Ta Là Một Công Chúa Không Tinh Thông Cầm Kỳ Thi Họa

Chương 8




Ta và Du Hựu Thanh gặp nhau vào một mùa xuân, lúc đó ta đang mơ màng chìm vào giấc mộng, uể oải dựa vào cột, tiện tay ném thức ăn cho cá dưới hồ.

Tình cờ, Du Hựu Thanh đang đi qua lối dạo dưới cột trụ, một cơn gió từ đâu thổi bay thức ăn cá vương vào khắp người.

Vừa ngước lên, tay ta đang ném thức ăn cho cá chưa kịp rút lại đã bị hắn bắt được khiến ta phải ngượng ngùng cười.

Nhị ca vẫn luôn cùng Du Hựu Thanh cạnh tranh, cho nên thấy vậy liền lập tức cười to. “Du công tử đi đến đâu cũng được hoa thơm quả ngọt nồng nhiệt chào đón, hiện tại sao bị coi là cá rồi.”

Lúc đó, Du Hựu Thanh mới mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng hắn đã rất điềm tĩnh.

Hắn ta làm ngơ lời chế giễu của nhị ca, chỉ lặng lẽ phủi thức ăn cá trên người, sau khi cúi chào bọn ta liền cùng hầu cận của mình trong cung rời đi.

Bị nhị ca chen ngang, ta còn chưa kịp nghiêm túc xin lỗi, trong lòng có chút áy náy.

Buổi tối, phụ hoàng gọi ta cùng dùng bữa.

Khi phụ hoàng còn là một hoàng tử đã được phân phó ở nơi biên cương, cho nên không quen nói nhiều quy củ, thỉnh thoảng để tỏ vẻ thân thiết, lại để vài đại thần cùng dùng bữa, nói một số chuyện gia đình. Sau này, nhắm chừng cùng quần thần có sự chênh lệch, sợ bọn họ cảm thấy không thoải mái, liền thường xuyên gọi ta đến ăn cùng, chủ yếu là muốn ta ta phụ hoạ thêm - đóng vai diễn cảnh tình cha con đằm thắm, hiếu thuận.

Công việc này cũng khá quan trọng đối người mang thân phận là một công chúa như ta, để làm tốt việc đó, trước mỗi lần đến thăm, ta đều phải nghĩ ra một vài chuyện cười phù hợp để mua vui cho bọn họ, thường sau bữa ăn, khuôn mặt ta đều tê liệt vì cười.

Vừa đến, phụ hoàng đã cười yêu cầu ta ngồi ở bên cạnh, hướng đến một lão nhân nói. “Thái phó, đây là Chiêu Chiêu."

Người lại liếc nhìn ta, cố ý trêu chọc. “Là chữ “Chiêu” trong “Trêu chọc người khác” sao?”

Ta xấu hổ đến mức như ngón chân bị gãi.

Sau khi ta được hoàng hậu nhận nuôi, Bệ hạ liền yêu cầu hoàng hậu đổi tên cho ta, nói rằng thoạt nhìn phong thái cử chỉ của ta không phù hợp với thận phận công chúa.

Sau khi Đế Hậu lựa chọn, họ quyết định sử dụng chữ “Chiêu", lấy từ “Chiêu Như Nhật Nguyệt" - ý nghĩa như mặt trời và mặt trăng. (thành tựu vĩ đại, được mọi người nhìn thấy).

Lúc đó, ta ỷ vào tuổi còn nhỏ nên hành động càn rỡ, dại dột phát biểu ngốc nghếch rằng. “Chiêu Chiêu hảo, Chiêu Chiêu muốn chọc người khác vui.”

Thậm chí còn không ngại ngần chạy đi rêu rao khắp nơi.

Nghĩ lại, linh hồn bà cô già cỗi của ta trong thân thể loli này đã làm nũng ra sao, đã không chừa lại miếng thể diện nào. Nay còn bị liệt vào lịch sử đen càng thêm phần hổ thẹn.

Ta còn cười nũng tỏ vẻ oán trách. “Phụ hoàng!”, mà không biết rằng đây chính là gốc rễ của mọi việc sau này, trái tim sẽ bị tổn thương đến đau lòng.

Phụ hoàng quả nhiên cười càng hớn hở, những người có mặt nhất thời cũng vui lây, người chỉ vào chỗ một thiếu niên đang ngồi, nói. “Chiêu Chiêu con xem, Hựu Thanh nhà người ta, khi con còn chưa phân biệt được ý nghĩa tên của mình thì hắn đã văn thơ lưu loát rồi.”

Chàng thiếu niên ngẩng đầu đáp lại, ta liền giật mình, phát hiện người được ca tụng là "Hựu Thanh" lại chính là vị công tử họ Du xui xẻo hôm nay.

