Nhìn Cao Gia gia chủ bên cạnh, Cao Lãng nở một nụ cười nhẹ. Bàn tay dùng lực đẩy cơ thể hắn ra bên ngoài.
Rầm. . .
Cao Gia gia chủ còn chưa phản ứng kịp, hắn chỉ cảm thấy trước ngực có một lực đẩy vô cùng mạnh đẩy hắn về phía sau, kéo toàn bộ cơ thể hắn va vào vách tường, phá tung nó bay ra bên ngoài.
" Hộc. . ."
Chật vật ngã lăn ra mặt đất, Cao Gia gia chủ vừa khiếp sợ lại vừa cảm thấy may mắn. Cao Lãng hành động này, chính là cố ý đẩy hắn ra khỏi khu vực giao tranh.
" Chết. . ."
Phía sau lưng Cao Lãng, thân hình Ngụy Chí Trung tiến gần đến phía hắn. Bàn tay ném ra một con bọ cạp màu đỏ.
Bạo Liệt Hạt.
Ầm. . .
Con bọ cạp này kích thước nhỏ hơn, ngay khi mới tiến gần về phía hắn, lập tức phát nổ, phá hủy mọi kiến trúc xung quanh.
Thân hình Cao Lãng cùng lúc biến mất, xuất hiện tại khu vực khác, né đi đòn tấn công này.
" Ngươi có giỏi thì đừng chạy."
Ngụy Chí Trung gần như phát điên, hắn tiếp tục tạo ra ba con bọ cạp màu đỏ nữa lao ra ngoài.
Cùng lúc hắn vừa tạo ra ba con bọ cạp, Cao Lãng thanh trường kiếm hơi hơi sáng lên, chỉ về phía Ngụy Chí Trung.
Kiếm Cấm.
Từng tiếng kiếm minh liên tục vang lên, Ngụy Chí Trung chỉ cảm thấy không gian xung quanh mình bị phong toả, muốn thu hồi chiêu thức đã là không kịp.
Bạo Liệt Hạt phát nổ.
Ầm. . . Ầm. . .
Không gian xung quanh bị phong toả khiến Bạo Liệt Hạt không thể lao ra ngoài, nó vừa chạm tới kiếm khí gần đó liền phát nổ, kéo theo Ngụy Chí Trung ở bên trong.
" A a a . . ."
Ngụy Chí Trung đau đớn hét thảm, gương mặt từ mũi kéo trán bị phỏng nặng nề, còn vang lên tiếng xèo xèo chói tai.
" Lão Văn, nhanh giúp ta." Ngụy Chí Trung kêu lên.
" Tới đây."
Đức Văn khẽ kêu lên một tiếng, hắn di chuyển về phía sau lưng Ngụy Chí Trung, đặt cây gậy đầu lâu của mình vào lưng lão già đấy.
" Ngươi làm gì?"
Ngụy Chí Trung cơ thể cứng đờ, hắn sợ hãi kêu lên.
" Khặc. . . Khặc. . .Ngươi dù sao thực lực đại giảm, để ta giúp ngươi hoàn toàn giải phóng thực lực của mình." Đức Văn cười quái dị nói.
" Không,. . . Ta không cần. Thả ta đi, ta nguyện ý từ bỏ truy sát hắn, không cần tranh giành với ngươi."
Như nghĩ đến điều gì sợ hãi, Ngụy Chí Trung hoảng sợ la to.
" Đã muộn. . ."
Đức Văn khẽ lẩm bẩm, cùng lúc gậy đầu lâu của hắn như có linh tính, mở quai hàm của mình, cắn đứt da thịt sau lưng Ngụy Chí Trung, chui vào bên trong.
" Mau giết ta. Nếu không. . . Ngươi. . ."
Ngụy Chí Trung khuôn mặt từ từ biến dạng, từng thớ da thịt nổi lên chỗ cao chỗ thấp. Hắn dùng chút lý trí còn sót lại cầu cứu Cao Lãng, nhưng không nói ra được thành câu.
Cao Lãng im lặng đứng nhìn một màn này, vẻ mặt duy trì sự thản nhiên. Hai lão già này nội bộ tự lục đục với nhau, càng tốt cho hắn đỡ phải chịu nhiều áp lực.
" Creccc. . ."
Con oán linh màu xanh lục đang bay trên không trung đột nhiên đau đớn kêu gào, nó như nhìn thấy kẻ thù của mình, liền chui thẳng vào trong miệng Ngụy Chí Trung.
Hai con Quỷ Phệ bên đó cũng như nhìn thấy thứ gì khiếp sợ, cơ thể hơi run rẩy, gương mặt ngốc trệ chôn chân tại chỗ.
Xoẹt. . .
Nhìn thấy nó ngu ngơ đứng như vậy, Cao Lãng tiện tay ném ra kiếm khí chém đứt đôi một con Quỷ Phệ đứng gần mình, máu tươi be bét tung ra.
" Gràooo. . ."
