Ta Là Chí Tôn

Chương 113




Đao quang lạnh lẽo, mới xuất hiện liền lộ ra một vòng lâm trầm, phảng phất như bầu trời sao đang lạnh lùng nháy mắt, không ngừng rơi xuống từ không trung.

Thích khách nhìn thấy kỳ chiêu như thế, ồ một tiếng đầy quái lạ, thân là cao giai vỗ giả, bản năng khiến hắn cảm giác, một đao này của đối phương, thế mà có thể hoàn mỹ bao bọc tất cả sát cơ ở bên trong.

Nếu hắn không thu đao, tất có thể khiến Vân Dương trọng thương, nhưng một đao này của đối phương, cũng tuyệt đối có thể chém chết hắn tại chỗ!

Đây là đao pháp gì vậy?

Thế gian này sao có thể tồn tại đao pháp bén nhọn như thế?!

“Tu vi ta ít nhất cũng cao hơn gia hỏa này ba đại cấp, theo lý mà nói, coi như ta đứng yên bất động cho hắn chém, hắn cũng chưa chắc có thể chém đến ta mới phải chứ? Thế nhưng, sao hắn lại có thể khiến ta cảm thấy sinh mệnh bị uy hiếp?!”

Thích khách theo bản năng lui ra sau một bước, đao trong tay cũng bẻ hướng chém ra ngoài.

Sau đó, chỉ thấy hàn phong hiện lên, xoát một tiếng, đao của hắn vô thanh vô tức bị chém đoạn, nhưng lại không khiến hắn cảm thấy bất kỳ một chút lực tác động nào.

Hàn phong chạm mặt.

Thích khách giật nảy mình, quỷ mị lùi ba bước!

Thân thể nguyên bản vân vận hành theo quỹ tích quỷ mị, cũng không thể tiếp tục duy trì, rốt cục Vân Dương cũng thấy chân diện mục của hắn.

Vân Dương kiệt kiệt cười một tiếng:

- Quả nhiên là ngươi!

Thích khác chính là vị Ngô công công kia, lúc này đây, ngay cả thái giám bào phục trên người cũng không thay đổi.

Lúc này, Ngô công công đang cách Vân Dương 5 trượng, tựa như một cái U Linh phiêu đãng trong đêm, quỷ hỏa dưới lông mày chớp động, sâm nhiên nhìn Vân Dương, đột nhiên mwor miệng:

- Ngươi dùng thân pháp gi? Đao pháp gì? Đao gì?

Vân Dương nhẹ nhàng nói:

- Nó gọi là Thiên Ý, Thiên Ý thân pháp, Thiên Ý đao pháp, Thiên Ý Chi Đao! Nói đúng hơn, cây đao này trong tay ta, thoát khỏi ngươi ám sát, sau đó chém giết ngươi, tất cả đều là thiên ý!

Vân Dương nói mấy câu này đều là lời thật lòng. Chỉ là phối hợp với khẩu khí nói ra, lại tràn đầy một hương vị khác.

Lông mày Ngô công công xám trắng nhất hiên, thản nhiên nói:

- Thì ra là thế.

Đột nhiên, thân thể Ngô công công lại lần nữa phiêu đãng như quỷ mị, trong chốc lát biến hóa thành vô số huyễn ảnh, từng cái từng cái xuất hiện, lại từng cái từng cái biến mất, hư hư thực thực không chừng, chân thật mà lại càng ảo diệu.

- Ta thực sự muốn xem xem, cái ngươi gọi là thiên ý, đến cùng là chiếu cố ta, hay là chiếu cố ngươi!

Hắn tiện tay ném bỏ thanh đao tàn trên tay xuống đất, đối với thanh bảo đao sử dụng vô số năm, làm bạn xuất sinh nhập tử trăm ngàn lần này, một khi vô dụng, hắn cũng không tiếc vứt bỏ như rẻ rách.

Đối với nhất lưu thích khách như Ngô công công mà nói, thứ không thể lợi dụng được chính là phế vật, bỏ đi có gì tiếc?

Xuy xuy xuy...

Trong không trung phát ra từng tiếng không bạo. (Không khí bạo tạc nổ tung)

Hay tay Ngô công công hóa thành ưng trảo, vô hình vô ảnh công tới Vân Dương.

Vân Dương ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, vẫn xuất ra một thức cũ: Đao Bất Dung Tình!

Đao quang như hàn tinh lần nữa lóe lên, Ngô công công thu tay lại, như thiểm điện lui bước, lắc đầu nói:

- Vẫn chưa được...

Suy tư một chút, đột nhiên thân thể hóa thành mềm mại như nước chảy, thân người triền triền miên miên bay tới, song chưởng nhẹ nhàng đập xuống, tuy nhẹ nhàng nhưng lại mang theo thiên quân chi lực.

Vân Dương vẫn như đang vẽ hồ lô, vẽ đi vẽ lại, lại là một chiêu Đao Bất Dung Tình.

Mặc dù dùng tới lần thứ ba, nhưng Vân Dương vẫn cảm thấy, mỗi lần xuất ra một chiêu này, hắn lại có thêm mấy phần cảm ngộ, đao pháp lại thêm mấy phần biến hóa.

