Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 32: Hàn gia đại chiến.




Chương 32: Hàn gia đại chiến.

Một năm trôi qua, Hàn Vũ Thiên trong hang động lĩnh ngộ hoàn toàn được Băng Tiên Điển của Hàn gia, nói là hoàn toàn bởi vì quyển điển tịch đó đã được hắn chỉnh sửa vô số, hoàn thiện tới viên mãn những chỗ khiếm khuyết.

Băng Tiên Điển từ một bộ công pháp tàn khuyết đã được Hàn Vũ Thiên chỉnh sửa và thôi diễn trở thành công pháp hoàn chỉnh, Hàn gia nhờ vào đó cũng đã phát triển thuận lợi trong Bát Quan thành.

Phủ đệ Hàn gia, Hàn Ma Viêm tu vi thuận lợi đạp lên Hợp Đan viên mãn, hắn đã lĩnh ngộ được một nửa Băng Tiên Điển hoàn chỉnh, hiện tại là một trong 5 người mạnh nhất Bát Quan thành.

Hàn Vũ Đạo tu vi Thiên Cảnh thượng kì sắp bước vào viên mãn, bốn vị gia chủ khác cũng là Thiên Cảnh trung kì hoặc sơ kì.

"Băng Tiên Điển giờ mới thật sự là bí pháp mạnh nhất của Hàn gia, thật không nghĩ tới Thiên nhi lại lập ra một kì tích."

Hàn Vũ Đạo nhìn thấy Hàn gia phồn thịnh, số lượng tộc nhân trong tộc đã tăng lên không ít, Hàn gia sinh nở đã tốt hơn trước.

Hàn Tuyên phe phẩy cây quạt cười nói:

"Việc ở đây đã xong, chúng ta cũng nên chiêu mộ người Hàn gia lưu lạc bên ngoài rồi."

Hàn Tống thản nhiên nói:

"Lưu lạc thì cứ lưu lạc, năm xưa trước lúc phụ thân chúng ta mất, bọn họ không phải đã nói đoạn tuyệt Hàn gia sao?"

Hàn Vận Lai phẫn nộ đùng đùng nói:

"Bọn chúng đã phủi sạch quan hệ, không những thế mà còn lấy đi một nửa Băng Tiên Điển, lục đệ cũng vì thế mà bôn ba tứ phương cầu nửa quyển cuối cùng, nhưng vẫn bị bọn chúng phủi sạch quan hệ đấy thôi."

Hàn Xuyên có chút trầm mặt nói:

"Ngũ đệ chính là muốn dẫn dụ bọn họ về để trị tội sao?"

Hàn Tuyên phe phẩy quạt gật đầu cười, từ phía ngoài có một lão nô chạy tới nói:



"Gia chủ, Hàn Vân Nhai đã trở về còn mang theo mấy kẻ khác nữa."

"Cái gì?!"

Hàn Vũ Đạo đập bàn khí tức băng hàn ẩn hiện, lão lập tức dẫn theo người đi tới cổng Hàn gia.

Rất nhanh đám người phản bội Hàn gia đã trở về, đi đầu là một lão già tóc xám vẻ mặt kiêu ngạo tên là Hàn Vân Nhai.

"Ồ, Hàn Vũ Đạo huynh tới chào đón bọn ta sao?"

Hàn Vân Nhai tỏ vẻ mặt tươi cười nói, Hàn Vũ Đạo nhếch môi khinh thường nói:

"Các ngươi mau cút, Hàn gia không có loại tộc nhân như ngươi."

Hàn Vân Nhai vẫn là bộ mặt thản nhiên nói:

"Đạo huynh, ngươi nên nhớ trong tay bọn ta giữ nửa cuốn cuối của Băng Tiên Điển."

Hàn Tống cười lớn chế giễu nói:

"Băng Tiên Điển nửa quyển cuối? Ngươi nghĩ hiện tại bọn ta cần nó? Cần lũ rác rưởi các ngươi?"

Hàn Vân Nhai nghe vậy lửa giận đùng đùng nói:

"Ta vốn muốn tới đây hòa giải mà các ngươi lại không muốn, vậy thì hôm này hãy để máu nhuộm Hàn gia đi!"

Khí tức băng hàn âm lãnh bạo phát ra từ những người đi theo sau Hàn Vân Nhai, đám người của Hàn Vũ Đạo cũng không thua kém bạo phát băng hàn.

"Lão phu cũng đang muốn tìm đám phản tộc để tính sổ, nhưng không ngờ các ngươi tự tới, vậy nộp mạng đi."



Hàn Vũ Đạo rút ra một thanh kiếm chủ động t·ấn c·ông đám người Hàn Vân Nhai.

