Dù cho nói như nào, đúng là nhờ có An Tử Mặc dạy thêm mà kiến thức của An Tưởng đã có tiến bộ rõ rệt. Tiếp theo chỉ cần chứng kiến thành quả là được.
Cậu nhóc cố ý dành thời gian nghỉ ngơi quý giá của mình làm mấy bộ đề thi cho An Tưởng rồi ngồi một bên trông cô làm bài như giám thị nhỏ.
An Tưởng cúi đầu xuống bàn chầm chậm làm bài. Ánh mắt của cậu nhóc đối diện non nớt chẳng có chút sức uy hiếp nào, tuy vậy, với An Tưởng, ánh mắt ấy rất có tính uy hiếp, làm cô cảm thấy rất áp lực. Hơn nữa đề bạn nhỏ này ra còn khá khó nữa, trái tim An Tưởng như chìm xuống vực sâu.
Cô buồn bã cắn đầu bút. Mày cô hết nhíu vào lại thả lỏng ra, thả ra rồi lại nhíu chặt vào.
Nếu Bùi Dĩ Chu ở đây thì tốt rồi, chắc chắn anh sẽ giúp cô làm bài.
Hai người chỉ cách nhau một cái bàn, những lời trong lòng của An Tưởng đều bị An Tử Mặc nghe thấy hết. Cậu liếc mắt nhìn An Tưởng một cái, sau đó lấy một tờ giấy mới, dùng giọng điệu non nớt từ từ nói: “Mẹ hết hy vọng đi. Dù Bùi Dĩ Chu có ở đây con cũng sẽ không để mẹ gian lận đâu.”
Mí mắt An Tưởng giật giật.
Vừa rồi… cô lỡ nói ra miệng hả?
An Tử Mặc ngẩng đầu mỉm cười, nói với An Tưởng đang sốc nặng: “Mẹ à, mau thu lại những suy nghĩ trong lòng đó đi. Vì mẹ nghĩ gì con cũng biết hết.”
“……”
“Con có thuật đọc tâm.”
“!!!”
An Tưởng không tin thằng nhóc nhỏ như này đã có thuật đọc tâm rồi. Không gian lận được, An Tưởng buồn bã tiếp tục làm bài.
“Con muốn đi vệ sinh. Mẹ phải làm bài nghiêm túc biết chưa?”
“Ừ ừ ừ.”
An Tử Mặc nhìn chằm chằm vào hai mắt An Tưởng, sau đó nhảy khỏi ghế, đi vào trong WC.
Khi bóng dáng An Tử Mặc biến mất sau cửa, An Tưởng nhanh chóng cầm điện thoại lên chụp ảnh đề bài gửi cho Bùi Dĩ Chu.
[Cả thế giới đều muốn hại bé đáng yêu này: Bảo bối!! Bài này làm như nào thế anh??]
Bùi Dĩ Chu đang họp. Anh cài tin nhắn An Tưởng có thông báo đặc biệt nên khi An Tưởng vừa nhắn tin cho anh, màn hình anh sẽ hiện một trái tim màu hồng.
Bùi Dĩ Chu ngồi ở vị trí chính giữa bàn họp liếc mắt nhìn màn hình, anh mở màn hình, sau đó yên lặng nhìn tin nhắn An Tưởng gửi đến vài giây.
[Bùi Dĩ Chu: C.]
[Cả thế giới đều muốn hại bé đáng yêu này: Cách giải đâu anh? Mau gửi em cách giải đi!]
Đang lúc trưởng phòng nghiên cứu đang lải nhải nói về phương án phát triển nghiên cứu của dự án mới, Bùi Dĩ Chu vừa nghe vừa gõ chữ, tốc độ tay của anh rất nhanh làm bí thư bên cạnh liếc mắt nhìn. Nhưng sau khi nhìn xong, khóe miệng người đó giật giật hai cái.
Hai vợ chồng chủ tịch… cũng có tình thú phết nhỉ?
Bùi Dĩ Chu đặt biệt danh cho An Tưởng là cô vợ nhỏ. Anh gửi đáp án qua, sau đó ngước mắt tiếp tục nghe nội dung họp. Một phút sau, điện thoại anh lại rung lên liên tục.
[Cô vợ nhỏ: Chồng ơi, anh tốt quá!!]
[Cô vợ nhỏ: Tối về em sẽ nấu đồ ăn ngon cho anh ăn!!!]
