Ta Là Hệ Thống Trong Hệ Thống Của Ta

Chương 290: Lựa chọn của Cao Gia gia chủ




Cao Gia, bên trong đại sảnh.

Cao Gia gia chủ đứng trước mặt chiếc ghế hắn hay ngồi, cúi xuống nhặt lấy từng mảnh vụn gỗ của nó. Cả người cứ thế ngơ ngác như người mất hồn.

Bên cạnh hắn chỉ có ba vị trưởng lão mà thôi, còn hai vị lão sư của Thanh Hoa học viện, cũng đã sớm rời đi.

" Gia chủ!"

Cao Cường dẫn vài tên hộ vệ chạy vội đến, cúi đầu hành lễ.

" Thiệt hại thế nào?" Cao Gia gia chủ nhắm mắt hỏi.

" Hơn trăm người thiệt mạng, tất cả đều là thị nữ và nô bộc. May mắn không có người Cao Gia bị thương. Còn về tài sản, . . .thống kê còn chưa xong, nhưng muốn hoàn toàn sửa chữa, e phải mất tới vài năm." Cao Cường khó chịu nói.

Nắm tay Cao Gia gia chủ run rẩy siết chặt lại, nội tâm hiện lên một ngọn lửa giận dữ vô hình.

" Tất cả cũng chỉ tại Cao Lãng, là do hắn quay về khiến gia tộc lâm vào tình cảnh này. Mẫu thân hắn năm xưa cũng là như vậy. . . Oan nghiệt." Tam trưởng lão tức giận chửi rủa.

" Tam trưởng lão. . ."

Cao Gia gia chủ quát lớn lên một tiếng, ngăn không cho hắn tiếp tục nói chuyện.

" Gia chủ, ngươi nhìn rõ rồi đi. Hai mươi tư năm trước Cao Tuyết quay về gây ra hoạ lớn cho cả gia tộc. Bây giờ lại đến lượt nhi tử ả quay về không khác chút nào. . . Bọn hắn nên phải đuổi hết ra khỏi Cao Gia, nếu không chúng ta không có một ngày được yên."

Tam trưởng lão tinh thần hơi bất ổn, vẫn kiên trì nói.

Cao Gia gia chủ híp mắt, liền quay sang nhìn hai vị trưởng lão còn lại:

" Các ngươi cũng nghĩ như vậy sao?"

" Mọi việc toàn do gia chủ quyết định. Cao Gia sống hay chết là do ngài." Đại trưởng lão chậm rãi nói.

Lời tuy không triệt để bộc bạch ra, nhưng hàm ý vô cùng rõ ràng. Chính là cố tình đặt áp lực lên người hắn.

Cao Gia gia chủ con ngươi nhắm lại, hắn như vẫn còn nhớ tới lời nói quen thuộc trong tai:

" Biểu ca, nhi tử ta, nhờ ngươi. . ."

Đến khi hắn mở mắt ra, mục tiêu tràn đầy kiên quyết.

" Hai mươi tư năm trước ta không phải là gia chủ, Cao Gia vẫn có thể yên ổn phát triển. Bây giờ Cao Gia gặp khó khăn, chỉ lớn hơn chút mà thôi." Cao Gia gia chủ cảm khái, bàn tay đưa ra phía ba vị trưởng lão, sau đó nắm chặt lại, trong lòng hạ quyết tâm.

" Cao Cường, tập trung toàn bộ người Cao Gia từ Linh Khiếu Cảnh thất trọng trở lên. Sau đó theo chân ta đi hỗ trợ Cao Lãng. Người Cao Gia tại nơi này yên bình đã quá lâu, cần phải có thêm chút huyết tính." Cao Gia gia chủ ra lệnh.

" Rõ!"

Cao Cường chắp tay quát lớn, cả người lộ vẻ hưng phấn đi ra lệnh.

" Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão. Gia chủ ra quyết sách như vậy, các ngươi không ngăn cản?" Tam trưởng lão vội nói.

Đại trưởng lão khẽ liếc sang Tam trưởng lão, thái độ bình tĩnh nói:

" Quyết sách của gia chủ, quyết định hướng đi của Cao Gia."

Nói xong đầu hơi ngẩng lên, nhìn vào bóng lưng kiên định đó:" Cao Gia những lúc như thế này, càng phải tập trung đoàn kết lại. Chứ không phải là chia rẽ."

Tam trưởng lão cúi đầu không nói gì thêm, tuy nhiên ánh mắt bộc lộ rõ, hắn chỉ tạm thời bỏ qua chuyện này mà thôi.

. . .

Phía Đông Phong Vũ Thành.

Rầm. . .

Rầm. . .

Từng tiếng âm thanh tàn phá thi nhau vang lên. Tại đây Lệ Quỷ như được giải phóng thiên tính của mình, lần lượt phá hoại từng dãy nhà cửa, chém giết người bên dưới như gặt rau.

