Ta Là Chí Tôn

Chương 114




Ngô công công thấy con đường phía trước không đi được, thân thể bèn nhanh chóng thối lui, hòng mong tìm cách khác để thoát thân. Nhưng, con báo bay trong không trung kia, sau khi cắn được một cái, cũng không lui lại, thế công tiếp tục triển khai, miệng lại há lớn, một đạo ánh sáng màu xanh đột nhiên xuất hiện từ trong cuống họng nó, hưu!

Lần tập kích bất ngờ này, rốt cục Ngô công công cũng không né được nữa, phù một tiếng, giữa ngực bạo liệt thành một đóa huyết hoa.

Ngay sau đó, ánh sáng xanh kia lại biến chuyển thành lưỡi đao phong bạo, tựa như một đóa hoa hồng nở rộ!

- A...

Ngô công công rú thảm một tiếng.

Cơ hồ, toàn bộ lồng ngực hắn đều bị phong bạo quấy nát, máu me đầm đìa, mảnh vụn xương trắng lộ rõ trong không khí.

Thân thể tiểu gia hỏa trong không trung khẽ lung lay, lại cố gật gù đắc ý trước khi ngã xuống đất, dù sao nó cũng mới chỉ là ấu thú, lực lượng trong người cũng mới chỉ vừa đủ duy trì một kích này.

Thân thể Phương Mặc Phi nhanh như thiểm điện, vượt qua mấy chục trượng hư không, thân thể trầm ngưng như đại sơn. Hô quát một tiếng, liên tiếp tung ra 19 quyền, quyền quyền như trọng trùy, nện xuống như đập thiên phá địa!

Sau lưng, Lão Mai quỷ mị xuất hiện, trong tay cầm một thanh kiếm, hàn quang lấp lóe. Hóa thành ba đạo lưu quang, đâm thẳng hậu tâm Ngô công công!

Trong chốc lát, Ngô công công vốn đã bị thương nặng, lại phải chịu trí mạng tập kích trước sau giáp công, lúc này đã gần kề từ quan.

Ngô công công tự nhiên là không can tâm ngồi chờ chết, sau khi kêu to một tiếng, thân thể nhanh chóng xoay chuyển, hai cái đùi tựa vung lên như cuông phóng lốc xoáy, trong chốc lát, xuất ra mười mấy cước tiếp quyền của Phương Mặc Phi. Mà tay phải hắn nhoáng một cái, từ trong hư không lấy ra một cây đao, đương đương đương, thành công đỡ lấy ba kích của Lão Mai.

Lực lượng của Phương Mặc Phi, lực luongwjc của Lão Mai, còn có phản lực của bản thân Ngô công công, ba cỗ lực lượng cùng quấy một chỗ, tạo thành một cỗ lực trường xoáy mạnh.

Khiến cho Vân Dương ở bên muốn bồi thêm một đao cũng không có cơ hội xuất thủ, nếu hiện tại hắn liều mình tiếng công, một kích sẽ thành công kích cả ba người, chẳng những công kích của bản thân bị chia mỏng ba lần, hơn nữa còn phải nhận lấy lực lượng phản phệ của ba người, được không bù mất!

Tình huống này động không bằng tĩnh, yên lặng theo dõi kỳ biến, lại kiếm cơ hội xuất thủ mới tốt!

Ba người thân trong vòng xoáy rống to một tiếng, điễn cuồng xuất thủ.

Đạo vòng xoáy này là do lực lượng ba người hội tụ lại, nếu bất kỳ người nào tử vong, lực lượng tương ứng cũng băng tán cùng đó, vòng xoáy cũng sẽ tự nhiên biến mất, đối với hai người Mai Phường mà nói, tận lực đánh chết Ngô công công là cách tốt nhất, tự nhiên xuất toàn lực chém giết, điên cuồng tấn công.

Trong lúc nhất thời, áp lực ép lên người Ngô công công càng lúc càng tăng, hắn cũng trở nên quyết đoán, trong miệng bỗng phun ra một ngụm huyết tiễn, sắc mặt trở nên trắng bệch, nhưng thân thể cũng đồng thời bay lên trời như một thanh lợi kiếm.

