Dư chấn của một chùy của A Lôi lan ra xung quanh, đẩy thân thể Cao Lãng lùi ra sau.
Bước lùi vài bước ổn định thân hình, Cao Lãng híp mắt lại, không hề do dự lùi thêm ra đằng sau, giữ một khoảng cách với A Lôi.
Nhìn thấy hành động của Cao Lãng, A Lôi nhếch miệng, hai cánh tay tụ lực, tiếp tục một chùy vung ra.
Xung Kích Chấn.
Rầm rầm rầm. . .
Liên tục các chùy được tung ra, A Lôi giống như không hề biết mệt mỏi, Cao Lãng ngay khi vừa né sang chỗ khác, hắn đã ngay lập tức gõ một chùy vào chỗ đó.
Xung kích mà chùy của A Lôi vung ra, lực đẩy vô cùng mạnh, khiến Cao Lãng sau khi né tránh, gần như không thể tiếp cận được hắn.
Chính vì thế, qua một thời gian ngắn ngủi, A Lôi đã phá tan một phần tư sàn đấu, trong khi Cao Lãng không thể làm gì khác hơn là né tránh.
Mấy tên Nội môn trưởng lão không ngừng vuốt râu, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng. Tên thiếu niên này nhìn không tệ, hắn trở thành đệ tử của ta chắc rồi.
Còn đám Ngoại môn trưởng lão, sắc mặt sầu khổ, trong lòng âm thầm rỉ máu. Nhất là tên trưởng lão phụ trách cai quản tài nguyên Ngoại môn Linh Hoàng Tông.
Sân thi đấu bị vỡ nát thành như vậy, phải tốn bao tiền mới có thể sửa chữa lại a.
Không được, ta bất kể hắn sau này là Đệ tử Nội môn hay Đệ tử chân truyền, món nợ này, nhất định phải tính trên đầu hắn.
Tài nguyên của Ngoại môn vốn đã rất ít ỏi rồi, không thể vì cái sân thi đấu này, mà tốn kém hơn nữa.
Tài nguyên của Linh Hoàng Tông vốn tập trung ở bên trong Nội môn, Ngoại môn chỉ được trao một phần ít ỏi, lại thêm số lượng đệ tử Ngoại môn cùng chấp sự đông đảo hơn bên trong nội môn.
Kinh tế đúng là có chút eo hẹp.
Vậy mà mấy cái vấn đề đệ tử mới vào này, tài nguyên tiêu tốn, đều xài trên người Ngoại môn.
Nội môn sẽ sử dụng tài nguyên lớn hơn trong các công việc quan trọng hơn như khi giao lưu với các tông môn lớn, hoặc tổn thất khi giao đấu với các cường giả khác.
" Sao thế? Sao thế? Ngươi rốt cuộc cũng chỉ biết né tránh thôi sao? A ha ha ha ~. . . "
A Lôi không ngừng cuồng tiếu, hắn liên tục ra chùy, mỗi lần bổ xuống, sân thi đấu lại nát hơn một phần,
Bỏ qua lời kích thích của A Lôi, Cao Lãng vẫn duy trì vẻ lạnh nhạt, bình tĩnh né tránh từng đòn đánh của hắn.
" Tên ngu ngốc này."
A Phong khoanh tay đứng dưới xem trận thi đấu, sắc mặt tối đen lại, thầm chửi một tiếng.
Nhìn qua bên ngoài có vẻ là A Lôi đang chiếm thế thượng phong, nhưng bản thân A Phong biết rõ, A Lôi mỗi lần vung chùy sẽ phải hao tổn biết bao nhiêu sức lực.
Nhùn Cao Lãng né tránh trong thời gian dài là biết, hắn đang cố tình kéo dài thời gian, tiêu tốn sức lực của A Lôi.
Tên này mẹ nó thật không biết sử dụng đầu óc sao?
Có đệ đệ mãng phu như thế này đúng là mất mặt mà.
Rầm. . .
Một chùy của A Lôi va chạm với mặt đất, lần này, tốc độ nhấc chùy của hắn, chỉ chậm hơn vài giây.
Chính là lúc này.
Ánh mắt Cao Lãng khẽ loé lên một tia sáng.
Cơ thể vốn vừa né ra đằng sau hắn, mũi chân vừa chạm đất, như một mũi tên lao thẳng đến chỗ A Lôi.
Cao Lãng rút kiếm, tốc độ nhanh như thiểm điện, chỉ loé lên một cái rồi biến mất. Bạt Kiếm Thuật.
Choang.
Một tiếng vang thanh thúy vọng sắp sân thi đấu, chỗ cổ của A Lôi loé lên một tia máu cùng với bùn đất.
Cao Lãng nhíu mày, mỗi lần hắn xuất kiếm, đều không phải là âm thanh này. Trong lòng cảnh giác cao độ.