Sau khi oán quỷ lao chui vào cơ thể Ngụy Chí Trung, hình dạng hắn nhanh chóng làm ra biến đổi, chẳng mấy chốc đã hoá thành Lệ Quỷ. Gương mặt u tối, chân tay mọc ra móng vuốt sắc nhọn, hơi thở âm lãnh.
Khí tức trên người hắn toả ra, cũng dần bị kéo căng lên. Từ Nguyên Anh Cảnh nhị trọng, nhảy lên Nguyên Anh Cảnh tứ trọng. Còn vượt qua cả cảnh giới của Đức Văn.
Lệ Quỷ sau khi thành hình, nó hung tợn quay người lại nhìn Đức Văn, sát khí âm trầm.
Đức Văn cẩn thận chầm chậm lùi về sau, bàn tay che sau lưng vận dụng bí pháp, khiến cho con Quỷ Phệ của hắn vốn đang im lặng đột nhiên kêu lên một tiếng.
" Ngao. . ."
Quỷ Phệ ngay khi vừa kêu lên, Lệ Quỷ lập tức xoay người, nó như ngửi thấy mùi thức ăn, tiến đến phía con Quỷ Phệ, bàn tay đầy móng vuốt chỉ khẽ kéo nhẹ, mặt đất bên dưới đã hiện ra vết rách như dùng kéo cắt nhẹ qua một tờ giấy.
Đức Văn sau lưng chảy mồ hôi lạnh, gương mặt căng thẳng.
Biến Ngụy Chí Trung thành Lệ Quỷ, chỉ là ham muốn vừa mới nảy sinh trong đầu Đức Văn. Nhưng vì biến dị xảy ra quá nhanh, cảnh giới của Ngụy Chí Trung còn ngang bằng hắn, bây giờ Đức Văn đã mất đi sự khống chế với nó.
Nhưng hắn vẫn còn một chiêu dự phòng. Quỷ Phệ có dấu ấn của hắn lưu giữ lên, chỉ cần Lệ Quỷ ăn thịt con Quỷ Phệ của hắn, Đức Văn có thể quay lại tiếp tục khống chế Lệ Quỷ.
Mắt thấy khoảng cách giữa hai con quái vật càng ngày càng gần nhau. Đức Văn gương mặt căng thẳng, cơ thể dần hạ thấp xuống, chỉ còn cần thêm một chút thời gian nữa thôi.
Chỉ còn cần thêm một chút nữa, hô hấp của Đức Văn dần trở nên trầm trọng.
Phanh. . .
Trước mắt Lệ Quỷ, móng vuốt của nó vừa mới chạm nhẹ vào Phệ Quỷ, cơ thể con quái vật bị nổ tung phá thành từng mảnh nhỏ, máu tươi cứ thế bắn văng ra, bám lên khuôn mặt Lệ Quỷ.
" . . ."
Lệ Quỷ ngơ ngác, trước mặt nó là một thanh kiếm khí nhỏ, chính nó đã tàn phá toàn bộ cơ thể của Phệ Quỷ.
" Không. . ."
Đức Văn kinh ngạc hét lớn, cảm giác vô cùng đau lòng: " Ngươi gây hoạ rồi."
" Gràooo. . ."
Lệ Quỷ nhanh chóng tỉnh táo lại, nó tức giận gào thét lên, một vuốt đánh tan kiếm khí, điên cuồng lao đến phía Cao Lãng.
Cao Lãng khoé miệng nở nụ cười nhạt, trực tiếp biến mất tại chỗ, xuất hiện phía sau lưng Đức Văn, khiến Lệ Quỷ vồ hụt.
Hắn sau khi nhìn thấy dáng vẻ thấm thỏm của Đức Văn liền biết hắn mất khống chế với Lệ Quỷ, tuy hành động này có thể khiến Lệ Quỷ điên cuồng, nhưng ít nhất, Đức Văn cũng đừng hòng phá giải khó khăn trước mắt.
" Gia chủ, ngươi mau cho người Cao Gia rời khỏi chỗ này, nếu không thiệt hại ta không chịu trách nhiệm đâu." Cao Lãng hét to một tiếng, đồng thời kiếm khí toả ra, chém về phía Đức Văn.
" Tiểu tử, ta giết ngươi."
Đức Văn tức giận kêu lên, ngón tay hắn móng vuốt sắc nhọn dài ra, trực tiếp đối kháng với kiếm khí, đối chiến với Cao Lãng phía sau lưng mình.
. . .
" Gia chủ, ngài không sao chứ?"
Đại sảnh Cao Gia tàn phá đã khiến đám người gia tộc bị kinh động, ba vị trưởng lão dẫn người Cao Gia tập trung tại đây, khi thấy Cao Gia gia chủ thất thểu ngồi bên ngoài, bọn hắn liền tiến tới hỏi han.
" Nhanh. . . Mau dẫn người Cao Gia chạy hết ra bên ngoài, Lệ Quỷ đã mất kiểm soát, người Cao Gia không ai là đối thủ của nó. Chỉ có thể bị nó giết hết. . ."