Rõ ràng, Ngô công công đã dùng đến phương thức tự hao tổn bản thân, đem lực lượng vòng xoáy của ba người, cưỡng ép chuyển thần lực nâng, tự thân mặc dù phải nhận lấy vòng xoáy trùng kích, nhưng thân thể cũng bay lên hai mươi mấy trượng, rời khỏi phạm vi vòng xoáy bao phủ, mà hai người Mai Phương vẫn đang tậm thời bị vòng xoáy dây dưa, không thể lập tức thoát thân ra được.

Đến giờ phút này, lòng Ngô công công mới triệt để yên tâm.

Chỉ cần mình có thể biến hướng trong không trung, hôm nay liền có thể thong dong rời đi, toàn thân trở lại.

Ai có thể nghĩ tới, hôm nay hắn chỉ muốn trả thù một tên hoàn khố công tử, thế mà lại có thể rơi xuống hoàn cảnh này? Về sau nhất định phải cẩn trọng hơn nữa!

Hay là... Hiện tại hai tên cường gia kia còn đang bị vây trong lực trường, nếu không hắn thử một chút xem có nên đánh lén Vân Dương được không, một lần hành động, vĩnh tuyệt hâu họa?!

Ngô công công hiện tại đang có chút do dự, đột nhiên trước mặt hắn lại xuất hiện một đạo bóng trắng.

Lại là một con mèo trắng lớn chừng bàn tay xuất hiện.

- Meo ô!

Lúc đầu Ngô công công cũng giật mình, nhưng sau lại nhớ tới con Thôn Thiên báo kia đã hao hết khí lực, cửu phầm huyền thú như Thôn Thiên báo, có được một đầu cũng đa là thiên đại phúc duyên, ai có thể ngưu bức đông thời có mấy con?

Chuyện này tuyệt không thể!

- Ngây thơ!

Ngô công công hừ lạnh một tiếng:

- Kế nghi bình, ngươi cho rằng có thể lừa gạt lão phu!

Ngô công công hung hăng đánh ra một quyền.

Hắn có nắm chắc, một quyền này của hắn tuyệt đối có thể đánh con Thiểm Điện miêu trước mắt này thành thịt vụn!

Nhưng thiên hạ có một số việc, không chính mình cảm nhận sẽ không tin!

- Meo ô!

Con mèo nhỏ trước mắt hắn kêu một tiếng cao vút, đầu đột nhiên lay động, một con báo lón xuất hiện, răng nanh um từm, hung tợn cắn xuống một cái!

- A~~~

Ngô công công đau tới hồn phi phách tán!

Thật sự là Thôn Thiên báo?!

A a a...

Răng rắc một tiếng, Ngô công công với thương thế trên người không thể ứng biến kịp thời, cũng không có vận khí tốt như trước nữa, cánh tay phải theo tiếng răng rắc bị cắn đứt hoàn toàn! Chỉ là con báo kia cũng rú thảm một tiếng, thân thể như tú cầu bị đánh bay ra ngoài.

Trong miệng còn ngậm lấy một cánh tay hoàn chỉnh của Ngô công công.

Ngô công công dù đã trọng thương, nhưng thuyền nát còn có ba phần đinh, dư thế một quyền kia vẫn đủ đánh lui Thôn Thiên báo.

Ngô công công mất một cánh tay, đau đến không nhìn được phải ngửa mặt lên trời rú thảm, thân thể đang lơ lửng trong không trung lảo đảo, cấp tốc rơi xuống đất.

Một bên khác, Vân Dương đã phi thân lên, từ trong không trung tiếp lấy báo nhỏ vào trong lồng ngực, lại ghét bỏ ném tay phải của Ngô công công đi, đau lòng ôm báo nhỏ trong lổng ngực.

Báo nhỏ meo lên một tiếng, sau đó liền hôn mê trong ngực Vân Dương.

Ngô công công trong không trung đang rơi xuống, đột nhiên trước mắt lại lóe lên một bóng trắng.

