Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 31: Thanh Hoa lâu nhất định phải có.




Chương 31: Thanh Hoa lâu nhất định phải có.

Hàn Vũ Thiên trở về hang động lúc trước, hắn gọi Mạnh Lang lão tới, đưa thêm 100 vạn linh thạch để Thanh Hoa lâu cử người giá·m s·át địa bàn của Vạn Niên cung.

"Đây là vật mà ta cần, sau khi chuẩn xong thì cứ tới chỗ ta thanh toán."

Hàn Vũ Thiên đưa ra một tấm thẻ tre ghi trong đó vô số vật liệu và tài nguyên, Mạnh Lang lão nhẹ gật đầu cũng đạp không rời đi.

Hàn Vũ Thiên đứng đó lẵng lặng nhìn tòa cung điện mà tâm đắc nghĩ ra, hắn nhìn lần cuối rồi bắt đầu trở về hang động bế quan.

Tiêu Nhiên đã là người quản lý ở Đoạn Tình điện, nàng còn kết giao được một vài nữ tử cùng cảnh ngộ, mấy nữ tử này cũng thường hay tới Thanh Hoa lâu để học lễ nghi của thị nữ, sau này giúp Vạn Niên cung chăm sóc khách hàng.

"Tài pha trà của tỷ tỷ quả là lợi hại, mùi vị ban đầu có chút đắng, hậu thì thanh nhã ngọt ngào."

Một nữ tử uống tra do Tiêu Nhiên pha chế đã khen không hết lời.

Đoàn Tình viện từ khi mọc lên ở trong Bát Quan thành, không những chỉ là một nơi nhận trẻ mồ côi, mà còn là một quán trà hàng đầu Bát Quan.

Trà ở đây đều phải trả bằng linh thạch, bởi hương vị đặc biệt và nhiều loại trà khác nhau, còn giúp người nghèo có công ăn chuyện làm trong Đoạn Tình viện, danh tiếng trong thành phải nói là rất tốt.

"Trà ở đây đúng là số một Bát Quan thành."

"Mấy năm nay uống trà ở trong cái thành này á, hết đắng lại tới thanh, hết thanh lại tới lạc, thật là chán rồi."

"Nhờ Đoạn Tình viện mở ra mới biết, trà còn có nhiều loại vô cùng đặc sắc khi pha trộn với nhau."

Mấy lão già hay người ham mê trà đạo, đều ngồi ở quán hết lời khen ngợi, bọn họ giờ đã là mối quen của Đoạn Tình viện.

Một cái bàn bị lật bay lên vài vòng rớt xuống đất vỡ vụn, một nam tử tóc ngắn hừ lạnh nói:

"Thật không biết sống c·hết, dám tự ý mở quán mà không đưa tiền bảo kê sao?"

Mọi người xung quanh đang bàn chuyện trời đất bổng yên lặng lại, ai cũng thở dài lắc đầu không thôi.



"Lại có kẻ đi gây nghiệt rồi."

Từ bên trong có một bóng người trẻ tuổi đi ra, hai tay mang theo hỏa diễm cuồng cuộn trực tiếp xuyên thủng kẻ gây chuyện kia.

"Xin lỗi vì đã q·uấy n·hiễu buổi trò chuyện của các vị."

Tiêu Hạo cúi người với mấy vị khách xung quanh, hắn từ từ nhặt lấy từng mảnh tre từ cái bàn bị gãy trước đó, ném vào các xác đang bị lửa t·hiêu r·ụi.

Sau vài giờ thì cái xác đã cháy thành tro tàn, một nữ tử quét sân bước tới dọn dẹp sạch sẽ, rồi đặt lại đó một bộ bàn ghế tre mới, mọi người cũng coi như không có chuyện gì xảy ra.

Vài ngày hôm sau lại có một nhóm người đi tới, bọn họ là năm vị gia chủ của Hàn gia.

Hàn Vũ Đạo ngồi xuống thản nhiên nói:

"Tiêu Nhiên cô nương, trà vẫn là loại cũ."

Tiêu Nhiên ở bên trong nhẹ gật đầu, nàng lấy ra một cái ấm trà có kết cấu đặc biệt, bỏ lá trà và vài loại hoa cùng trái cây sấy khô vào, cuối cùng là bỏ nước nóng vào trong ấm trà.