[Cô vợ nhỏ: Bao giờ anh mới về? Con anh phiền thật đấy, em không làm xong bài tập thì nó không cho em ăn đồ ăn vặt QAQ]
Cách màn hình lạnh băng, Bùi Dĩ Chu có thể tưởng tượng đến biểu cảm của An Tưởng khi gõ những chữ này gửi anh. Rõ ràng vừa mới cách nhau được vài giờ thôi, nhưng Bùi Dĩ Chu lại không nhịn được cảm thấy nhớ cô.
“Bùi, Bùi tổng. Anh thấy phương án này như nào?”
Trưởng phòng cẩn thận nhìn anh. Nhìn bằng mắt thường cũng thấy người kia đang rất căng thẳng.
Bùi Dĩ Chu tắt màn hình điện thoại đi, nói: “Cứ làm theo phương án này đi. Tóm tắt gọn lại rồi gửi cho tôi xem quá trình làm.”
Mọi người sửng sốt. Vậy là đồng ý rồi?
Bùi Dĩ Chu là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, trong công việc, anh khá là nghiêm khắc. Bình thường không sửa vài ba chỗ là anh không vừa lòng. Thế mà hôm nay vừa trình bày anh đã đồng ý rồi?
Trong lúc vui sướng, đám người lại cảm thấy kỳ lạ. Họ nhìn kỹ Bùi Dĩ Chu thì phát hiện ánh mắt của anh vô cùng dịu dàng, bên miệng anh treo một nụ cười, cả người như tắm trong gió xuân.
“Hôm nay họp tới đây thôi.” Bùi Dĩ Chu đứng dậy, “Trong thời gian này, mọi người đều vất vả rồi. Hôm nay tan làm sớm đi, ra ngoài thư giãn một chút. Tiền công ty sẽ trả.”
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Cuối cùng có người mạnh dạn hỏi: “Bùi tổng có đi cùng chúng tôi không ạ?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngắm Bắn Hồ Điệp
2. Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ
3. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
4. Đầu Quả Tim
=====================================
Bùi Dĩ Chu cười nhạt, sau đó khoe khoang: “Không được. Vợ tôi còn đang chờ ở nhà.”
“!!!”
“!!!!”
Đây là cơm tró đấy!
Thảo nào mấy ngày nay ông chủ trông cứ như tắm mình trong gió xuân, đúng là người đàn ông có vợ sẽ thay đổi.
**
“Mẹ, mẹ không nhân lúc con đi vệ sinh mà gian lận đó chứ?”
An Tưởng lắc đầu như trống bỏi. Để chứng minh bản thân, cặp mắt xinh đẹp của cô còn nhìn chằm chằm hai mắt An Tử Mặc để chứng minh mình không nói dối.
An Tử Mặc không phải Bùi Dĩ Chu, cậu không mềm lòng trước dáng vẻ này của cô. Cậu vô cảm chìa tay nhỏ ra, “Đưa con.”
An Tưởng: “?”
An Tử Mặc: “Mẹ đừng giả ngốc, đưa con điện thoại.”
An Tưởng: “!”
An Tưởng ôm chặt điện thoại mình, hơi giận: “An Tử Mặc, sao con chẳng tin mẹ chút nào vậy? Con thấy mẹ có giống loại người gian lận không?”
An Tử Mặc: “Vâng, mẹ không phải. Thế nên đưa điện thoại cho con đi.”
“……”
Có chết An Tưởng cũng không chịu đưa điện thoại qua. Nếu An Tử Mặc nhìn thấy tin nhắn của cô với Bùi Dĩ Chu thì không phải mọi chuyện bị bại lộ rồi sao? Cô có ngốc đâu mà đưa cho cậu cơ chứ?
An Tử Mặc nhướng mày. Cậu thu tay lại, nhảy lên trên ghế ngồi, lấy bài thi ra đọc.
Tuy rằng An Tưởng làm không quá tốt nhưng cũng không phải là quá kém. Ba câu cuối bài cô chỉ làm đúng một câu, nhưng cách giải không phải là trình độ cô làm ra được. Đương nhiên câu nói làm tổn thương lòng tự trọng này, An Tử Mặc sẽ không nói với cô.
Mặt cậu vô cảm không nói lời nào.
Không hiểu sao An Tưởng cảm thấy căng thẳng. Cô thấp thỏm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn gương mặt phúng phính không cảm xúc của An Tử Mặc.
“Làm tiếng Anh.”
An Tử Mặc không nói gì. Cậu đưa đề mới cho An Tưởng.
Bài thi gồm toàn chữ tiếng Anh làm đầu An Tưởng đau đau nhức nhức. Cô còn có thể cố gắng lết cái thân tàn làm đề Toán được chứ, nhưng tiếng Anh thì… khó kinh khủng.