Lại là một con báo xuất hiện trước mặt hắn, hai mắt tràn đầy lửa giận, lão hỗn đản này dám đả thương hai huynh đệ của ta, chết đi cho bản miêu!

Con báo này lắc đầu vẫy đuôi, gầm thét một tiếng, há miệng, một đạo sáng xanh đột nhiên xuất hiện.

Không cói gì bất ngờ, phong nhận ầm ầm bay ra!

- Lại còn có một...

Ngô công công chỉ thấy trước mặt là một mảnh tuyệt vọng.

Tối nay, chẳng nhẽ ta lại rơi đúng vào ổ Thôn Thiên báo rồi a? Sao có thể có nhiều thứ đồ này như vậy...

Nhưng phong nhân thành đoàn đã đến trước mặt hắn.

Ngô công công lúc này đã không còn kịp tránh né, hắn bông nhiên nhắm mắt lại, cuồng hống một tiếng, hoàn toàn kích phát huyền khí, tiềm lực cùng với sinh mệnh lực.

Phốc phốc phốc...

Trên cổ, trước ngực, bả vai, trên mặt đều trở thành một mảnh be bét, khuôn mặt kia bị gọt tới mức gần như không còn da thịt, một con mắt cũng bị phong nhận đánh trúng, đau đến Ngô công công không kìm được lại rú thảm.

Một đoàn hắc thủy vẩy ra, đó là một nhãn châu của hắn bị đánh nổ. Ngô công công đau đến không muốn sống, thế rơi không giảm.

Đột nhiên hắn thét dài một tiếng, hào quang quanh thân bắn ra rực rỡ, cả người bị bao bởi một luồng sáng xanh, tựa như lưu tinh lạc cửu thiên, sau lưng tạo thành một đạo lưu quang thật dài, nhanh như chớp xông ra ngoài!

- Là... Vân Tinh Nhiên Hồn!

Phương Mặc Phi mới thoát khỏi lực trường, lúc này có đuổi theo cũng không kịp, tốc độ lúc này của Ngô công công, đã vượt xa tốc đọ di chuyển cực hạn của con người, thậm chí còn đang gia tốc không ngừng, tuyệt đối khó mà đuổi kịp!

- Công tử mau tránh ra! Đó là bí pháp Tinh Hồn Đồng Quy!

Phương Mặc Phi biết rõ nhưng lại vẫn liều mạng đuổi theo, đồng thời cất giọng cảnh báo, gấp đến đổ mồ hôi hột>

Tinh Hồn Đồng Quy!

Đây chính là phương pháp cực đoan, lấy toàn bộ sinh mệnh lực một người, dùng phương thức Vẫn Tinh Nhiên Hồn, trực tiếp hóa thành cửu thiên lưu tinh, tạo thành một kích cuối cùng!

Dưới tốc độ cực hạn như vậy, thậm chí có thể vượt cấp giết cao thủ quá tam trọng!

Vô kiên bất tồi, không gì không phá được!

Cơ hồ không còn tồn tại bất kỳ tốc độ nào, so với tốc độ này còn nhanh hơn!

Mặc dù sau khi dùng một chiêu này, đại giới bỏ ra là tinh huyết khô kiệt, sinh mệnh suy bại, huyết mạch, kinh mạch đều băng liệt, cho dù là Đại La Kim Tiên cũng không thể cứu chữa. Nhưng dùng một chiêu này để đòi lại vốn, xưa nay chưa từng có tiền lệ thất bại!

Phương Mặc Phi hoàn toàn không nghĩ tới, tên thái giám trong cung này lại có bí thuật kinh người đến vậy, càng vào lúc mấu chốt này thi triển ra, hòng muốn lật bàn!

Nói thì chậm, hành động khi đó lại nhanh, cả người Ngô công công đã vọt đến trước mặt Vân Dương, tốc độ vẫn không chút suy giảm, đâm thẳng tới người Vân Dương!

Va chạm này, coi như đụng phải một cái tường thành, cũng có thể đâm ra một lỗ thủng!

Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Vân Dương rõ ràng đang đứng trước mặt, lại đột nhiên biến mất.

