Ta Là Mẹ Thần Đồng

Chương 105




An Tưởng học đến mức gầy cả người. Nhưng vì thái độ học của cô rất tốt nên An Tử Mặc rủ lòng thương thưởng cho cô vài ngày nghỉ. Tuy vậy, trong mấy ngày nghỉ đó, An Tưởng cũng chẳng được chơi. Cô phải chuẩn bị cho hôn lễ sắp tới. Vì thế cô cũng bận chẳng kém gì lúc phải ôn bài, thậm chí cô còn hận không thể tiếp tục ôn bài nữa.

Sau khi thử xong váy cưới, An Tưởng thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ vẫn còn sớm, chỗ thử váy cưới này cách công ty Hoa Tinh chừng 10 phút ô tô. An Tưởng nghĩ vài giây rồi quyết định đi tìm Bùi Dĩ Chu.

Trên đường đến công ty Hoa Tinh, An Tưởng tra được không ít thông tin liên quan đến công ty.

Tra xong cô như hiểu biết thêm về một vùng đất mới. Hóa ra chồng cô còn ghê gớm hơn trong tưởng tượng của cô nữa.

Ban đầu, công ty Hoa Tinh là công ty làm về lĩnh vực giải trí. Tuy công ty không ký hợp đồng với nhiều nghệ sĩ nhưng ký với ai người đó đều là người có danh tiếng rất lớn. Ngoài ra công ty còn làm về mảng rạp chiếu phim, trung tâm thương mại, bất động sản, đến cả phát triển phần mềm cũng làm. Thậm chí chỉ một chi nhánh con của công ty cũng có thể có giao dịch lên đến hàng chục tỷ một năm. Trong những năm gần đây, Hoa Tinh trở thành công ty đi đầu xu hướng trong nhiều lĩnh vực, là nhãn hiệu nổi tiếng bậc nhất cả nước. Mà tất cả những điều này xuất hiện từ khi Bùi Dĩ Chu bắt đầu tiếp quản công ty.

Có tin còn bảo hằng năm Bùi Dĩ Chu chi ra một ít tiền để tên mình không được lên bảng Forbes, tránh phiền phức.

“Bà chủ, chúng ta tới rồi.”

An Tưởng cất điện thoại đi, xách túi xuống xe.

Tòa nhà cao tầng trước mắt cô cao sừng sững. Tài xế đi phía trước dẫn đường cho An Tưởng. An Tưởng vừa vào cửa đã nhận được vô số ánh mắt chú ý.

Cô rất xinh đẹp, khí chất thanh cao, lại có thêm vài phần quyến rũ và trưởng thành của phụ nữ sau khi kết hôn, làm người nhìn không thể rời mắt.

“Hình như đó là vợ của chủ tịch…”

“Nói thật, tôi cũng muốn có cô vợ xinh như này…”

“Sống thực tế lên đi cô gái…”

Mấy cô gái nhỏ giọng thảo luận với nhau về An Tưởng, ngược lại, mấy người đàn ông thấy An Tưởng thì ngượng ngùng, cố tình tránh ánh mắt An Tưởng như tránh cái gì đó.

“Bùi Dĩ Chu có ở công ty không?” An Tưởng đứng giữa trung tâm của sự chú ý, đương nhiên cô nghe được những lời nói thầm của các cô gái xung quanh. Cô hơi thẹn thùng một chút, hai tai đỏ bừng lên, nhỏ giọng hỏi.

Cô gái ở lễ tân đã từng gặp An Tưởng hai lần.

Cô cảm thấy An Tưởng lúc này không giống trước đó, dường như… An Tưởng quyến rũ hơn trước, làn da cũng trắng nõn nà hơn, đôi mắt đào hoa đẹp hút hồn người. Cả người thì ngọt ngào như nước đào. Đừng nói là đàn ông, đến cả một cô gái như cô cũng không nhịn nổi!!

“Bùi tổng ở đây. Nhưng không biết lúc này Bùi tổng có đang họp hay không. Tôi có thể giúp cô hỏi bí thư Triệu.”

“Không cần đâu.” An Tưởng vội xua tay, “Tôi muốn tạo bất ngờ cho anh ấy, cô có thể nói cho tôi biết phòng làm việc của Bùi Dĩ Chu ở đâu không?”

“Tầng 40. Cô ngồi thang máy chuyên dụng là có thể tới thẳng đó.”

“Được. Cảm ơn cô nhiều.” An Tưởng cúi đầu lấy một túi đồ ăn vặt được làm thủ công từ trong túi ra. Cái này là An Tử Mặc thưởng cho cô, cô cũng chưa ăn, “Cho cô này.”