Vù. . .
Một tiếng xé gió vang lên.
Cây chùy của A Lôi vung ra, xẹt qua người Cao Lãng.
Nhìn thấy cây chùy vẫn chưa chạm được đến người Cao Lãng, A Lôi có chút tiếc nuối vung vẩy cây chùy của mình.
Sắc mặt bình thản quay sang nhìn Cao Lãng, đầu hơi nghiêng về một bên, nhếch mép cười lạnh.
Cao Lãng híp mắt, chỗ vết kiếm của Cao Lãng gây sát thương lên cổ của A Lôi, chỉ để lại vết thương nhẹ. Phần lớn vết kiếm, đã bị chặn lại.
A Phong mỉm cười, thiếu niên kia muốn một kiếm giải quyết được A Lôi, hắn quá tự tin vào bản thân mình đi.
" A a a . . . "
A Lôi thét lớn, chỉ trong một thời gian ngắn, linh khí tràn vào xung quanh bọc lấy toàn bộ cơ thể của A Lôi, hình thành nên bộ giáp bằng đất.
Nhát kiếm vừa nãy của Cao Lãng, phần lớn vết thương, đều chỉ phá kịp lớp giáp của A Lôi, chứ không chạm được sâu vào da thịt hắn.
" Sức chịu đựng vô cùng tốt."
Bên trên khán đài, đám trưởng lão âm thầm gật đầu khen ngợi, đối với A Lôi càng thêm thưởng thức.
" Ngươi rốt cuộc cũng chịu tấn công rồi sao?" A Lôi cười lạnh một tiếng, ánh mắt hắn dần trở nên hung ác, lập tức vung vẩy cây chùy về phía Cao Lãng.
Tiếp tục né tránh những đòn tấn công của A Lôi, Cao Lãng cảm thấy vô cùng nhức đầu.
Tên này tại sao lại cứng rắn vậy đâu?
Đánh lâu như vậy, ngươi mẹ nó thật không biết mệt sao?
(ー_ー゛)
Rầm rầm rầm. . .
A Lôi một đường tiếp tục tàn phá sân đấu trong sự đau xót của đám Ngoại môn trưởng lão.
Đột nhiên vốn định tiếp tục vung chùy, A Lôi dừng lại.
Không gian bên ngoài trở nên yên tĩnh, đám người vây xem kinh ngạc hai mặt nhìn nhau.
Tại sao không đánh nữa?
" Ta biết cứ tiếp diễn như thế này, cũng sẽ chẳng đi đến đâu cả." Sau một khoảng thời gian đứng yên, A Lôi mở miệng:" Thế nên lần này ta sẽ sử dụng toàn lực đấu với ngươi."
A Lôi ngẩng đầu lên, hai con ngươi trừng lớn, miệng hắn ngoác rộng ra, khuôn mặt hiện lên vẻ hưng phấn.
Cao Lãng im lặng không đáp lại lời nói của A Lôi, chỉ bình tĩnh nhìn hắn.
Bị A Lôi đuổi đánh từ bấy giờ đã đủ mất mặt, hắn còn có thể nói được thêm câu gì nữa?
" Hự."
A Lôi khẽ rên một tiếng, hai tay hắn cầm chặt cây chùy, linh khí xung quanh chảy vào trong đấy, còn nhiều gấp đôi lần trước.
Trên người A Lôi hiện lên dày đặc tảng đất đá, tạo nên một lớp giáp vô cùng lớn. Lần tụ này, rất lâu.
Cao Lãng cảnh giác nhìn lấy A Lôi, nhìn thấy hắn bất động mà trong lòng vô cùng bất đắc dĩ.
Bạt Kiếm Thuật tuy là một chiêu kiếm lấy mạng, thế nhưng nó đòi hỏi là nhanh, chuẩn xác, nhằm trúng vị trí yếu hại của đối thủ mà tấn công.
A Lôi hiện tại được bọc kín như vậy, đừng nói chém chỗ yếu hại, chém tan được lớp giáp của hắn không còn là một vấn đề.
" Tân Xung Kích Chấn"
A Lôi hét lớn, đồng thời chùy trên tay hắn cũng lập tức vung ra, cơ thể A Lôi nhảy lên khỏi mặt đất, từ bên trên đập xuống.
Rầm rầm. . .
Toàn bộ sàn thi đấu lập tức vỡ tan thành từng mảnh, những mảnh vụn của nó, văng ra xung quanh.
Cao Lãng né kịp đòn đánh đó, cả cơ thể hắn đều nhảy lên không trung, bị xung kích của đòn đánh bật ra ngoài, văng ra sân thi đấu.
Oa a. . .
Đám đông hò hét ầm ĩ, miệng mở lớn, kinh ngạc trước màn đánh mãn nhãn này.