Biến mất, là biến mất, hoàn toàn biến mất.

Thay vào đó là một mảnh sương mù nồng đậm.

Ngô công công cực tốc vọt tới, xuyên qua mây mù không chút trở ngại, thứ duy nhất bị phá hư cũng chỉ là đoàn mây mù kia, Ngô công công thành công phá một lỗ thủng lớn, đồng thời mang đi một mảnh mây mù, chỉ thế thôi!

Sau khi xông tiếp ra vài chục trường, thân thể Ngô công công lập tức đình chỉ lại.

Như nghĩ tới điều gì, nhất thời lâm vào trạng thái đờ đẫn chưa từng có.

Hắn như một con rối, chậm rãi quay người, ngưng mắt nhìn đoàn mây mù còn không có tiêu tán kia, ở đó vẫn còn một cái động lớn, một con mắt còn sót lại của Ngô công công toát ra thần sắc không thể tin được!

Lúc này, Lão Mai cùng Phương Mặc Phi cũng đã đuổi tới.

Hai người, bốn mắt nhìn đạo mây mù kia, chỉ thấy suy nghĩ như cuốn lại thành đoàn.

Mây mù cuồn cuộn một trận, dần dần tái hiện hình bóng Vân Dương, mà đám mây mù bị Ngô công công mang đi kia, cũng hóa thành từng tia từng tia quay trở lại, thaanh ảnh Vân Dương dần dần rõ ràng.

Cho đến khi mây mù hoàn toàn biến mất, Vân Dương mặc một thân tử bào, có chút hư nhước đứng trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần. Tiếng thở dốc rõ rệt khiến ba người đều nghe thấy.

Nhưng dù sao hắn còn đứng vững, còn sống. Cho dù tinh thần uể oải, sắc mặt khó coi, nhưng vẫn là còn sống sờ sờ đứng đó.

Độc nhãn của Ngô công công bắn ra thần sắc không thể tin được, kinh ngạc, trấn kinh, cùng một tia sợ hãi tận đáy lòng.

- Vân...

Ngô công công gian nan lắp bắp nói:

- Vân Tôn?!

Vân Dương chậm rãi đứng thẳng người, thân thể thẳng tắp, tựa như một thanh lợi kiếm phá thiên, phong mang tất lộ. Ánh mắt hắn tuy rời ra mà uy nghiêm, thản nhiên nói:

- Không sai, ta là Vân Tôn!

- A... Khụ khụ... Ha ha... Ha ha ha...

Ngô công công ho khan, máu tươi trong miệng không ngừng chảy ra, trong máu tươi, còn có vô số mảnh vụn nội tạng, nhưng hắn vẫn cười.

Trong nụ cười ẩn chứa thê thảm, tự giễu.

Thanh âm của hắn yếu ớt, sinh mệnh lực tan đi như nến tàn trong gió.

-... Không nghĩ đến... Không nghĩ đến... Hôm nay ta có thể chết trong tay Vân Tôn đại nhân trong truyền thuyết, thật sự là tam sinh hữu hạnh, kiếp này sống không uổng...

Thần quang trong mắt Ngô công công dần ảm đạm:

-... Vất vả tính toán, cuối cùng, cũng là công dã tràng... Ha ha...

Thần quang trong mắt hắn nhanh chóng ảm đạm, thanh âm càng ngày càng yếu ớt.

Vân Dương tiến lên trước một bước, thanh âm trầm ổn:

- Ngô công công, nói cho ta biết, ngươi là ai?

Ngô công công chậm rãi lắc đầu, lẩm bẩm nói:

- Còn có ý nghĩa gì sao?

Vân Dương nói:

- Ngươi là ngày nào tháng mấy?

Thân thể Ngô công công chấn động, vỗn đã vô lực nâng đầu lại có chút giật giật, con mắt nhìn chằm chằm Vân Dương, một tia thần quang cuối cùng cũng biến mất trong mắt hắn, miệng lẩm bẩm thì thảo:

- Mùa thu... Tới... Lại đến... Tháng tám... Trung thu... Nên đoàn viên...

---------------