Cô gái lễ tân được ưu ái mà sợ: “Cảm ơn bà chủ!”

An Tưởng không chút để ý xua tay: “Con tôi cho tôi. Thằng nhóc đó quản tôi kinh lắm, không cho tôi ăn đồ ăn vặt linh tinh. Cũng không hiểu nó làm cái này như nào, ăn cũng được. Cô cầm ăn thử xem.”

“……” Đã sớm nghe qua bà chủ được bạn nhỏ 4 tuổi nhà mình dạy học, không ngờ đến cả đồ ăn vặt cậu nhóc cũng còn quản!

Cô gái lễ tân cảm thấy An Tưởng khá đáng thương, cô hào phóng đưa snack khoai tây, kẹo cay cùng trà sữa của mình cho An Tưởng.

Vốn dĩ An Tưởng định khách sáo không nhận. Nhưng đã lâu lắm rồi cô chưa được ăn mấy món thực phẩm rác như này. Vì thế cô không khách sáo nữa, ôm hết đồ ăn vặt đi vào trong thang máy. Trên đường đi có không ít cô gái khác cho cô thêm đồ ăn vặt. Vì thế không biết từ bao giờ, trên tay cô ôm cả đống túi lớn túi nhỏ.

An Tưởng: Lừa ăn lừa uống.jpg

Thang máy đi thẳng tới tầng 40. Bí thư Triệu đang ngồi làm việc ở bàn bên ngoài, thấy An Tưởng thì khá bất ngờ. Cô vội đứng dậy: “Bùi tổng đang mở một cuộc họp, có lẽ bà chủ phải đợi một lát!”

“Tôi có thể vào trong không? Không được cũng không sao.” An Tưởng nhìn xung quanh một cái, chuẩn bị đi vào khu chờ.

Làm sao bí thư Triệu có thể để An Tưởng đi vào khu chờ được? Nhớ tới lời Bùi Dĩ Chu từng dặn, cô liền nói: “Bà chủ có thể vào trong chờ.”

An Tưởng gật gật đầu sau đó lấy một ít đồ ăn vặt trong tay đưa cho bí thư Triệu rồi đẩy cửa vào trong phòng làm việc của Bùi Dĩ Chu.

Phòng làm việc của Bùi Dĩ Chu rộng rãi sáng sủa, chẳng qua trang trí quá đơn giản nên nhìn qua trông khá trống trải. An Tưởng nhìn quanh một cái rồi thu ánh mắt lại. Cô bỏ giày cao gót ra ngồi lên ghế sô pha mềm mại, vừa lướt điện thoại xem video vừa cắn khoai răng rắc. Thỉnh thoảng khát thì cô cắm ống hút hút thêm một chút trà sữa. Cuộc sống muốn sung sướng bao nhiêu thì sung sướng bấy nhiêu.

Trong thời gian ấy, bí thư Triệu có vào đưa đồ ăn cho An Tưởng. An Tưởng ăn xong mấy miếng bánh kem thì cảm thấy hơi buồn ngủ. Cô ngồi xem phim thêm lát nữa rồi nằm bẹp trên ghế sô pha, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Không biết qua bao lâu, bên tai An Tưởng truyền đến giọng nói trầm trầm của người đàn ông.

“Ừ.”

“Làm theo cái này đi.”

“Có thể giao cho tôi trước thứ sáu không?”

An Tưởng đang ngủ ngon nhíu mày lại. Cô híp mắt nhìn qua chỗ phát ra âm thanh.

Trong mắt cô hiện ra bóng dáng mờ mờ, thân hình cao lớn của người đàn ông. Chờ khi cô tỉnh hẳn thì cô thấy đối phương ngắt điện thoại, ngồi về trước bàn làm việc, không biết đang cầm bút viết cái gì.

An Tưởng dụi mắt, cô từ từ ngồi dậy.

Ánh sáng chiếu vào qua khung cửa sổ, trời vẫn còn khá sáng, hẳn là cô mới ngủ chưa được lâu.

Đang lúc An Tưởng ngơ ngác thì đôi mắt đen như bóng đêm nhìn qua.

“Em tỉnh rồi?” Giọng anh nhẹ nhàng hơn trước đó nhiều.

“Ừm.” An Tưởng nhỏ giọng đáp, sau đó cô phát hiện đống đồ trên bàn đã được dọn sạch.

Cô lười đi lại giày, đi chân trần qua. Cằm cô nhẹ nhàng tựa trên vai của Bùi Dĩ Chu, mềm giọng hỏi: “Anh đang viết cái gì thế?”

