Ta Là Hệ Thống Trong Hệ Thống Của Ta

Chương 283: Ngươi chưa đủ tư cách




Cao Lãng và Cao Cường trên đường trò chuyện vui vẻ, khách khí vài câu nói quen thuộc, cuối cùng liền đi vào đại điện Cao Gia.

Tại bên trong đó, hắn gặp lại Cao Gia gia chủ cùng với ba vị Trưởng lão đang tiếp đãi một số lão sư của Thanh Hoa học viện.

Người Thanh Hoa học viện có hai nam hai nữ, trong số đó một nữ là Cao Ngọc biểu tỷ của hắn. Những người còn lại thì đều không quen. . .

" Tham kiến gia chủ." Cao Lãng khẽ hành lễ.

Đây là đối với vị gia chủ này sự tôn trọng.

" Ha ha ha. . ., Không cần phiền phức như vậy. Ngươi là ta nhìn mười bảy năm lớn lên,. . . Quay về, là tốt rồi." Cao Gia gia chủ cười gật đầu nói.

Hắn rời khỏi chỗ ngồi tiến đến phía trước, nắm thật chặt tay Cao Lãng, sau đó là một cái vỗ vai.

Cái này mức độ thân thiện, còn cao hơn gấp nhiều lần lúc hắn nhìn thấy ở trong hình ảnh do tâm ma hiện ra.

" Cao Lãng công tử."

Bên phía Thanh Hoa học viện, tên nam tử ngồi bên Cao Ngọc bước ra, khí thế trầm trọng. Cảnh giới Cao Lãng nhìn thấy, là Linh Hải Cảnh cửu trọng, cả Cao Ngọc cũng là như vậy.

Đôi nam nữ còn lại, nữ là Linh Đan Cảnh lục trọng, nam là Linh Đan Cảnh bát trọng.

Cao Gia gia chủ sau bảy năm không gặp, cảnh giới của hắn cũng từ Linh Đan Cảnh tam trọng, tăng lên Linh Đan Cảnh tứ trọng.

" Xin hỏi ngươi là. . ." Cao Lãng nghi ngờ hỏi.

" Tại hạ Trần Minh. Học viên nội viện của Thanh Hoa học viện." Trần Minh giới thiệu:

" Ta muốn hỏi Cao Lãng công tử ngươi. . . Có phải là người Linh Hoàng Tông muốn tìm?"

Hắn vừa dứt lời, Cao Lãng thu lại nụ cười, chăm chú nhìn hắn. Trần Minh vẫn giữ nụ cười tươi, không biết vừa nói ra một câu mất thiện cảm.

Chỉ có Cao Gia gia chủ còn chưa biết chuyện gì xảy ra, hoang mang nhìn hai người đối mặt nhau.

Cao Gia tuy ở Phong Vũ Thành làm mưa làm gió, nhưng dù sao cũng chỉ là địa bàn nhỏ. Mất đi rất nhiều tin tức dậy sóng từ bên ngoài.

Cảm thấy bầu không khí hơi quái dị, Cao Gia gia chủ hỏi, liên tục liếc cả hai người:

" Ta vừa bỏ lỡ chuyện gì sao?"

" Phải." Cao Lãng gật đầu, cười nhạt.

" Vậy. . . Ngươi muốn bắt ta giao nộp cho Linh Hoàng Tông sao?"

" Cao Lãng công tử hiểu nhầm, ta chỉ là muốn lĩnh giáo thực lực của ngươi thôi." Trần Minh cười nói.

" Ngươi chưa đủ tư cách." Cao Lãng lắc đầu từ chối.

" Ngươi coi thường ta? Tuy ngươi có thể thoát khỏi Linh Hoàng Tông, nhưng đó chỉ là. . ." Trần Minh híp mắt nói.

Ầm. . .

Cao Lãng toả ra khí thế trên người mình, đè sập lên Trần Minh, ngăn cản hắn tiếp tục nhiều lời.

Luồng khí thế Linh Đan Cảnh thất trọng của hắn, khiến cho Trần Minh biến sắc, chôn chân tại chỗ, ngay cả một ngón tay cũng phải cố gắng di chuyển hết sức.

Vụt. . .

Thu lại khí thế trên người, Cao Lãng lắc đầu:" Vẫn là chưa đủ, ngươi về rèn luyện thêm vài chục năm nữa a."

" Thứ tội, là ta lỗ mãng." Trần Minh vội vàng cúi đầu bồi tội. Cảm thấy vì hành động của mình mà xấu hổ.

Bên cạnh Cao Gia gia chủ sắc mặt cực kỳ kinh ngạc. Tuy thị vệ đi vào nói Cao Lãng thực lực rất mạnh, nhưng tai nghe không bằng mắt thấy. Bây giờ hắn mới hiểu mạnh trong miệng tên thị vệ đó là mạnh đến mức nào.

Cao Gia gia chủ cười khổ. Đi ra ngoài gia tộc bảy năm mạnh được lên như thế này, thật khiến hắn có xúc động bỏ gia tộc chạy ra bên ngoài xông xáo một phen.