Cao Gia gia chủ cánh tay gạt lấy một tên hộ vệ trước mặt, nghe thấy lời Cao Lãng như người mất hồn bị đánh thức, lập tức hét to lên.
" Mau lên. . ."
Mắt thấy người Cao Gia còn ngơ ngác, Cao Gia gia chủ tức giận một bàn tay đánh ra, khiến người vây xung quanh lùi lại vài bước.
" Mau. . . Mau lên. Nghe lời gia chủ."
Đại trưởng lão Cao Gia là người sớm nhất lấy lại tinh thần, hắn nhìn thấy con Lệ Quỷ hung tàn trên đại sảnh kia, mau chóng lấy lý trí phân phó:
" Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão cùng ta ở lại kéo dài thời gian. Phân chia ra hai đoàn người phân phối người trong gia tộc chạy ra bên ngoài. Ưu tiên phụ nữ và trẻ nhỏ trước. . ."
" Nghe thấy gì chưa, mau đi làm đi." Nhị trưởng lão Cao Gia thúc giục.
" Phải. . ."
Đám cao tầng Cao Gia vội vàng đáp, bọn hắn hấp tấp chạy đi, chia làm hai nhánh rẽ sang xung quanh Cao Gia dẫn người rời đi.
" Grào. . ."
Lệ Quỷ vồ hụt Cao Lãng, nó nhìn thấy đám người Cao Gia, sau đó lại quay về sau nhìn lấy Cao Lãng và Đức Văn.
Nó chỉ phân vân vài giây thời gian, liền không chút quay đầu sang tấn công Đức Văn.
Vì khí thế trên người Đức Văn là hùng hồn nhất, nuốt hắn sẽ khiến cho Lệ Quỷ càng thêm mạnh mẽ.
Keng. . .
Keng. . .
Trực diện giao chiến một thời gian với Đức Văn, Cao Lãng cả người liền rơi vào hạ phong.
Tuy về mặt tốc độ cùng võ kỹ hắn có thể ngang bằng với Nguyên Anh Cảnh, nhưng về mặt sức lực đối chiến trực diện, sức bền bỉ cùng phòng thủ hắn vẫn chưa thể nào so sánh được.
" Tiểu tử. . . Chết. . ."
Đức Văn tức giận quát lên một tiếng, bàn tay ném ra một chiếc đầu lâu gào thét tiến đến. Cao Lãng sắc mặt ngưng trọng lập tức biến mất tại chỗ, vọt qua khỏi cái đầu lâu. Xuất hiện khoảng cách rất gần ngay trước mặt Đức Văn.
Hắn khoé miệng mỉm cười, bàn tay nhanh chóng đưa ra, tạo thành một cỗ lực đẩy đánh bay Đức Văn về sau.
Xuy Phong Chưởng.
Đức Văn cắn răng chống đỡ, hắn bàn chân bám chặt mặt đất, không hề bị đẩy lùi phía sau. Ngẩng đầu lên dữ tợn nhìn lấy Cao Lãng.
Nhưng hắn ngay lập tức biến sắc, quay người lại phản ứng với Lệ Quỷ đã kịp thời lao tới chỗ hắn.
Cao Lãng hành động không phải muốn gây sát thương lên Đức Văn, hắn chỉ đang cố kéo dài thời gian cho Lệ Quỷ tiến tới mà thôi.
" Grào. . ."
Lệ Quỷ hưng phấn kêu lên, nó đối với Đức Văn như có một sự căm thù sâu tới xương tủy, điên cuồng chém giết hắn, mặc kệ cho bản thân có vì thế mà bị tổn thương.
Cao Lãng bên ngoài nhẹ thở ra một hơi, hai bên bận rộn giao chiến với nhau, cũng giúp cho hắn có chút thời gian ít ỏi để hồi phục linh khí.
. . .
" Cao Gia gia chủ, Cao Gia hôm nay thật náo nhiệt a?"
Cao Gia gia chủ và ba vị trưởng lão còn đang căng thẳng quan sát cuộc chiến. Đột nhiên phía sau lưng hắn vang lên một tiếng cười nhẹ.
Cao Gia gia chủ quay đầu về sau, phía sau lưng hắn, chính là thân ảnh của ba người khí tức hùng hậu. Đặc biệt người đi đầu mang cảnh giới Nguyên Anh Cảnh tam trọng, còn hai người phía sau, là Phúc Minh và Tạ Tranh của Thanh Hoa học viện.
" Xin hỏi quý tính đại danh tiền bối?"
Tuy khó chịu với việc xuất hiện không mời mà đến của Thanh Hoa học viện, nhưng Cao Gia gia chủ vẫn nén giận trong lòng, lập tức hành lễ nói.
" Ta là Trịnh Hoà, lão sư nội viện của Thanh Hoa học viện. Mắt thấy Cao Gia gặp chút khó khăn, vì để cho người bên ngoài không ảnh hưởng tới xung quanh khu vực Thanh Hoa học viện. Nên cao tầng Thanh Hoa học viện cử ta tới đây." Nam tử đi đầu tên Trịnh Hoà vui vẻ giới thiệu.