Nhìn vẻ mặt khác thường của ta, các cung nhân hiểu ý nháy mắt thì thào bên tai phụ thân bẩm báo lại chuyện thức ăn cá.

Người xưa cười nhạt thế à? Cả khán đài chút chuyện vậy cũng cười, ta bất lực rồi.

Hay thật, vậy là chuyện cười ta chuẩn bị trước hôm nay coi như uổng công rồi.

Du Hựu Thanh lặng lẽ ngồi đó không nói lời nào, tốt xấu gì thì ta cũng là công chúa, dù sự việc lần này hắn là nhân vật chính thì phát biểu gì cũng không hay.

Ta tự cảm thấy có lỗi với hắn nên liền chủ động tiến tới xin lỗi tránh để hắn ta thêm khó xử.

Hắn ta thở phào nhẹ nhõm và liếc nhìn ta đầy cảm kích. Điều này lại càng làm ta thêm phần áy náy.

Sau khi tiệc tàn, ta lại nghĩ đến chuyện đó, vẫn cảm thấy day dứt không chịu đựng được, ta bỗng nhớ ra từng nhận được lễ vật sinh thần là một cổ thư bị thất truyền từ lâu, liền lặng lẽ mang nó đến ngự thư phòng và đưa nó cho hắn coi như một lời xin lỗi.

Du Hựu Thanh không nhận, hắn ta nói chỉ là vấn đề nhỏ, nhưng mắt lại không kìm được mà liếc nhìn cuốn sách một lần nữa.

Ta nhìn ra được hắn có hứng thú, liền thuận tay dúi vào tay hắn. "Du công tử, quyển sách này đối với ta chẳng qua là đống giấy vụn."

Ta nhìn sắc mặt của hắn, "Nếu như ngươi cảm thấy không tiện thì có thể trao đổi. Giờ này ngày mai, ta muốn ăn bánh ngọt Trần gia ở ngoài cung."

Du Hựu Thanh đỏ mặt nhận lời.

Ngày hôm sau, hắn ta quả nhiên giữ lời hứa, mang bánh ngọt đến, đựng đầy một hộp thức ăn lớn. Nặng đến mức ta đã rất ngạc nhiên. Du Hựu Thanh có chút ngượng ngùng. “Ta quên hỏi công chúa thích gì, nên mới mua mỗi loại một ít. Mong công chúa sẽ không không chê."

Đứa nhỏ này cũng quá thành thật rồi.

Có lẽ là do ánh ban mai hôm đó quá chói mắt, cũng có thể là do ánh mắt của cậu thiếu niên đó đã phản chiếu vào trái tim ta.

Ta từ đó liền bắt đầu dăm ba bữa lại chạy đến thư phòng, đem theo đủ loại đồ vật nho nhỏ tặng cho mỗi vị sư huynh, cũng tặng cho Du Hựu Thanh.

Những gì ta tặng đưa cho Du Hựu Thanh đều được lựa chọn cẩn thận theo sở thích của hắn nhưng đôi khi, ta cũng xen vào vài món đồ kỳ lạ.

Du Hựu Thanh rõ ràng là tuân thủ nguyên tắc “không đến tay không.” Dù nhận được gì đi nữa, hắn vào ngày hôm sau sẽ luôn mang cho ta một thứ từ bên ngoài cung.

Có lúc ta hơi thất vọng, cảm thấy người này quả là một bông hoa lạnh lùng, khách khí và khó gần.

Vì vậy, một khi ta nhận lại cái gì đó sẽ chỉ thờ ơ cảm ơn và không quay lại vào ngày hôm sau.

Tuy nhiên, Du Hựu Thanh lại nhờ Tam ca ca đưa cho ta một phần ô mai, còn để lại một lá thư hỏi rằng có phải món đồ hôm qua không vừa ý, nói lần sau sẽ chú ý không tặng nó nữa. Cuối thư, hắn do dự viết thêm một câu: Trần Gia chuẩn bị thêm món mới.

Thật khó để diễn tả tâm trạng lúc đó của ta, chỉ biết nằm cuộn tròn như con sâu trên ghế trong im lặng.

Ta có vẻ dần ổn định lại. Ngày hôm sau, ta tiếp tục đến ngự thư phòng, Du Hựu Thanh đưa cho ta một cái hộp nhỏ, ta mở ra, cười nói. “Cái này một tháng trước không có sao?"

Dư Hựu Thanh lỗ tai lại đỏ lên, thì thào nói. “Ồ, ta nhớ lầm rồi."

Tơ liễu lượn theo gió đông, không biết lòng ai vén bức màn xuân, một chút sợi bông cũng lăn tăn, tiếng vọng kích thích.