Không có cách nào khác ngoài việc chấp nhận năng lực mới này của Tử Văn, Cao Lãng liền lên giường đi ngủ.
Hắn cần chuẩn bị một tinh thần tốt cho trận đấu ngày mai.
Trong khu vực đám Đệ tử ngoại môn, bên trong căn phòng mới chuẩn bị. Vân Hi yên tĩnh ngồi trên giường, bên cạnh là bộ đồng phục mới của đệ tử ngoại môn mà tông môn đã đưa cho hắn.
Vì không thể lọt vào top 16, Vân Hi trong ngày hôm nay đã lập tức chia cách đám người Cao Lãng và Chung Linh, đi khu vực riêng của mình do tông môn sắp xếp.
Tâm trạng Vân Hi hiện tại, không mấy vui vẻ gì.
Đối diện hắn, là một bóng người bao bọc áo choàng đen toàn thân. Che kín cả khuôn mặt của hắn.
" Có phải hay không làm được việc này, ta sẽ trở thành đệ tử nội môn Linh Hoàng Tông?"
" Tất nhiên, nói lời giữ lời." Đối diện hắn, bóng đen phát ra tiếng nói, âm thanh trầm thấp.
Vân Hi im lặng suy nghĩ, trong lòng cười lạnh liên tục.
Một người ngay cả khuôn mặt cũng không dám để lộ ra, có thật sự nói lời giữ lời được không?
Ta tin ngươi cái quỷ. Nếu làm theo lời bóng đen nói, Vân Hi sợ rằng sẽ bị đem đi giết người diệt khẩu.
Tuy trong lòng suy nghĩ như thế, mặt ngoài Vân Hi vẫn duy trì im lặng, sau cùng mới cắn chặt răng nói ra:
" Được, ta làm. Ngày mai sau khi Cao Lãng thi đấu xong, ta sẽ dẫn hắn đến khu vực cấm địa của tông môn."
" Ta chờ đợi tin tốt của ngươi."
Bóng đen sau khi nói xong, liền dần biến mất vào trong bóng tối.
Đợi một thời gian dài, cảm thấy bóng đen đã triệt để rời đi, Vân Hi mới thở dài một hơi, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Vân Hi không dám từ chối bóng đen, sợ hắn sẽ ra tay trực tiếp tiêu diệt để bịt miệng. Thực lực Vân Hi căn bản không đủ đối phó, chỉ có thể giả bộ đồng ý, loại bỏ sự nghi ngờ của bóng đen.
(ー_ー゛)
. . . . . .
Sáng ngày hôm sau, đoàn người tiếp tục tập trung lại sân thi đấu, chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo.
Số lượng người xem hôm nay, còn đông hơn hôm qua.
Đặc biệt ở trên chủ vị, không còn là ba vị Nội môn trưởng lão như trước, mà là một tên nam tử, khuôn mặt kiên nghị, đôi mắt sáng ngời có thần, khí thế hùng hồn.
Hắn chính là Tông Chủ hiện tại của Linh Hoàng Tông, Địch Long, Nguyên Anh Cảnh cửu trọng cường giả.
Hai bên hắn ngồi một nam một nữ.
Nam tử ngồi bên phải, khuôn mặt có một vết sẹo nằm dọc khoé miệng, là phó tông chủ Linh Hoàng Tông, Đàm Diệu Văn, Nguyên Anh Cảnh bát trọng.
Bên trái Địch Long là một nữ tử, khí chất tao nhã thoát tục, tràn đầy quý phái. Nàng là phó tông chủ Linh Hoàng Tông, Vương Hi Phượng, Nguyên Anh Cảnh bát trọng.
Xung quanh ba người, là hơn mười vị Nội môn trưởng lão Linh Hoàng Tông, cùng với rất nhiều vị ngoại môn trưởng lão khác.
Là tông chủ Linh Hoàng Tông, Địch Long ra mặt mở lời dạo đầu đối với đám đệ tử mới đến bên dưới, âm vang hữu lực, đồng thời không quên cổ vũ 16 người đứng đầu.
Xong xuôi, hắn bình tĩnh về khu vực ngồi của mình, yên lặng xem đám thiếu niên phía dưới tranh tài.
Ánh mắt chăm chú nhìn lên trên đài, đôi mắt Cao Lãng khẽ híp lại.
So với ba vị Tông chủ và Phó tông chủ ngồi toả sáng ở giữa, các vị trưởng lão xung quanh đơn giản chỉ có thể làm nền cho ba người.
Không chỉ mình Cao Lãng, mà có rất nhiều ánh mắt thiếu niên, thiếu nữ khác cũng giống như vậy.
