Ta Là Hệ Thống Trong Hệ Thống Của Ta

Chương 284: Vậy nên ta mới không giết bọn hắn




Cao Gia gia chủ dẫn đoàn người rời khỏi đại điện, đi về phía khu đấu tập của gia tộc.

Vì Thanh Hoa học viện đang trong đợt tuyển sinh, người Cao Gia phần lớn đều đã ra bên ngoài. Chỉ còn thưa thớt vài tên hộ vệ canh gác.

Đi đến khu đấu tập, Cao Lãng nhìn thấy sân đấu rộng lớn này không có mấy ai. Chỉ có một đứa trẻ khoảng mười một, mười hai tuổi đang một mình học tập.

Một mình quát tháo, một mình thi triển võ kỹ.

Nhìn thấy đứa trẻ này, Cao Gia gia chủ gương mặt hơi chút vẻ vui mừng, cười nói:

" Cao Cán, ngươi rời xa nơi đây một chút. Sân đấu tập này chuẩn bị phong toả rồi."

Hiển nhiên Cao Gia gia chủ không hề muốn kết cục của cuộc đấu giữa hai người bị người bên ngoài biết được. Nếu Cao Lãng thua thì không sao, nhưng nếu là Thanh Hoa học viện thua, ảnh hưởng đến danh tiếng, vậy Cao Gia cũng không vui vẻ gì.

Cao Gia gia chủ bày tỏ như vậy, ai nấy cũng hài lòng. Cao Lãng bản thân không hề ngăn cản, hắn chỉ cảm thấy tên này ngứa mắt muốn cho vài đòn thôi, còn lại liền không quan tâm nhiều.

" Phải. Gia chủ." Cao Cán hành lễ, tò mò nhìn trong đám người.

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Cao Lãng, Cao Cán vội vàng cúi đầu đi. Đối với Cao Cán, Cao Lãng gương mặt hoàn toàn xa lạ, chỉ cảm thấy khó hiểu mà thôi.

Trong tầm mắt Cao Cán hiện giờ, xung quanh Gia chủ Cao Gia đều là cường giả. Hắn không hề có chút địch ý hay thái độ bất kính nào.

" Hai vị, điểm đến là dừng, đây chỉ là một cuộc tranh đấu thường thức." Cao Gia gia chủ lên giọng nhắc nhở.

Hắn sợ hai người không làm chủ được bản thân gây ra chuyện ngoài ý muốn. Đặc biệt là Cao Lãng, người chủ động khiêu chiến.

Dù sao hai người đều cảnh giới cao hơn hắn, Cao Gia gia chủ chỉ có thể nhắc nhở, chứ không thể ngăn cản được.

Cao Lãng và Phúc Minh đến giữa sân đấu đối diện nhìn nhau, đều không mở miệng nói chuyện, âm thầm gật nhẹ đầu coi như đã nghe rõ.

" Bắt đầu."

Cao Gia gia chủ quát.

Ầm...

Lời vừa mới dứt, Phúc Minh phóng thích khí thế Linh Đan Cảnh bát trọng trên người mình, đạp nát viên gạch dưới sân, như tên bắn lao thẳng về phía Cao Lãng.

Phanh...

Còn chưa tới hai giây, Phúc Minh vừa chạm đến người Cao Lãng liền cả người lao ngược về, văng ra khỏi sàn đấu rơi mạnh xuống sân gạch bên ngoài, phá hủy cả kiến trúc xung quanh.

" Lão sư..." Trần Minh biến sắc, khẽ quát lên, chạy vội về phía hắn.

" Sao có thể nhanh như vậy?" Tạ Tranh kinh ngạc lẩm bẩm.

Tốc độ ban nãy của hai người đều rất nhanh. Tạ Tranh chỉ kịp nhìn thấy Phúc Minh lao đến, sau đó thì bị Cao Lãng đánh ra một chưởng, đập bay về.

" Khụ..." Phúc Minh từ dưới đống đất đá chui ra, phủi lấy tro bụi trên trang phục, gương mặt xám xịt.

Chỉ có hắn ban nãy bị đánh mới biết, Cao Lãng không phải ra một chưởng, mà là sáu chưởng. Chính là cái võ kỹ năm xưa hắn từng dùng tại Cao Gia mà Thanh Hoa học viện điều tra được.

Lục Điệp Chưởng.

Gạt lấy Trần Minh đang luống cuống đỡ mình trước mặt, Phúc Minh trên người lôi ra song kích, âm trầm nói:

" Cao Lãng công tử, vừa nãy là ta sơ suất, chúng ta đánh lại một trận nữa."

Hắn nếu cứ thế xuống đài, mặt mũi Thanh Hoa học viện coi như mất hết.

Cao Lãng khoé miệng kéo lên nụ cười nhạt, cánh tay khẽ đưa ra, làm dấu hiệu mời.

" Tốt!!"

Phúc Minh quát lên một tiếng, khí thế kéo căng, ngay cả Trần Minh bên cạnh hắn cũng bị đẩy lùi về phía sau.