Bên kia đang xem cuộc vui hai vị Thanh Hoa học viện lập tức đứng lên. Cảnh giới của Cao Lãng cao ngang bằng bọn hắn, nếu còn không đứng dậy thì đúng là mất lễ phép, dễ xảy ra tranh chấp.

" Trần Minh, lui xuống."

Tên nam tử Thanh Hoa học viện quát khẽ, tiến chậm về phía trước cười nói:

" Cao Lãng công tử, đã để ngươi phải chê cười, là học viện thất lễ rồi."

" Không sao. Ta phải cảm tạ các vị thời gian này thường xuyên qua lại Cao gia mới đúng." Cao Lãng nhún vai cười nói.

Nhìn thấy người của học viện cảnh giới cao như vậy, Cao Lãng sao có thể tin tưởng chỉ mình Cao An An có thiên phú mới được coi trọng cả gia tộc đây?

Học viện coi trọng Cao An An, vậy bọn hắn cùng lắm chỉ phái ra cường giả tới đây để bảo vệ Cao Gia mà thôi, không đến mức tới nhiều người như vậy, hiển nhiên là vì hắn mà tới.

" Xin tự giới thiệu, ta là Phúc Minh, còn bên cạnh là Tạ Tranh. Bọn ta là lão sư của Thanh Hoa học viện, tới đây đợi ngươi đã lâu." Phúc Minh giới thiệu.

" Các ngươi theo dõi ta?" Cao Lãng nhíu mày hỏi.

" Cao Lãng công tử một đường đi không chút kiêng nể gì, rất dễ khiến người xung quanh để ý tới được." Phúc Minh cười nhạt.

" Nói như vậy, ta hiển nhiên còn đang rất nổi tiếng đây." Cao Lãng thú vị lẩm bẩm.

" Cao Lãng, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra." Đến bây giờ Cao Gia gia chủ mới kịp phản ứng lại, kinh ngạc hỏi.

" Cao Lãng công tử phạm trọng tội bị Linh Hoàng Tông, Tông môn đứng đầu Phía Đông đại lục truy bắt. Thời gian truy bắt, đã kéo dài hơn bốn năm. Ngoài ra hắn còn là nghĩa tử của Nhị trưởng lão Triệu Gia, chính là Triệu Gia phòng đấu giá ở Phong Vũ Thành."

Cao Ngọc tiến nhanh về phía Cao Gia gia chủ, nhẹ giọng giải thích cho hắn.

Nàng tại Thanh Hoa học viện vốn không biết chuyện này. Chỉ là gần đây nổi lên một tin tức Cao Lãng rời khỏi Dược Hoa Vực, tin tức chưa biết. Nàng vì tò mò mới liền điều tra, rồi kinh ngạc phát hiện ra Cao Lãng đó lại chính là người gia tộc mình.

Vốn nàng định đem chuyện này báo cho gia tộc, nhưng lại bị các bị lão sư ngăn lại không cho phép. Bất đắc dĩ phải nín nhịn đến giờ.

Cao Lãng không hề phản đối, chỉ mỉm cười nhìn nàng, coi như ngầm xác nhận.

Cao Gia gia chủ nghe xong, liền khiếp sợ vô cùng. Hắn tuy không hiểu rõ Tông môn đứng đầu Phía Đông đại lục như thế nào. Nhưng tại Phong Vũ Thành, hắn lại hiểu Triệu Gia ghê gớm như thế nào.

Tuy nơi đây chỉ là một cái chi nhánh nhỏ của Triệu Gia Phòng đấu giá, vậy chỉ cần có kẻ ngu xuẩn động vào nó thôi. Dù là thế lực phía sau có mạnh thế nào trong Phong Vũ Thành, cũng sẽ biến mất ngay trong đêm.

" Cao Lãng công tử. Ngươi bản thân gặp hoạ, tốt nhất cũng đừng nên đem hoạ về cho gia tộc chứ?" Đột nhiên Phúc Minh trở giọng nói.

" Ồ. . . Nói như thế nào?" Cao Lãng ngạc nhiên hỏi lại.

" Bên trong tin tức ngầm, ngươi bị treo giải thưởng lớn rồi. Kẻ nào giết được ngươi, sẽ nhận được ba món Địa giai bảo vật, cùng với một trăm viên Hạ phẩm linh thạch. Còn nếu chỉ khiến ngươi bị thương tích nặng như mất một cái tay hay cái chân, thì vẫn nhận được một trăm Hạ phẩm linh thạch." Phúc Minh cười nói.

" Cái giá tiền này lớn đến mức, ngay cả cường giả Nguyên Anh Cảnh cũng phải động tâm."

" Vốn ngươi chỉ cần ở yên Dược Hoa Vực, có Triệu Gia bảo vệ, ngươi có thể không bị làm sao? Chỉ đáng tiếc ngươi lại ngu xuẩn chạy ra ngoài, còn chạy về gia tộc mình." Tạ Tranh bên cạnh lắc đầu nói.