An Tưởng nhìn về chỗ đồng hồ. Giờ mới có 5 giờ…
An Tử Mặc nhắc nhở: “Mẹ mau làm đi, mẹ chỉ có thời gian một tiếng thôi đấy.”
An Tưởng nắm chặt bút, miễn cưỡng làm đề.
An Tử Mặc cầm ly nước dành cho trẻ con lên, dù bận nhưng cậu vẫn ung dung ngồi trên ghế với vẻ mặt lười biếng, “Mẹ nghiêm túc đi. Chẳng lẽ mẹ không định học đại học sao?”
Khuôn mặt xinh đẹp của An Tưởng nhăn nhó: “… Mẹ muốn vào đại học, nhưng mẹ không định học tiếng Anh.”
“……”
Cô cũng thật thà quá rồi đó.
An Tử Mặc kiên nhẫn cắn ống hút hút nước chanh, bình tĩnh chờ An Tưởng làm bài.
Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút một. Đang lúc đầu An Tưởng nóng lên vì đau thì chuông cửa vang lên. Cô nhảy tót ra khỏi chỗ của mình, “Mẹ đi mở cửa.”
An Tưởng nhảy ba bước đến sát cửa. Lúc nhìn thấy người đứng ngoài cửa thì cô lập tức cảm thấy tủi thân.
Ngày thường An Tưởng kha rụt rè, cô rất ít khi chủ động thân mật với Bùi Dĩ Chu. Cái ôm nhiệt tình của cô làm Bùi Dĩ Chu bất ngờ nhướng mày. Đến lúc anh nhìn thấy biểu cảm buồn bực của An Tưởng thì anh hiểu ngay vấn đề.
Bùi Dĩ Chu ôm An Tưởng vào cửa, nghiêng người đưa túi lớn túi nhỏ cho trợ lý đằng sau.
“Em còn chưa học xong à?” Bùi Dĩ Chu nhìn trên bàn, trên đó toàn bài thi và sách vở, đặt lộn xộn vào nhau.
“Cái đó…” An Tưởng nhanh chóng lấy cớ, “Anh có đói không? Em nấu cơm cho anh nhé!”
Không chờ Bùi Dĩ Chu trả lời, trợ lý của anh đã phì cười: “Bà chủ, bây giờ mới có 5 giờ thôi.”
An Tưởng: “……”
“Mẹ.” An Tử Mặc lấy thước ngắn gõ bàn, “Mau tới làm bài đi.”
An Tưởng tái mặt, cô lưu luyến buông Bùi Dĩ Chu ra, bước từng bước lê lết tới bàn, tiếp tục nhìn bài thi tiếng Anh một cách đau khổ.
Trợ lý chưa từng thấy cảnh phụ huynh làm bài con cái làm giám thị như này bao giờ. Anh ta cảm thấy kỳ lạ, không nhịn được hỏi Bùi Dĩ Chu: “Bùi tổng, bà chủ làm như này là sao?”
Bùi Dĩ Chu cười nsoi: “Mấy tháng nữa vợ tôi thi.”
Trợ lý không khỏi thương thay An Tưởng. Cô cũng thảm quá rồi, hai mươi mấy vẫn còn phải thi.
“Cậu về trước đi. Hôm nay không cần ở chỗ tôi đâu.”
“Vâng. Hẹn gặp lại Bùi tổng.”
Sau khi trợ lý rời đi, Bùi Dĩ Chu ngồi xuống bên cạnh An Tưởng. Khuỷu tay anh chống bàn, anh lấy tay chống cằm, rũ mắt đọc bài thi của An Tưởng. Bị hai ánh mắt nhìn chằm chằm, An Tưởng cảm thấy không thoải mái lắm. Cô cắn đầu bút, đầu ngón tay lướt qua các đáp án mình đang phân vân.
Bàn tay bên dưới của Bùi Dĩ Chu chậm rãi viết chữ A lên đùi cô.
Hai mắt An Tưởng sáng lên. Cô nhanh chóng viết đáp án, sau đó mong chờ nhìn Bùi Dĩ Chu.
Biểu cảm của cô vợ nhỏ nhà mình rất thú vị, tuy rằng Bùi Dĩ Chu biết không thể gian lận dưới ánh mắt An Tử Mặc được nhưng anh vẫn không nhịn được trộm giúp An Tưởng gian lận. Mỗi lần thấy dáng vẻ vui sướng của cô, tâm trạng của anh cũng tốt hơn rất nhiều.