Có lẽ do cô vừa tỉnh ngủ nên giọng cô rất nhẹ nhàng và ngọt ngào, cứ như ngậm một thìa đường vậy. Lúc cô nói, hơi thở cô phả vào tai Bùi Dĩ Chu, Bùi Dĩ Chu không nhịn được bị k1ch thích.

Cái tay đang viết của Bùi Dĩ Chu dừng lại, nói: “Thiệp mời cưới.”

Chữ anh sắc bén thanh thoát, bên trên viết tên hai người, bên dưới viết ngày. Trên thiệp mời còn có mùi hương rất thơm.

Nghĩ đến hôn lễ sắp tới, khuôn mặt An Tưởng đỏ bừng lên.

“Anh viết tay hết hả?”

“Ừ.”

“Thế chắc là mệt lắm!”

“Nhưng như vậy mới có thành ý.” Bùi Dĩ Chu rũ mắt, tiếp tục viết thêm một tấm thiệp nữa.

An Tưởng li3m li3m môi nói: “Thế em cũng qua viết.”

Đáy mắt Bùi Dĩ Chu nhiễm ý cười, không cản cô, “Thế em đừng viết sai đấy!”

An Tưởng lúng túng, “… Có phải em không biết chữ đâu? Sao mà viết sai được?”

Bùi Dĩ Chu không trêu cô nữa, anh đưa cho cô một danh sách, “Em viết mấy thiệp này nhé, đừng viết sai tên đó!”

“Vâng.” An Tưởng kéo ghế ngồi cạnh Bùi Dĩ Chu, cô cầm bút lên ngoan ngoãn viết một tấm thiệp. Cô tự nhận chữ mình không đẹp như Bùi Dĩ Chu, nhưng nhìn chữ cô trông rất ngay ngắn và đáng yêu.

Bùi Dĩ Chu không viết nữa. Anh chống cằm, yên lặng chăm chú nhìn An Tưởng.

Ánh nắng dịu dàng phủ lên vai An Tưởng. Mái tóc đen nhánh của cô hơi uốn lên, cũng hơi rối một chút, mái tóc buộc lỏng cứ như là bung ra ngay được. Lông mi cô rất dài, lông mày cũng thanh thoát, đôi môi cô mím nhẹ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Không hiểu sao lúc này Bùi Dĩ Chu lại muốn trêu cô một chút.

Anh bấm nút khóa chặt cửa lại. Yết hầu anh lên xuống, sau đó bàn tay ấm áp trượt vào trong áo An Tưởng, lòng bàn tay anh nhẹ nhàng xoa bên trong. Eo An Tưởng chính là chỗ mẫn cảm nhất của cô, đây là kinh nghiệm anh rút ra được sau nhiều lần thực hành.

Quả nhiên khuôn mặt An Tưởng đỏ bừng ngay lập tức. Hơi thở của cô cũng dồn dập hẳn lên.

“Anh làm cái gì đấy?” Cô tức giận nhìn qua.

Vẻ mặt anh lạnh lùng, há miệng nói đúng một chữ: “Em.”

“……”

Bi3n thái!!

An Tưởng túm lấy tay Bùi Dĩ Chu ném ra ngoài, không ngờ ngay giây sau anh đã phản kích luôn rồi. An Tưởng bị anh bế lên trên bàn, thân hình cao lớn lập tức phủ kín người cô.

Đằng sau họ là cửa sổ sát đất rất to, có thể nhìn rõ rất cả những thứ bên ngoài.

An Tưởng vừa thẹn vừa hoảng, cô hoảng hốt dùng chân đá Bùi Dĩ Chu: “Anh đừng làm loạn. Đây là công ty, là chỗ làm việc.”

Bùi Dĩ Chu nắm lấy mắt cá chân cô, buồn bã oán giận: “Nhưng anh không định làm việc.”

“……?”

“Em quyến rũ anh.”

“……??”

“Vì thế anh muốn làm thứ khác.” Bùi Dĩ Chu nới lỏng cà vạt, nhân lúc An Tưởng còn ngây người anh hôn cô.

An Tưởng bị hôn đến ngây ngốc. Cô buông vũ khí đầu hàng rất nhanh.

An Tưởng nắm chặt lấy tóc Bùi Dĩ Chu. Đầu cô mất đi khả năng suy nghĩ, không biết trời đất là gì.

Nhìn cửa sổ bên ngoài chuyển dần sang màu xanh của chiều tối, sau đó màu xanh của chiều tối lại bị màu đen của màn đêm bao phủ.

