Tình cảm thiếu thời được nhen nhóm từ lâu.
Lúc vừa xuyên qua thế giới này, ta chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ yêu một người cổ đại, nhưng bây giờ mỗi ngày ta chỉ nghĩ nhất định phải lấy được nam nhân này.
Ta càng ngày càng chăm chỉ đến ngự thư phòng hơn. Thậm chí không kiềm chế được mà nghĩ, Du Hựu Thanh da mặt mỏng, ta tỏ tình trước chắc cũng không thành vấn đề.
Nhưng trước khi tâm thảo lan khắp bầu trời thì trận cháy rừng đã đến trước.
Một ngày nọ, phụ hoàng đứng trước mặt ta, nói. “Chiêu Chiêu, đổi người khác đi, Du Hựu Thanh không thể."
Lúc đó, ta mở to mắt sững sờ, chợt ngẩn ngơ nhớ rằng, ở triều đại này, khi gả cho công chúa, rốt cuộc nếu cùng ta ở một chỗ, đối với phò mã mà nói - Du Hựu Thanh sẽ không thể can dự triều chính nữa.
Rõ ràng hắn chính là cánh tay đắc lực mà phụ hoàng nhắm tới sau này, đương nhiên sẽ không cho phép ta nhúng tay vào.
Hơn nữa, ta biết rõ Du Hựu Thanh dưới vẻ bề ngoài lạnh lùng là nội tâm vô cùng ngay thắn, có thể tim hắn vẫn có tình cảm nam nữ, nhưng so với chuyện giang sơn xã tắc lại càng quan trọng hơn.
Ta cúi đầu chớp mắt lau vội đi những giọt nước lệ vương mi, sau đó mỉm cười với phụ hoàng, nói. “Được"
Phụ hoàng xoa xoa đầu của ta, "Chiêu Chiêu của trẫm có thể muốn những thứ tốt hơn, bất kỳ cái gì cũng đều được.”
“Đây là lời người nói. Khi nào ta rời cung lập phủ, ta sẽ nuôi tám mười tên nam sủng”. Ta cố hết sức vui vẻ lên một chút, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Ta là một công chúa được sủng ái. Muốn được sủng, bạn phải ngoan.
Ta dần không lui tới ngự thư phòng nữa.
Du Hựu Thanh cũng nhờ các vị sư huynh gửi thư cho ta. Ta không đọc mà chỉ gửi lại kèm những đồ vật hắn đưa tặng ta.
Sau đó, phụ thân lâm bệnh nặng, tình thế hỗn loạn, những người lâu nay từng đọc sách chung trong ngự thư phòng trở mặt, đối với nhau chỉ còn lại đao đao kiếm kiếm.
Ngày xuân năm ấy, cuối cùng cũng không thể quay lại.
Khi chúng ta gặp lại, ta đã là nhiếp chính công chúa, ngồi ở trên triều qua tấm mành câu, hắn lại là một thần tử, quỳ ở dưới triều, lông mày trầm xuống.
Nếu không có gì bất trắc, ta sẽ bằng mọi cách phò tá Triệu Cẩn thành hoàng đế đường đường chính chính, sau đó thành công rút lui, càng xa càng tốt.
Hắn nói đúng, ta không nên vì không thể buông tay mà cứ tiếp tục trêu chọc hắn mãi. Điều này đối với ai cũng không tốt.
Chẳng qua vào lúc này, Du Hựu Thanh đứng trước mặt ta mà nói. “Trò đùa này không vui”, rồi không quay đầu lại mà bỏ đi.
Cổng cung chỉ cách đó một bước chân. Hắn ngẩng đầu nhìn ta, như thể đang chờ đợi một câu trả lời, hoặc giả như một lời phán quyết.
Ta có vài điều không hiểu, đối với hắn mà nói, rõ ràng nếu ở bên ta thì sẽ rất sẽ thiệt thòi, nhưng hắn lại để máu điên trong người nổi lên, vội vàng kích thích khiến ta xao động.
Ta thậm chí còn nghe thấy tiếng gió đêm vỗ vào má, bên cạnh màng nhĩ bị kích động ồn ào, đáy lòng nhộn nhạo như phảng phất gợi lại nỗi đau năm nào.
Ta nhấc tay cầm đèn lồng đưa cho hắn. “Du đại nhân".
Ánh sao trong mắt Du Hạo Thanh mờ mịt, hắn như là không muốn cầm lấy ngọn đèn, trên người hiện lên một tia cự tuyệt.
Ta nhịn không được bật cười. “Không phải nói con đường phía trước còn dài, đại nhân, người chẳng lẽ không bằng lòng tiếp tục sánh bước bên cạnh ta sao?”
Dải ngân hà lại bắt đầu tỏa sáng.
Lần đầu tiên, ta thực sự nhìn thấy nụ cười không thể tự chủ của Du Hựu Thanh.
Hắn cười với ta, dịu dàng nói. “Đó là vinh hạnh của ta."