“Thầy giáo nhỏ à, mẹ làm xong rồi!” An Tưởng vui vẻ bỏ bút xuống đưa bài cho thầy giáo nhỏ nhà mình kiểm tra.
An Tử Mặc cúi đầu nhìn bài thi, sau đó nghiêm túc chỉnh lại sắc mặt, giọng nói non nớt của cậu mang theo vẻ nghiêm khắc, “Bạn mẹ à, con cho mẹ một cơ hội cuối cùng. Đây là bài của mẹ tự làm sao?”
Đối mặt với câu hỏi của An Tử Mặc, An Tưởng cảm thấy căng thẳng trong lòng.
“Bùi Dĩ Chu giúp mẹ gian lận đúng không?”
Bùi Dĩ Chu: “Chú ý cái thái độ của con. Ba là ba con đấy.”
An Tử Mặc: “Chú ý thái độ của ba. Con là thầy của An Tưởng, chín bỏ làm mười cũng là thầy của ba.”
“……” Thằng con hư!!
An Tử Mặc lại quay đầu, “Bạn mẹ à, mẹ có biết gian lận là sai không?”
Khí thế của cậu nhóc rất lớn, trong giờ phút ấy, An Tưởng đã bị dọa sơ. Hai tay đặt trên bàn của cô nắm tới nắm lui, sau khi hai nhân vật chibi tượng trưng cho hai bên thiện ác trong đầu cô đấu với nhau xong, cô từ từ gật đầu.
An Tử Mặc hít sâu một hơi, sau đó nghiêm khắc dạy dỗ: “Mẹ biết gian lận không tốt, thế sao mẹ còn gian lận.”
“… Mẹ không muốn con xem thường mẹ.”
Giọng An Tưởng nhỏ đi.
An Tử Mặc là một bạn nhỏ thông minh, An Tưởng không hiểu sao mình sinh ra được một bạn nhỏ như này được. Đột nhiên cô làm mẹ của một đưa trẻ thông minh, khó tránh khỏi có một chút tự ti trong lòng. Hơn nữa cô cũng không muốn con mình cảm thấy mình vô dụng, sau đó ghét cô như ba mẹ và mấy anh chị em họ An gia.
An Tử Mặc ngẩn người, vẻ mặt cậu dịu đi.
Cậu vòng qua bàn đứng trước mặt An Tưởng. Hai cánh tay nhỏ ôm lấy An Tưởng, sau đó vùi đầu vào lòng cô, “Không có đứa trẻ nào xem thường mẹ mình. Dù mẹ ngốc con cũng thích mẹ.”
Cậu muốn nói lời này với mẹ mình từ lâu rồi.
Nhưng cho đến tận khi mẹ chết đi cậu vẫn chưa có cơ hội nói lời cảm ơn và nói lời xin lỗi với mẹ. Bây giờ An Tưởng lại quay trở lại bên người cậu, cậu sẽ buông hết sự ngượng ngùng, thẹn thùng của mình, muốn thẳng thắn bày tỏ nỗi lòng của mình cho mẹ biết, nói cho mẹ biết rằng…
Cậu rất yêu mẹ.
Cậu sẽ không đẩy mẹ ra như trước kia nữa.
“Dù cho bây giờ mẹ không nhớ lại được thì mẹ vẫn là mẹ con. Điều này sẽ mãi không đổi.”
Trong lòng An Tưởng chấn động. Có vô số ký ức mơ hồ như chạy qua não cô. Tuy rằng cô không nhớ rõ chúng nhưng hốc mắt cô lại ươn ướt.
Giây tiếp theo, cậu nhóc lại nói…
“Nhưng phạt thì vẫn phải phạt. Đáp án sai phải chép lại năm lần, lát nữa con sẽ giao cho mẹ vài đề mới sau đó mẹ làm. Trưa mai nộp lại cho con.”
“!!”
Cảm động không quá năm giây. Chắc chắn đây không phải con cô sinh ra!!
**
Buổi tối.
An Tưởng nằm dài ra bàn làm bài. Chờ khi Bùi Dĩ Chu ôm cô từ đằng sau, cô lập tức ném văng anh ra chỗ khác, nghiêm túc: “Không làm. Em phải làm bài.”
Bùi Dĩ Chu bị từ chối thì cứng người một lát. Anh lập tức trách tội thằng con hư của mình 1001 lần trong lòng. Đang yên đang lành tự dưng cho vợ anh nhiều bài tập thế làm gì không biết?
