độ con ma lang quá nhanh hắn không nhìn rõ được cảnh vật xung quanh, chỉ thấy cây cối lướt qua vùn vụt không dứt. Hắn muốn nhảy xuống khỏi lưng con ma lang nhưng tốc độ của nó lúc này như thiểm điện khiến Diệp Nguyên không dám manh động.

“Không biết nó đem ta đến nơi nào?” Diệp Nguyên trong lòng có chút sợ hãi nhưng cũng cố trấn định lại.

Nhớ lại cảm giác bị màn hồng quang bao phủ, hắn rùng mình một cái rồi rủa thầm: “Hai lão già chết dẫm, không biết cái pháp trận trên mình ta là loại cổ quái gì?” Lúc này dù có ngu ngốc đi nữa hắn cũng nhận ra những việc vừa xảy ra với mình liên quan đến pháp trận “cải tạo cốt cách” của hai lão Hắc Bạch.

Cảm nhận một vòng thân thể, hắn nhận ra cảm giác đau đớn đã mất sạch thay vào đó là cảm giác ôn hòa, ấm áp lan tỏa khắp toàn thân. Cảm tưởng như thân thể vừa trải qua một lần gột rửa về cả thể xác lẫn tinh thần.

Nở một nụ cười khó coi, Diệp Nguyên bụng bảo dạ: “Mười năm tới phải chịu đau đớn kiểu này đúng là số khổ a!” Nói rồi hai tay hắn nắm chặt lớp lông dày, đầu cúi xuống áp vào lưng ma lang, nheo mắt nhìn cảnh vật lướt qua trước mặt. Không hiểu tại sao lúc này hắn cảm giác con ma lang này không gây hại gì đến hắn. Đây là một cảm giác xuất phát từ trong tiềm thức vô cùng kì lạ.