Cả hai bên bắt đầu hỗn chiến, khiến Bát Quan thành náo động không thôi, mọi phía đều có tộc nhân Hàn gia đánh nhau.

"Băng Tiêu Tuyết Vũ."

"Băng Liên Hoành Vũ."

Hàn Vũ Đạo tạo ra vô số phi tiêu bằng băng phóng tới, Hàn Vân Nhai thì tạo ra một cái liên hoa băng xoay tròn chặn lấy.

Bát Quan thành như chìm vào một cơn bão tuyết vậy, băng hàn ngập trời, tuyết hoa bay múa phủ khắp thành.

Khí tức tung hoành đè nặng lên người dân Bát Quan thành, những tu sĩ dưới Thiên Cảnh cũng là chịu ảnh hưởng ít nhiều.

Trận chiến này đã kinh động tới thành chủ, nhưng Mạnh Lang lão đã kịp tới ngăn cản nói:

"Đây là chuyện của Hàn gia, cứ để Hàn gia giải quyết đi."

Thành chủ Bát Quan thành cũng chỉ thở dài đứng ở phủ thành chủ quan sát trận chiến, hắn cũng chỉ hạ lệnh cho các tướng trong thành bảo hộ người dân, còn việc Hàn gia thì không cần để ý.

"Băng Liên Tuyết Nhiên."

Hàn Vũ Đạo hóa ra băng liên xoay tròn phóng ra vô số cánh băng liên hoa, Hàn Vân Nhai cũng không thua kém đã lập tạo ra tường băng ngăn lại.

"Ngươi đã có lại nửa quyển cuối của Băng Tiên Điển?"

Hàn Vân Nhai vừa kinh ngạc cũng vừa sợ hãi, Hàn Vũ Đạo hừ lạnh nói:

"Lão phu có mất nó đâu mà nói là có lại?"



Hàn Vũ Đạo một kiếm lóe hàn quang chém ra một đạo băng liên lao tới Hàn Vân Nhai.

Kiếm liên hóa ra vô tận băng sương hướng tới ngực của tên phản bội.

Hàn Vân Nhai kết ấn tạo ra một đóa liên hoa băng tuyết phóng tới ngăn cản, mọi chuyện đã đến mức độ này bọn họ cũng chỉ có thể tử chiến.

"Hàn Vũ Đạo! Đừng có ép người quá đáng!"

Hàn Vân Nhai thấy mình sắp không chống chọi lại được một kiếm này liền quát lớn, Hàn Vũ Đạo phát lực chém ra thêm một kiếm phá vỡ liên hoa của Hàn Vân Nhai, một kiếm khảm vào ngực máu tươi tràn ra.

Hàn Tống gần đó đang cùng kẻ tên Hàn Trúc đánh nhau, Hàn Tống dùng trường thương quét qua dáng vẻ ung dung tự tại, Hàn Trúc thì ngược lại bị dồn ép đến đen mặt đen mài.

"Thiên Cảnh trung kì, chỉ trong vài năm này sao?"

Hàn Trúc kinh hãi không thôi, lão là người gần nhất rời khỏi Hàn gia 14 năm trước, Hàn gia thực lực và tài nguyên đều kiệt quệ đến mức không nuôi nổi tộc nhân, nói gì tới chuyện để Hàn Tống đột phá Thiên Cảnh trung kì.

Hàn Tống vẻ mặt đắc ý nói:

"Hàn Trúc, ngươi đang kinh ngạc điều gì? Lão phu từng nói Hàn gia rồi sẽ một lần nữa quật khởi, giờ đây Hàn gia đã khác xưa, Hàn gia sẽ tiêu diệt phản đồ! Băng Liên Tuyết Nhiên!"

Hàn Tống một thương quét ngang một đóa băng liên tuyệt diễm như của Hàn Vũ Đạo đã dùng, băng liên công phá cường đại trực tiếp xuyên thủng ngực Hàn Trúc.

"Lựa chọn rời bỏ tổ địa của ta..."

Hàn Trúc nhìn hai lòng bàn tay của mình vẻ mặt có chút hối hận, sau đó nhìn tới Hàn Tống mỉm cười nói:

"Dù sai, nhưng ta không hối hận."

Sinh cơ Hàn Trúc tiêu tán, thân xác rơi xuống mái nhà gần đó, lăn vài vọng rồi đập xuống mặt đất, đầu vỡ nát bét không còn nguyên vẹn.

"Đã quyết định rời khỏi sao còn quay về? Ta thật không muốn chính mình là kẻ g·iết ngươi."

Hàn Tống thở dài có chút bất đắc dĩ cùng bất lực, dù sao lão và Hàn Trúc là người cùng thế hệ, vượt qua đủ loại nguy hiểm cùng nhau, tới cuối cùng lại c·hết trong tay Hàn Tống, thật khiến người ta đau lòng.