Đám người đến ám sát Cao Lãng tuy cảnh giới đều là Linh Đan Cảnh trở lên. Nhưng Lệ Quỷ còn cao hơn nhiều bọn hắn, vậy nên tình cảnh đồ sát, là đơn phương nghiêng về một phía.

Hàng trăm người đoàn kết lại tạo thành thế trận liên thủ đối phó với một con ma quỷ hung dữ. Tình cảnh đẹp thế này, Cao Lãng đang ngồi uống rượu trên cửa sổ nhà trọ thưởng thức nó.

Tiếng hò hét, tiếng chém giết, tiếng gào thét thay nhau vang lên. Cùng với từng dãy nhà cửa bị phá hủy, tạo thành một mặt hoàn toàn tương phản với khu vực khác của Phong Vũ Thành.

Róc rách. . .

Cầm lên bình rượu rót vào cổ họng, Cao Lãng cười nhạt dùng Bút Phán Quan vẽ lên cửa sổ căn phòng.

Ngòi bút thấm bằng máu đang dần được hắn phác hoạ ra thành từng thanh trường kiếm một.

" Ngươi còn có tâm tình để luyện nét chữ sao?" Tâm ma bên trong lòng Cao Lãng nói.

" Câm miệng, giết chết bao nhiêu người như vậy rồi, chẳng lẽ còn không thoả mãn được ngươi?" Cao Lãng cắn răng nói.

Bên trong căn nhà trọ hắn đang ngồi, máu tươi chảy lênh láng, đồ đạc đổ vỡ lộn xộn xáo tung lên. Hơn năm mươi cái xác khô, héo quăn queo nằm la liệt xung quanh.

Trong căn phòng này, ngoại trừ Cao Lãng ra, đã không còn ai sống sót.

" Ngươi là dùng Bút Phán Quan giết bọn hắn để hồi phục linh khí cho mình, hành động của ngươi đừng nên đổ tội cho ta." Tâm ma phản bác.

" Càng dùng Bút Phán Quan lâu, tâm trí ngươi sẽ càng nhanh sa vào giết chóc. Rượu trong quán này quá nhẹ, căn bản không có tác dụng để cho ngươi lấy độc trị độc." Tâm ma quái dị nói.

Hơi thở Cao Lãng dần trở nên nặng nề. Tâm ma nói không sai, thời gian gần đây liên tục sử dụng Bút Phán Quan đã khiến Cao Lãng như trầm mê vào bên trong đó. Huyết tính trên người không có giảm bớt mà chỉ ngày càng dày đặc thêm.

Tâm trí càng dễ trầm luân càng khiến cho Tâm ma thừa cơ lợi dụng vào, vậy nên mặc dù tuy biết việc trước mắt không phải thảnh thơi ngồi như này, nhưng hắn vẫn không kìm được kiên trì ngồi vẽ kiếm.

Dùng sự tĩnh lặng và tập trung của Hoạ để giảm bớt đi sát tính cùng huyết khí nồng nặc trên người.

" Hiện tại vẫn chưa đủ."

Nhìn vào chỗ chiến trường đang bị tàn phá, Cao Lãng lẩm bẩm.

Nguyên Anh Cảnh theo lời Tử Văn nói vẫn còn chưa ra hết. Bây giờ lao vào cuộc chiến chỉ khiến bản thân trở thành bia đỡ đạn của người khác.

" Trên nóc ba dãy nhà, bên tay trái ngươi."

Đột nhiên Tử Văn vang lên một câu nói, khiến Cao Lãng cảnh giác.

Nhìn theo phương hướng đó, Cao Lãng liền nhìn ra Trịnh Hoà cùng Đức Văn đang song hành đứng trên đó.

" Hai bọn chúng đang định làm gì?" Cao Lãng cẩn thận lẩm bẩm.

Cao Lãng phát hiện hai người đó đã phát hiện vị trí của hắn, nhưng lại không tiếp tục chiến đấu như ban nãy nữa, mà im lặng theo dõi kỳ biến.

Soạt. . .

Đột nhiên ngay vị trí gần Trịnh Hoà và Đức Văn, xuất hiện thân ảnh của một tên nam tử.

Hắn ta dáng người hơi mập, râu dài còn gắn với những vòng ngọc xanh, bộc lộ sự phú quý của hắn. Cảnh giới người mới xuất hiện này, là Nguyên Anh Cảnh tam trọng.

Cao Lãng híp mắt, theo hắn vừa quan sát. Người mới đến này đối với Trịnh Hoà không thân thiện một chút nào. Bầu không khí hai bên có vẻ căng thẳng.

" Tử Văn, sao bên trong nhiệm vụ nói Nguyên Anh Cảnh tam trọng chỉ có một?" Cao Lãng thắc mắc vội hỏi.

" Là số lượng tối thiểu ngươi phải giết. Lựa chọn theo hướng đi nào là quyền của ngươi." Tử Văn khẽ cười nói, liền cắt đứt trò chuyện với Cao Lãng.