Mắt thấy Cao Lãng sắp bay ra ngoài, hắn lại sử dụng một động tác trên không trung, xoay vài vòng trên đó, bàn tay phải đưa ra, tạo nên một lực đẩy đưa Cao Lãng về sân thi đấu.
Xuy Phong Chưởng.
Nhìn thấy Cao Lãng không rơi ra ngoài, A Lôi khuôn mặt bình thản, đầu hơi cúi xuống, khoé miệng nhếch lên một nụ cười nhỏ.
Bàn chân Cao Lãng vừa chạm đất, đột nhiên bị lún xuống, đồng thời mặt đất xung quanh hắn trồi lên, bọc kín toàn bộ nửa thân dưới của Cao Lãng.
" Lần này, để xem ngươi chạy đi đâu?"
Cười lạnh một tiếng, A Lôi hưng phấn nói ra.
Trên bàn tay cầm chặt lấy cây chùy, linh khí tiếp tục hội tụ quanh người hắn, chỉ là lần này, khí thế người hắn còn cuồng bạo hơn trước.
" Đây là. . . ?"
Bên trên sàn đấu, một tên Nội môn trưởng lão hơi giật mình, ngạc nhiên nói.
Xung quanh hắn, đám trưởng lão khác cũng đều ánh mắt mở lớn, tưởng chừng như nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt trở nên hưng phấn.
Thậm chí ngồi trên chủ vị, Môn chủ Địch Long cũng phải chăm chú nhìn lại, giọng nói có chút cảm thán:
" Thật không nghĩ đến năm nay tông môn lại gặp người mang trên mình Song thuộc tính."
" Song thuộc tính tỷ lệ Một trăm nghìn người mới có một người, thế nhưng người nắm giữ Song thuộc tính, về mặt thực lực hơn xa đồng cảnh giới."
Đàm Diệu Văn vốn đang chăm chú theo dõi Cao Lãng, thế nên A Lôi xuất hiện Song thuộc tính, cũng khiến hắn bị giật mình không nhẹ.
Lập tức chăm chú nhìn vào đối thủ của Cao Lãng, nhẹ giọng nói ra.
Bản thân Đàm Diệu Văn vốn là Song thuộc tính, thế nên hắn biết người mang Song thuộc tính, trên thực lực được ưu ái nhiều như thế nào.
A Lôi bây giờ, tay cầm chiến chùy, xung quanh tràn đầy lôi điện, lại thêm bộ giáp trên người của hắn, khiến hắn càng thêm to lớn dữ tợn.
Giống như một vị thần dẫn phát lôi điện trừng phạt lấy kẻ địch của mình.
Nhìn sơ qua từng chiêu thức mà A Lôi sử dụng đến giờ, hắn chắc hắn mang trên người Song thuộc tính Lôi và Thổ a.
Nhìn A Lôi hiện tại, Đàm Diệu Văn trong lòng còn có tâm động thu nhận hắn làm đệ tử.
Sau khi nhìn lấy khuôn mặt Cao Lãng, Đàm Diệu Văn trong lòng quyết định. Nếu A Lôi có thể đánh bại được Cao Lãng, Đàm Diệu Văn sẽ thu nhận hắn làm đồ đệ của mình.
Nhìn tình thế đang hướng về một phía này, đây quả là một điều rất dễ dàng cho A Lôi.
Bão Lôi Chùy.
A Lôi một chùy vung ra, bên trên từng tia sét đánh thẳng lên người Cao Lãng. Phá sập cả một góc của sân thi đấu.
Bụi mù tung lên che khuất tầm nhìn xung quanh.
Nhìn tình huống trận đấu, tên Ngoại môn trưởng lão đứng ngoài chờ đợi, chỉ cần bụi mù tan biến, hắn sẽ hô lên A Lôi thắng cuộc.
Trong tình hình như thế này, đặc biệt là nhìn thấy một kích toàn lực của A Lôi, không ai tin tưởng Cao Lãng có thể còn đứng vững được.
Ngay cả Chung Linh đứng bên ngoài, bàn tay nàng hơi nắm chặt lại, hiển nhiên trong lòng vô cùng không bình tĩnh.
Cuối cùng, bụi mù dần tan biến, để lộ ra thân hình của cả hai người.
Vốn định hô to kết cục của trận đấu, tên Ngoại môn trưởng lão vừa mở miệng lập tức cứng đờ, ánh mắt trừng lớn không thể tin.
Đám đông bên ngoài xôn xao.
Đàm Diệu Văn vốn tưởng cuộc chiến kết thúc, sắc mặt lạnh nhạt bỗng con ngươi trừng lớn, nhìn thẳng vào Cao Lãng.
Trong đầu chợt nhớ lại hình ảnh trong quá khứ, cả người hơi trở nên run rẩy, khuôn mặt vặn vẹo. Hắn cố gắng bảo trì tâm tình của mình.