Nguyên Anh Cảnh cường giả đỉnh cấp, vốn là thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Khó khăn lắm mới có thể gặp được, ai cũng đơn giản đều muốn nhìn lâu thêm chút nữa, như muốn ghi nhớ kỹ khuôn mặt của cả ba người trong tâm trí.
Đặc biệt là phó tông chủ Vương Hi Phượng, đám thiếu niên mới đến huyết khí phương cương bên dưới, kẻ nào cũng nhìn chằm chằm vào nàng.
Cũng chỉ có đám đệ tử lâu năm, cùng với đám trưởng lão, mới biết chức vị Phó Tông chủ của nàng không phải chỉ là hư danh.
Thủ đoạn thiết huyết vô cùng cứng rắn.
Đám thiếu niên bên dưới, đơn giản là mới đến, nghé con không sợ cọp, chỉ cần một vài năm, sẽ nhận được sự chăm sóc đầy đủ từ nàng.
Trận đấu đầu tiên, là của 8 người thua trận trước, tranh giành thứ hạng 9 và 10.
Mục đích là để làm nóng sân thi đấu.
Sau khi trận thi đấu kết thúc, cũng là đến phiên 8 người chiến thắng hôm qua lên bốc thăm, sắp xếp trận đấu.
" Diệu Văn, ngươi nhìn cái gì? Mà chăm chú vậy? Là có vừa ý đến tên đệ tử nào sao? Năm nay thực lực đệ tử đầu vào không hề tệ."
Bên trên khán đài, Địch Long có chút nhàm chán trò chuyện.
Khi nhìn thấy Đàm Diệu Văn ánh mắt nhìn chằm chằm bên dưới, lập tức cười trêu nói ra.
" Là có vừa ý một thiếu niên." Đàm Diệu Văn ngữ khí có chút quái dị nói ra, đôi mắt quay ra nhìn về Địch Long có chút vi diệu.
" Ồ! Là ai?" Nghe được lời nói của Diệu Văn, Địch Long trong tâm liền nổi lên hứng thú, dò hỏi.
" Tông chủ, ngươi quan sát kỹ thiếu niên kia, có phải hay không rất giống một người."
Đàm Diệu Văn khoé miệng kéo căng, ánh mắt nhìn về phía Cao Lãng.
" Hắn. . . " Địch Long theo tầm mắt Diệu Văn nhìn sang, lời muốn nói lập tức im bặt lại, nụ cười trên khuôn mặt hắn cũng lập tức biến mất.
" Rất giống a." Sau một thời gian, Địch Long mới thở dài, tâm tình có chút sa sút nói ra.
" Xem ra hai người cũng có cái nhìn giống ta." Một bên Vương Hi Phượng nghe hai người giọng nói quái lạ, liền nói chen vào.
" Hắn quả thật rất giống Phàm ca hồi trẻ."
" Vương Hi Phượng, hắn là kẻ phản bội tông môn, ngươi tốt nhất đừng nên nói tốt cho hắn." Một bên Đàm Diệu Văn nhíu mày, lập tức không vui nói ra.
" Ta thích nói gì thì sao? Ngươi quản được ta?" Vương Hi Phượng không hề yếu thế phản bác, sau đó cười lạnh:" Ta quên mất là tên nào đó bị trúng một kiếm, để lại vết sẹo hủy dung đến bây giờ."
" Ngươi có ý gì?"
Đàm Diệu Văn híp đôi mắt lại, miệng gằn từng chữ, âm lãnh nhìn Vương Hi Phượng.
" Đủ rồi. Các ngươi tốt nhất đừng khiến cho tông môn mất mặt." Địch Long thấy tình thế sắp mất kiểm soát, lập tức quát khẽ, giận dữ nhìn đảo qua hai người.
Thấy Địch Long nổi giận, hai người im lặng quay mặt đi, khí thế vốn căng thẳng lập tức tan biến trong vô hình.
" Cả Vương Hi Phượng, hắn chính là phản đồ của tông môn, ngươi tốt nhất về sau đừng nhắc đến hắn nữa."
Khẽ nói ra một câu, Địch Long bất đắc dĩ thở ra một hơi.
Tên đó chính là tâm ma của Đàm Diệu Văn, ngươi ở trước mặt hắn nhắc đến cái tên đó, không phải cố ý kích thích tâm tình của hắn sao?
" Ta biết rồi tông chủ." Vương Hi Phượng lập tức nở một nụ cười nhẹ nhàng, bình tĩnh nói ra.
Không ai biết rằng trong lòng nàng hiện tại là như thế nào.
" Xin lỗi Diệu Văn phó tông chủ, là ta ban nãy đã quá lời."