" Này. . . Ý của ngươi là sao?" Cao Lãng gọi lại nói, đáng tiếc Tử Văn không còn đáp lại lời của hắn.

Tên nam tử vừa mới đến nhanh chóng phát hiện ra Cao Lãng, khác với hai người còn án binh bất động, hắn liền tiến sát về đây.

" Cao Lãng công tử, xin tự giới thiệu. Ta là Thẩm Vạn Tam, chủ sự Triệu Gia phòng đấu giá tại Thanh Linh Vực, nghe tin ngươi gặp khó khăn, liền chủ động tới đây hỗ trợ." Thẩm Vạn Tam mở lời giới thiệu.

" Là người Triệu Gia sao? Hân hạnh."

Cao Lãng gương mặt hơi hiểu ra, liền chắp tay đáp lễ.

" Cao Lãng công tử, chỗ này chiến đấu có chút nguy hiểm, chi bằng chúng ta ra khu vực an toàn hơn." Thẩm Vạn Tam cười nói.

Cao Lãng nhanh chóng lắc đầu đáp lại:" Đa tạ, nhưng ta vẫn là muốn ở đây, khí hậu nơi đây rất tốt."

Thẩm Vạn Tam khẽ ngửi mùi máu tươi từ trong phòng bốc ra ngoài, liền nở nụ cười nhạt không cho ý kiến.

" Tên này đối với ngươi không khác gì hai tên kia. Nghe ta, đem tất cả bọn hắn đều giết đi. Diệt cả Phong Vũ Thành, sau đó liền cao chạy xa bay." Tâm ma kích thích.

" Cao Lãng công tử đang có hứng thú với Hoạ sao? Vừa lúc ta đối với nó cũng rất hứng thú, chi bằng đi ra khu vực an tĩnh hơn, cùng nhau đàm đạo về nó." Thẩm Vạn Tâm để ý nói.

" Nơi này náo nhiệt, khiến ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với khu vực yên tĩnh khác." Cao Lãng cười lạnh nói.

Dù là Trịnh Hoà của Thanh Hoa học viện cũng vậy, hay là tên Thẩm Vạn Tam này cũng vậy. Hai kẻ này hành động đều không khác gì nhau.

Mua danh chuộc tiếng.

Chỉ cần tại nơi đông người, có nhiều người để ý, bọn hắn chắc chắn sẽ không dám ra tay với Cao Lãng.

Nhưng Thẩm Vạn Tam còn tham lam hơn, hắn chủ động dụ dỗ Cao Lãng tới nơi ít người, bề ngoài là lo cho Cao Lãng, nhưng suy nghĩ thật sự, không hề có ý tốt chút nào.

Ít nhất Cao Lãng nhận ra được Thẩm Vạn Tam và Trịnh Hoà không hề ưng ý nhau. Xem ra là vấn đề giữa Triệu Gia và Thanh Hoa học viện.

Triệu Gia nắm giữ độc quyền về thương nghiệp, Thanh Linh Vực là địa bàn Thanh Hoa học viện, bọn hắn chắc chắn đối với Triệu Gia không có chút cảm tình nào.

Dù sao chẳng ai thích có người bên ngoài đến kiếm tiền ngay trên địa bàn của mình.

Có Triệu Gia vướng víu, Thanh Hoa học viện chắc chắn khó để phát triển hơn rất nhiều.

Người tuy không thiếu, nhưng tài nguyên tu luyện, thì phải dựa vào sắc mặt của Triệu Gia. . . Nếu không dựa, vậy thì tranh giành thôi.

Mà hướng đi của Thanh Hoa học viện đối với Triệu Gia, xem ra là cái sau.

" Tam lão bản này." Cao Lãng đột nhiên mở lời:" Bên trong chín vị nhi tử của Triệu Gia gia chủ, ngươi nghĩ ai sẽ lên thay chức vị Gia chủ?"

Thẩm Vạn Tam nghi ngờ liếc nhìn Cao Lãng, không hiểu tại sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng vẫn cười nói:" Cao Lãng công tử nói đùa, tất nhiên chính là Đại công tử Triệu Gia rồi."

" Vậy sao?"

Cao Lãng nở nụ cười quái dị:

" Nhưng ta mới nhận được một tin tức từ Triệu Gia gửi đến, Đại Công Tử Triệu Gia trong một lần bị ám sát, đã mất đi khả năng sinh sản. Trở thành thái giám."

Ầm. . .

Cao Lãng vừa mới dứt lời, Thẩm Vạn Tam đột nhiên bộc phát ra khí thế vô cùng kinh khủng, sát khí ngút trời, trầm giọng hỏi:

" Ngươi lấy được thông tin này từ đâu?"

Cao Lãng Bút Phán Quan vốn đang vẽ kiếm bị khí thế của Thẩm Vạn Tam đè lên làm dừng bút lại, nhưng hắn không hề tỏ ra tức giận, chỉ khẽ thở ra một hơi.

Sát khí hắn vẫn nhịn, bị đánh tan rồi.