Thị nữ bưng ấm trà tới bàn của năm vị gia chủ Hàn gia, chậm chậm rót từng chum trà cho các vị.

Không lâu sau đó có một nữ tử cầm một lá thư tới đưa cho Hàn Vũ Đạo, lão xem qua bức thư liền có chút kinh ngạc, mấy vị gia chủ khác cũng từ từ lấy đọc đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

"Ha ha ha, quả nhiên Hàn gia đã quật khởi hoàn toàn rồi."

"Chúng ta thế hệ này đã không phụ lòng tổ tiên."

"Kiếp này được thấy lại Hàn gia hưng thịnh, quả là may mắn."

Mấy vị gia chủ hứng thú bàn luận với nhau, hôm nay uống trà vị lại ngon hơn gấp mấy trăm lần a.



Mạnh Lang ở trong Thanh Hoa lâu đang truyền âm về những chi nhánh của các thành xung quanh Bát Quan thành, để tìm những thứ Hàn Vũ Thiên giao phó.

"Nếu các ngươi có thì hãy chuyển tới Bát Quan thành, ở đây có một vị khách cần mua số lượng lớn những vật liệu đó."

Mạnh Lang nói vào một lệnh bài có thể truyền âm ở những chi nhanh đã bố trí trận pháp trận pháp truyền âm.

"Mạnh Lang lão, ngài thực sự muốn thu những đồ vật này về Bát Quan thành sao?"

Trung niên ở quầy hàng run run hỏi, Mạnh Lang lão thản nhiên nói:

"Khách hàng cần thì Thanh Hoa lâu nhất định phải có, bất cứ giá nào cũng phải đem tới."

Trung niên kia không dám khuyên bảo nữa.

Ở gần Đoạn Tình viện có một sân khấu kịch nhỏ của đoàn hát lang thang nào đó mới dựng lên, màn che phủ xuống tiếng đàn ngân vang.

"Các vị khách quý mới đến xem kịch, kịch này có tên là Nữ Tiên Phi Thiên."

Một lão già đứng ở sân khấu chào mời quan khách qua đường, từng người hứng thú tụ lại bên dưới vây xem.

"Không để các vị chờ lâu, vỡ hát xin được bắt đầu!"

Tiếng đàn lần nữa ngang vang cùng với tiếng trống tạo thành âm thanh có chút buồn.

Màn kịch kéo lên liền thấy một nữ tử thân mặc hồng anh bay phấp phới, tay cầm kiếm phong thái tiên nhân.

Nàng ta bước chân chậm di chuyển tiến hành từng khúc nhảy, giọng hát cũng bắt đầu cất lên.

"Đáng...tiếc..."

"Cánh hạc đơn lẻ khó thành đôi."

"Si nhân si oán hận mê cuồng."



"Chỉ vì tế lễ gây tai họa."

Một loại bột màu đỏ được phóng lên từ dưới sân khấu tạo thành hư ảnh một đầu quái vật, bột trắng lại thổi lên hóa thành tế đàn, bột tím lại là người dân quỳ lạy đang tế lễ những đứa trẻ.

"Mỹ nhân rút kiếm cứu chúng sinh."

Nữ diễn viên vung kiếm đâm tới cổ con quái vật làm từ bột đỏ kì diệu kia, quái vật cũng là sống động như thật rít lên đau đớn rồi biến mất.

Cảnh vật lại bị một loại bột màu lam thay đổi hóa thành những tòa núi cao trọc trời như nơi tiên nhân ở.

"Duyên phàm mông lung tiên duyên đậm."

"Thiên luân tiêu tán ghé phủ tiên."

"Tơ hồng trói buộc tâm tà niệm."

"Dấu tích trên tuyết vẫn in hằn."

"Hạc về không còn trông thấy tổ."

"Tơ nhện giăng kín lá cờ xưa."

"Hồng trần nhân quả đã trôi qua..."

"Khói tan."

Nữ nhân xoay vòng một kiếm chém ra khói lam tiêu tán hóa thành từng đốm sáng rơi trên sân khấu, khán giả vỗ tay tung hô kịch liệt.

"Hay, hay."

"Hát rất hay."

"Quả là một tuyệt tác."