" Không sao hết." Đàm Diệu Văn thầm hừ một tiếng, lạnh nhạt nói ra, chỉ là khuôn mặt hắn quay đi không thèm nhìn Vương Hi Phượng.
Đủ biết tâm tình hắn không có giống như lời hắn nói như vậy.
Vương Hi Phượng không hề giận dữ, khoé miệng vẫn duy trì nụ cười mỉm, chỉ là trong đôi mắt giấu sâu một tia sáng lạnh.
Đàm Diệu Văn chăm chú nhìn lấy Cao Lãng, ánh mắt ẩn chứa lấy một tia vi diệu cùng thâm thúy. Trong lòng âm thầm suy tư.
Không chỉ như thế, ở khu vực đám Trưởng lão nội môn, cũng che giấu từng cái ánh mắt, trong bóng tối dò xét lấy Cao Lãng.
Bên dưới Cao Lãng không hề biết rằng hắn đã bị đám cao tầng tông môn để ý đến, vẫn bình tĩnh bốc thăm lấy số phiếu của mình.
Đối thủ Cao Lãng lần này, chính là A Lôi.
Nhìn trên tay cầm lá phiếu giống với của Cao Lãng, A Lôi khoé miệng nhếch lên một cái, làm một cái động tác đe doạ, liền bước lên sàn đấu.
Đối với A Lôi, Cao Lãng triệt để làm như không thấy, bình tĩnh bước lên trên.
" Hi vọng ngươi có thể chịu được chút đau đớn, trước khi ta ném ngươi ra khỏi sàn đấu."
Vận động cơ thể tạo nên từng tiếng kêu răng rắc, A Lôi cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói ra.
" Hoặc người phải chịu đau đớn là ngươi."
Cao Lãng khuôn mặt vẫn duy trì bình thản, chỉ lạnh nhạt nói một câu.
A Lôi khoé miệng mỉm cười, trong lòng thầm vui vẻ. Tên này vẫn rất là kiêu ngạo mà.
Phá tan đi sự kiêu ngạo đó, chính là sở thích của A Lôi. Nếu đối thủ chưa đánh đã sợ, thì còn gì là thú vị nữa.
" Trận đấu bắt đầu."
Giữa sân thi đấu, một tên Ngoại môn trưởng lão hô vang, thân hình nhanh chóng lùi ra sau.
Lần này vì có cả các cao tầng tông môn cùng xem bên trên, thế nên phải thay đổi trọng tài, tăng lên khí thế cho trận đấu.
Tên ngoại môn trưởng lão vừa dứt lời, A Lôi động, trên tay hắn xuất hiện một cái chùy rất lớn, khí thế hùng hồn.
Xung quanh từng luồng linh khí cuồn cuộn chảy quanh người hắn, A Lôi giống như một vị chiến binh xông thẳng vào chiến trường.
Trên tay cầm chặt chiếc chùy, gân xanh nổi lên, vụt thẳng về phía Cao Lãng, chiếc chùy vô cùng to lớn xé rách cả không khí xung quanh.
Thậm chí Cao Lãng còn có thể nghe thấy tiếng gió rít về phía hắn.
Xung Kích Chấn.
Cao Lãng không ngu xuẩn gì mà chính diện chống lại đòn đánh này, ngay khi A Lôi chuẩn bị bổ về phía hắn, Cao Lãng nhanh chóng sử dụng thân pháp né tránh sang một bên.
Rầm. . .
Một tiếng địa chấn vang lên.
Trước ánh mắt kinh ngạc của đoàn người, một chùy của A Lôi đập thẳng xuống đất, sàn đấu lập tức bị nứt toác ra.
Đám trưởng lão ánh mắt mở lớn, hơi kinh ngạc.
Sàn đấu được chế tác vô cùng chắc chắn bằng Đá Hoa Cương. Linh Hải Cảnh bình thường dù cho dùng toàn lực, cũng không thể khiến nó bị sứt mẻ mảy may.
A Lôi có thể một chùy có thể làm nứt cả sàn đấu, điều này chẳng phải nói một chùy của A Lôi có thể so được với Linh Đan Cảnh cường giả sao?
Nhất thời đám trưởng lão ánh mắt nhìn về phía hắn tràn đầy ánh sáng.
Từ trước đến nay vượt cấp khiêu chiến đã đủ để coi là thiên tài, vậy mà bây giờ A Lôi còn có thể vượt cấp khiêu chiến hơn một đại cảnh giới. Đây có thể coi là thiên tài trong thiên tài.
Rất nhiều tên trưởng lão, trong nội tâm đều có ý định thu A Lôi làm đệ tử.