An Tưởng không chịu nổi nữa, hai cái răng nanh nhòn nhọn của cô cắn cổ Bùi Dĩ Chu, vừa cắn vừa khóc nức nở.

“Ngoan…” Do bị d*c vọng xâm chiếm nên giọng nói của Bùi Dĩ Chu khàn khàn, nhưng anh chưa từng dừng lại, “Sắp xong rồi.”

Đồ lừa đảo!

An Tưởng ôm lấy cổ Bùi Dĩ Chu, vừa giận vừa thút thít. Cô nức nở: “Về sau, về sau em sẽ không bao giờ tới… không tới công ty tìm anh nữa!”

Đây đúng là tự dâng dê lên miệng cọp, tự nhảy vào hang hổ mà!

An Tưởng tủi thân. Tiếng nức nở của cô to hơn nữa.

Cuối cùng Bùi Dĩ Chu cũng xong. Anh lau nước mắt nơi khóe mắt An Tưởng: “Thế anh cho em công ty, sau đó ngày nào anh cũng tới đây tìm em. Em thấy thế có ổn không?”

“Biến đi!” An Tưởng thẹn quá hóa giận. Cô lấy ta véo mạnh một cái vào ngực anh.

An Tưởng được Bùi Dĩ Chu bế ra ngoài. Mấy nhân viên trong công ty chưa tan làm hoặc chuẩn bị tan làm cùng nhau nhìn hai người bằng ánh mắt mờ ám. Vẻ mặt Bùi Dĩ Chu bình tĩnh như chẳng quan tâm. Nhưng An Tưởng không còn mặt mũi nhìn người ta nữa. Cô dúi đầu vào ngực anh, không dám lộ mặt ra.

Cuối cùng cũng lên được xe. An Tưởng còn chưa kịp hít một hơi thật sâu, điện thoại cô vang lên. Khi nhìn chữ trên điện thoại, vẻ mặt An Tưởng thay đổi.

“An Ngạn Trạch?”

An Tưởng nhẹ nhàng gật đầu.

“Em nhận đi.”

An Tưởng do dự hai giây rồi nhận điện: “Alo.”

“Anh nhận được thiệp mời rồi.” Giọng An Ngạn Trạch lạnh băng.

Thiệp mời đầu tiên Bùi Dĩ Chu viết là gửi cho An Ngạn Trạch. Anh còn cố ý nhờ người tận tay đưa đến tay An Ngạn Trạch. Có thể thấy chuyện này đã tạo thành cú sốc không nhỏ với An Ngạn Trạch.

“Tưởng Tưởng, chúng ta gặp nhau một lần đi.”

“Em…” An Tưởng đang định nói thì nhận được ánh mắt ám chỉ của Bùi Dĩ Chu, cô nhíu mày, “Được.”

“Bây giờ em có rảnh không?”

An Tưởng cúi đầu nhìn bộ quần áo lộn xộn của mình, chầm chậm gật đầu, “Có.”

Hai người hẹn nhau ở một quán đồ Nhật.

Lúc ngồi trên xe, An Tưởng chỉnh qua lại dáng vẻ của mình. Cô lấy son môi che đi cánh môi đang sưng của mình. Lúc đi một cửa hàng quần áo nữ thì cô mua một cái khăn lụa che dấu vết trên cổ mình. Sau khi chắc chắn không còn gì lộ ra thì cô và Bùi Dĩ Chu cùng nhau vào trong.

“Anh cũng đi à?” An Tưởng nghi ngờ nhìn Bùi Dĩ Chu.

Bùi Dĩ Chu ôm An Tưởng, nghiêm trang nói: “Anh sợ bác của con em nói linh tinh về anh với em, ảnh hưởng tới tình cảm hai vợ chồng mình.”

An Tưởng phì cười, “Không đâu.”

Bùi Dĩ Chu dừng chân lại, hai mắt sáng quắc: “Ý em là bảo anh ta nói linh tinh về anh cũng sẽ không ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng của mình đúng chứ?”

Khóe mắt An Tưởng giật giật: “… Khác nhau hả?”

“Có.” Bùi Dĩ Chu gật đầu, nói, “Câu trước là thái độ của anh ta. Câu sau là thái độ của em.”

Ánh mắt Bùi Dĩ Chu tối đi, đột nhiên nó trở nên tập trung hơn bao giờ hết. Giọng điệu anh cũng không giấu nổi sự cố chấp: “Tưởng Tưởng. Anh muốn nghe chính miệng em nói em yêu anh.”