Nhưng anh cũng không muốn làm giảm lòng nhiệt tình với việc học của vợ mình. Dù sao chỉ còn vài tháng nữa thôi là cô phải thi rồi. Hơn nữa còn phải chuẩn bị cho hôn lễ nữa, thời gian vô cùng cấp bách, đúng là cô phải tranh thủ thời gian học.
“Bài này giải theo cách này, khá dễ nhớ.” Bùi Dĩ Chu lấy bút nhanh chóng viết trên giấy nháp của An Tưởng.
Giọng nói trầm trầm của anh vang lên bên tai An Tưởng, ý tưởng giải đề của anh đơn giản dễ hiểu. An Tưởng lập tức hiểu ra vấn đề.
“Cái này thì sao?”
“Cái này như này…”
An Tưởng chủ động dịch mông ra để cho Bùi Dĩ Chu có chỗ ngồi. Nhưng Bùi Dĩ Chu chê chỗ nhỏ nên anh đặt An Tưởng ngồi lên lòng mình luôn.
Nhiệt độ cơ thể của người đàn ông khá nóng, ngực anh vừa rộng vừa ấm, mùi trà Ô Long nhàn nhạt quẩn quanh chóp mũi An Tưởng. Ban đầu An Tưởng còn học hành nghiêm túc, nhưng sau đó cô như đi vào cõi tiên, ánh mắt dịch từ bài lên trên mặt Bùi Dĩ Chu.
Gương mặt anh gần ngay trước mắt, An Tưởng nhìn ánh đèn dịu dàng phủ lên mặt anh như một lớp mặt nạ làm gương mặt anh sáng lên, làm gương mặt đẹp đến mê hồn đó càng hút hồn người hơn.
Ánh mắt cô lơ lửng, sau đó chạm vào yết hầu gợi cảm của người đàn ông. Cổ áo ngủ của anh khá rộng, từ vị trí của cô có thể thấy được lồ ng ngực rắn chắc cùng hai điểm hồng trên ngực anh.
Đẹp thật.
Ừm, đẹp quá!
Ừng ực.
An Tưởng nuốt một ngụm nước miếng.
Cả người cô nóng dần lên.
Đàn ông bị phụ nữ hấp dẫn, tương tự như vậy, phụ nữ cũng sẽ bị đàn ông hấp dẫn. Đặc biệt sau khi trải qua mấy đêm tuyệt vời kia, An Tưởng khó tránh khỏi nhớ đến trải nghiệm được lên cõi tiên đó.
Hình như Bùi Dĩ Chu phát hiện, ngòi bút anh dừng lại, híp mắt nhìn về phía An Tưởng, sau đó nhìn theo ánh mắt cô hướng về phía ngực mình. Anh cười, gọi, “Tưởng Tưởng.”
“Hả?”
“Em muốn sờ à?”
An Tưởng như bị cái gì ám vào. Cô gật đầu: “Muốn.”
“Thế làm bài đi.”
“!”
Anh là quỷ à?
“Trả lời đúng một câu anh cởi một cái.”
Mẹ nó, kích, k1ch thích vậy cơ à?
An Tưởng đỏ mặt, ánh mắt mang theo một chút ngượng ngùng, nhưng nó mang theo nhiều sự chờ mong hơn.
Bùi Dĩ Chu dựa lưng vào ghế, đầu bút bi màu đen vòng quanh, ánh mắt anh mang theo ý cười, giọng nói mê hoặc lòng người, “Ngược lại, nếu sai thì em cởi.”
“……”
Sau đó.
Chẳng những An Tưởng thua đến mức cởi hết quần áo, cô còn bị anh bế đi lăn quan tài luôn.
Haizz, đầu cô bị úng nước rồi mới chơi trò này với anh.
An Tưởng khóc lóc một lần sau đó đi ngủ. Bùi Dĩ Chu thoải mái về cả thể xác lẫn tinh thần bật đèn lên viết tất cả lời giải trong bài cho An Tưởng. Mỗi bước anh đều trình bày rất cẩn thận và tỉ mỉ. Xong việc, anh mới ôm An Tưởng cùng nhau đi ngủ.
Một đêm ngủ ngon.
An Tưởng lê cái eo nhức mỏi của mình bò ra khỏi quan tài. Lúc này phòng ngủ trống không, Bùi Dĩ Chu đã tới công ty.
Lúc thấy trong vở toàn chữ là chữ, An Tưởng mím môi, cả gương mặt như bừng lên vì vui vẻ.
Chồng tốt quá!
Kết hôn thích thật đó ~