" Tin tức ngươi về Phong Vũ Thành đã truyền khắp cả vùng xung quanh đây. Chẳng mấy chốc, nơi vắng vẻ này sẽ đầy ắp những người ngoại lai."

Cao Lãng đầu hơi nghiêng đi, trầm tư suy nghĩ.

" Ngươi nghĩ kẻ nào rao giá tiền lớn như thế để giết ta?" Cao Lãng bên trong hỏi Tử Văn.

" Khả năng cao là Linh Hoàng Tông. Tốc độ tăng trưởng của ngươi quá cao khiến bọn hắn cảm thấy nguy hiểm. Chỉ là vì ngại thân phận mang tiếng tông môn lớn như vậy lại khiếp sợ một đứa trẻ, bọn hắn mới phải âm thầm rao trong bóng tối." Tử Văn đáp lại.

Cắt đứt mạch giao tiếp với Tử Văn, Cao Lãng bên ngoài lườm Phúc Minh, chậm rãi hỏi:

" Vậy. . . Còn Thanh Hoa học viện, phải chăng có hứng thú với giá tiền này?"

Phúc Minh lắc đầu xua tay:" Cao Lãng công tử nói đùa, học viện sao có thể vì chút tiền đó mà làm mất đi bộ mặt của mình. Chúng ta cũng không thiếu thốn đến mức ấy."

Đáp lại hắn, chỉ là cái cười nhạt của Cao Lãng.

Ngay từ ban đầu Thanh Hoa học viện cố tình cho Trần Minh đi ra để dò xét thực lực của hắn. Biết được hắn cảnh giới quá cao, mới nhanh chóng bày tỏ thái độ.

Cao Lãng tin tưởng nếu hắn bộc lộ ra thực lực thấp, tên Phúc Minh trước mặt hắn sẽ bày ra bộ mặt khác biệt hoàn toàn.

" Phúc Minh lão sư phải dẫn đầu đoàn Thanh Hoa học viện tuyển sinh năm nay đi?" Cao Lãng chợt hỏi.

" À. . . Không phải. Dẫn đầu năm nay vẫn là Ngô Đồng lão sư, hắn quản lý khu vực quanh đây. Chúng ta là lấy thân phận riêng biệt mà đến." Phúc Minh lắc đầu cười nói:

" Cao An An vốn là học viên trung tâm của Thanh Hoa học viện. Vì đảm bảo an toàn cho gia tộc học viên, biết có nguy hiểm sắp đến nên mới tiến tới đây bảo hộ."

Nghe đến tên Ngô Đồng, Cao Lãng mới dần nhớ lại, đây chính là người mà hắn năm xưa bị một đòn đuổi đi a.

Chợt nghe thấy lời Phúc Minh nói, liền tỏ ra khó chịu.

Hắn đây là cố tình nói khéo Cao Lãng quay về đem đến nguy hiểm cho gia tộc? Lại còn lên giọng thiếp vàng cho bản thân mình nữa.

" Phúc Minh lão sư, sao chúng ta không thử so đo vài chiêu nhỉ? Để ta được biết ngươi có đủ thực lực bảo vệ cho Cao gia không?" Cao Lãng kiêu ngạo hỏi.

Phúc Minh thu lại nụ cười trên mặt, khẽ thở hắt một hơi.

" Cao Lãng công tử, chúng ta học viện đến giúp có thiện ý. Ngươi sao có thể kiêu ngạo như vậy?" Bên cạnh Tạ Tranh đổi giọng quát.

Cao Lãng âm trầm liếc nhìn Tạ Tranh, hạ giọng:" Bớt nói những lời sáo rỗng. Sao lúc nãy Trần Minh lên khiêu chiến ta ngươi không quát bảo hắn kiêu ngạo đi. Sao rồi? Sợ rồi? Nếu thích ngươi có thể lên."

" Ngươi. . ." Tạ Tranh tức giận, liền bị Phúc Minh giơ tay ngăn cản.

" Cao Lãng công tử, ngươi hơn nàng một cảnh giới, dù có đánh thắng cũng là bắt nạt nàng. Vẫn là để ta lên." Phúc Minh hạ giọng.

" Cao Gia gia chủ. Phiền ngài giúp ta chuẩn bị sân đấu." Cao Lãng quay sang cười nói.

" A. . . Tốt, để ta." Đến bây giờ, Cao Gia gia chủ thậm chí còn không theo kịp được tiết tấu.

Ban nãy mới còn nói chuyện vui vẻ cơ, sao giờ lại sắp sửa đánh nhau rồi?

Nhưng vì không để hai bên đánh nhau phá hoại nhà cửa, hắn vẫn chạy ra trước dẫn đường bọn hắn đến sàn đấu.

Sức phá hoại của Linh Đan Cảnh cường giả đủ sức phá hoại cả khu kiến trúc gia tộc Cao Gia, vậy nên dẫn đến sàn đấu, Cao Gia gia chủ trong lòng đã chuẩn bị trước tinh thần sửa sang sàn đấu mới.