" Lão sư, trận đấu chẳng phải phân thắng thua rồi sao, còn đánh thêm trận nữa thì mất kiểm soát mất." Cao Ngọc vội nói với Tạ Tranh.

" Không còn kịp rồi."

Tạ Tranh lẩm bẩm, hai bên đã đánh ra lửa, nếu có người ngăn cản, vậy chỉ có xui xẻo bị hai người giáp công thôi.

Phúc Minh lần thứ hai lao về phía Cao Lãng, trên tay song kích rực sáng, hiện lên vài tia sấm sét.

Ánh Hồng Kích.

Hắn cả người đang lao đến vốn từ một chia ra làm hai, hình dạng giống nhau y đúc, không thể phân ra thật giả.

" Phân thân?" Cao Lãng thú vị lẩm bẩm.

Trên tay xuất hiện thanh trường kiếm quen thuộc, con mắt ngang tàng, một kiếm rút ra.

Bạt Kiếm Thuật.

Kiếm như kinh hồng, kiếm khí lao ra, một đường sát phạt chém về phía Phúc Minh.

" Không tốt." Tạ Tranh đứng xem bên ngoài biến sắc, nàng lao thẳng lên sân đấu. Trên tay nàng xuất hiện song đao hình vòng cung, tiến đến sau lưng Phúc Minh, hai thanh song đao liên tục va chạm nhau tạo thành âm thanh kỳ dị gây ảnh hưởng không gian xung quanh nàng, tạo thành một bức tường phòng thủ giống như gương.

Phúc Minh vừa nhìn thấy kiếm của Cao Lãng chém ra, hắn biết mình không thể ngăn cản được. Liền cùng phân thân tạo thành một thế phòng thủ, dùng song kích ngăn chặn kiếm khí.

Hai người một trước một sau, phối hợp ngăn cản một kiếm của Cao Lãng.

Keng... Keng...

Kiếm khí va chạm, chém đứt phân thân của Phúc Minh, hai bàn tay nắm chặt song kích toé máu, trực tiếp đánh bật vũ khí trên tay hắn, chém nát cả bức tường phòng thủ do Tạ Tranh tạo ra.

Tạ Tranh chỉ cảm thấy trước ngực bị tắc nghẽn, khó khăn hộc ra máu tươi, mới có thể dễ dàng thở được.

Nhìn về phía trước, đã thấy Phúc Minh ngã quay ra đất, bàn tay run rẩy thấm đẫm máu tươi. Ngay cả song kích bên cạnh hắn cũng hiện lên vết chém sắc bén, tổn hao nặng nề.

" Phúc Minh lão sư." Trần Minh hốt hoảng, chạy lên trước kiểm tra thương thế cho hắn.

" Ngươi sao có thể nặng tay như vậy. Đây chỉ là một trận đấu bình thường." Tạ Tranh chất vấn Cao Lãng.

" Chính vì là trận đấu bình thường, nên ngươi mới có thời gian chạy đến hỗ trợ cho hắn."

Cao Lãng cười lạnh nói.

" Cái này thực lực còn chưa đủ. Phúc Minh lão sư, ngươi nghĩ sao ta có thể an tâm để ngươi bảo hộ Cao gia đây?"

Cao Lãng hỏi, điệu bộ giống như một người chủ nhà đi kiểm tra thực lực hộ vệ mình thuê mướn.

" Lão sư, ngài không sao chứ?" Trần Minh cuống quýt.

" Khụ... Không sao. Là Cao Lãng công tử nhẹ tay, ta đúng là có mắt như mù." Phúc Minh ho nhẹ.

Mình mẩy đau nhức, bị người ta đánh cho trận, lại còn bị nói đểu. Phúc Minh dù có tức cũng không dám làm gì, ai bảo đánh không lại người ta đâu?

" Cao Lãng công tử, là ban nãy nếu có gì khiến ngươi phật ý, xin bỏ qua cho." Phúc Minh cúi đầu hối lỗi.

Nếu đã không ra oai được, vậy liền chủ động xin thua luôn, đỡ khiến sau này hai bên trở thành thù địch.

Cao Lãng híp mắt. Phúc Minh ra một chiêu này, hắn nếu còn tiếp tục tiến bước thì là sai sót rồi.

Con ngươi giãn nở ra, tạo thành một nụ cười thân thiện:" Không sao, chúng ta vốn chỉ đang làm một trận đấu bình thường mà thôi."

" Phải. Chỉ là một trận đấu bình thường." Phúc Minh nói đỡ.

" Gia chủ, phiền ngài sắp xếp người đến chữa trị thương thế cho Phúc Minh lão sư, hắn bị thương rồi." Cao Lãng giả từ bi.

" A... Được, được, người đâu?" Cao Gia gia chủ nói.

" Không cần."

Phúc Minh vội ngăn cản.

" Thương thế nhẹ mà thôi, không vấn đề gì."Nếu để người bên ngoài nhìn thấy, vậy hắn mặt mũi coi như mất hết.

Cao Gia gia chủ khẽ liếc nhìn hai bàn tay run rẩy còn không nắm vững của hắn, trong lòng thầm than. Thật không có việc gì thật sao?

" Gia chủ, vậy chúng ta xin phép rời đi trước, nếu có thời gian sẽ quay lại đây." Phúc Minh cười nói.

" Gặp lại." Cao Gia gia chủ chắp tay.

Phúc Minh nhẹ gật đầu, quay sang Cao Lãng, cũng nhẹ gật đầu xin phép.

Cao Lãng đầu hơi nghiêng một bên, mỉm cười khẽ chắp tay.

Cứ thế đám người Thanh Hoa học viện từng người mang thương thế bí mật rời đi.

Phúc Minh được Trần Minh một bên dìu đi, còn Tạ Tranh dẫn đầu rời đi trước.

Cao Ngọc trước khi đi theo bọn hắn, ánh mắt nhìn Cao Lãng tràn đầy phức tạp, muốn nói câu gì đó, chỉ là lại thở dài bỏ đi.

Cao Gia gia chủ đứng nhìn bọn hắn triệt để rời đi, mới quay sang Cao Lãng nói:

" Cao Lãng, ta biết ngươi thật không sợ Thanh Hoa học viện. Nhưng Cao Gia từ trước tới nay thiên tài đều dựa vào học viện để mà phát triển. Cao Gia cần bọn hắn. Coi như ta xin ngươi."

Cao Gia gia chủ vừa biết tin Cao Lãng bị Linh Hoàng Tông truy sát. Tuy hắn không hiểu Tông môn mạnh nhất phía Đông Đại Lục là như thế nào. Nhưng hắn hiểu Linh Hoàng Tông lớn mạnh hơn cả Thanh Hoa học viện.

Một tông môn kinh khủng như thế Cao Lãng có thể thoát được bọn chúng truy bắt. Vậy càng không có nghĩ lý gì hắn phải sợ cả Thanh Hoa học viện.

Nhưng còn Cao Gia thì khác. Nơi này là một cái gia tộc. Cao Gia gia chủ không thể nào tự do thoải mái không chút kiêng kỵ nào như Cao Lãng, hắn có rất nhiều thứ phải gánh vác.

Hắn cũng không cần để ý việc hắn làm là đúng hay là sai, hắn chỉ quan tâm việc đó có ảnh hưởng tới gia tộc như thế nào mà thôi.

" Ta biết." Cao Lãng nhẹ giọng nói:

" Vậy nên ta mới không giết bọn hắn."

Bỏ xong một câu nói, hắn liền xoay người rời khỏi sàn đấu.

" Ngươi đi đâu?" Cao Gia gia chủ hỏi.

" Phòng Đấu Giá Triệu Gia." Cao Lãng đáp lại, cánh tay trái khẽ giơ lên, đưa lưng về phía bọn hắn.

" Xuân Hoa, ngươi ở lại, bảo Cao Gia gia chủ sắp xếp chỗ ở cho ta. Giúp ta chuẩn bị nơi ngủ qua đêm." Cao Lãng khẽ nói.

" Tốt." Xuân Hoa ngoan ngoãn gật đầu, quay lại phía Cao Gia gia chủ.

Cao Gia gia chủ bất đắc dĩ. Cao Lãng trở về thực lực đã đến một cấp độ hắn không bì nổi. Vậy nên cũng không thể nào làm điều gì chế ước được Cao Lãng.

Mặc dù Cao Lãng vừa trở về, Cao Gia gia chủ còn có rất nhiều điều muốn hỏi Cao Lãng đâu?

" Gia chủ, hắn là ai a?" Cao Cán đứng bên cạnh Cao Gia gia chủ hưng phấn hỏi.

Còn mắt hắn nổi lên ánh sao, đối với Cao Lãng tràn đầy hâm mộ.

Hắn như vừa nhìn thấy một mục tiêu mà mình cần theo đuổi học tập.

Cao Gia gia chủ ngập ngừng vài giây, ánh mắt phức tạp nói:

" Biểu ca của ngươi. Cao Lãng."

...

Phong Vũ Thành.

Đám người Thanh Hoa học viện quay trở về một căn nhà trọ cao cấp.

" Cao Ngọc, ngươi ra ngoài giúp ta chuẩn bị ít nước nóng cùng với thuốc chữa trị." Tạ Tranh bình tĩnh nói.

" Phải. Lão sư." Cao Ngọc đáp lại.

Cạch...

Đóng lại cửa phòng, ba người im lặng nhìn nhau một thời gian, Tạ Tranh hỏi:

" Tiếp theo giờ làm gì?"

" Tung tin đồn ra bên ngoài cho bọn hắn biết Cao Lãng đang ở đây. Thanh Hoa học viện chỉ đứng ngoài quan sát không nhúng tay vào." Phúc Minh nói.

" Nếu Cao Lãng chết thì sao?"

" Thì ra tay giết bọn hắn, đoạt lại thi thể Cao Lãng, nhận lấy giải thưởng ngầm."