Nhất là... Dưới áp lực to lớn của sinh tử địa địch, loại cảm ngộ này, có thể nói là khắc sâu nhất.

Lần này, trong một mảnh đao quang như hàn tình, thình lình xuất hiện nhiều hơn một đạo tinh quang, nhanh như thiểm điện bay ra ngoài.

Xùy một tiếng.

Ngô công công lần nữa bị bức lui, nhìn lại vạt trước ngực bị chém ra, trong lòng không khỏi run lạnh từng đợt.

Sao có thể như vậy?

Hắn thân kinh bách chiến, tu vi càng đạt tới đỉnh phong nhất có thể, đạt đến thất trọng đỉnh phong. Mà tên tiểu tử Vân gia trước mắt này chỉ mới đạt đên tam tứ trọng, tu vi chênh lệch hai bên, đâu chỉ dùng thiên xa địa viễn để hình dung?

Nhưng hết lần này tới lần khác, Vân Dương với một đao nơi tay, lại chỉ dùng có một chiêu, lại có thể thành công không kẽ hở ngăn chặn hắn!

Thậm chí, lúc hắn cưỡng ép đột tiến còn phải chịu nguy hiểm!

Điều này quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Vân Dương hít một hơi thật sâu, vừa rồi liên tục chém ba đao, chiêu thức cố nhiên tinh diệu, có thể nói là thiên y vô phùng, nhưng hắn cũng bởi xuất ba chiêu này, mà huyền khí cũng gần đến biên giới cạn sạch. May mắn có Lục Lục trong người không ngừng trợ giúp, nhưng cứ như vậy cũng không phải kế lâu dài, sự trợ giúp của Lục Lục cũng chỉ có hạn, Vân Dương khẽ tính, nhiều nhất hắn chỉ có thể xuất ra hai đao, sau đó sẽ hoàn toàn kiện lực.

Lúc này, Vân Dương sinh ra một cảm giác bất lực sâu sắc: hắn cảm giác rõ ràng, nếu như hắn có đủ lượng lượng, chỉ cần có tu vi lục trọng sơ kỳ, dùng một chiêu Đao Bất Dung Tình này tuyệt đôi có thể chém đoạn cường địch trước mắt!

Rõ ràng có sát ý vô tận, có chiêu thức tất sát, nhưng thần chiêu này trong tay mình, đối với cường giả cao hơn tam giai, chỉ có thể tự vệ một hai!

Trong lúc đang suy tư, đã thấy Ngô công công đối diện đột nhiên cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói:

- Vân công tử, chịu chết đi.

Hắn đột nhiên lăng không nhào đến, lúc khoảng cách chỉ còn hai trượng rưỡi, đột nhiên vỗ đến một chưởng!

Phách Không chưởng!

Rõ ràng còn cách nhau đến hơn hai trượng, nhưng Vân Dương vẫn cảm thấy được, một cỗ cự lực lăng lệ đập thẳng vào mặt. Nâng đao ngang mặt, oanh một tiếng, thân thể Vân Dương liên tục lui năm bước, ngực như bị sét đánh trúng, sắc mặt trắng bệch.

Ngô công công thấy cận thân công kích không có kiệu quả, dứt khoát sử dụng đại chiêu công xa hao tổn huyền khí!

Mà chiêu này, cũng là phương thức công kích mà Vân Dương hiện tại không thể ngăn cản.

- Đao ngươi có lợi hại, đao pháo có mạnh hơn đi nữa, nhưng trước mắt thực lực tuyệt đối...

Ngô công công cười khằng khặc quái dị:

- Chiêu thức tinh diệu thì cũng có lợi ích gì? Tối này, trước khi giết ngươi, lão phu dạy ngươi một bài học!

Vân Dương cưỡng ép đè xuống khí huyết nhộn nhạo trong lồng ngực, cười nhạt nói:

- Ngươi chẳng qua chỉ là một tên thái giám thân thể không trọn vẹn, có tư cách gi tự xưng lão phu? Ngươi biết lão phu nghĩa là gì sao? Ngươi có tư cách xưng lão phu sao? Có điền kiện kia sao?

Câu nói này đối với Ngô công công mà nói, không thể nghi ngờ chính là một câu nguyền rủa ác độc hơn cả ngàn vạn lời ác độc khác!

Gương mặt đỏ bừng của Ngô công công chốc lát liền biến thành trắng bệch, lại lập tức biến thành tái nhợt.

Cả người Ngô công công chìm trong yên lặng, sát khí phô thiên cái địa phát ra, phẫn nộ đến cực điểm. Không nói không rằng, cất ba bước trên không trung, cùng với ba bước này, ba đạo chưởng phong trầm trọng bài sơn đảo hải công kích Vân Dương.

Thân thể Vân Dương như lá khố trong gió, nhẹ nhàng lui lại, trong chốc lát, mây mù theo gió, bay ra ngoài hơn 15 trượng..

Nhưng dư thế của đối phương còn chưa suy, cách vài chục trượng, vẫn có thể oanh kích trên thân Thiên Ý Chi Đao.

- Oa!

Vân Dương hơi ngửa đầu, một ngụm máu tươi phun ra như sương.

Cước bộ lảo đảo, cơ hồ đứng không vững.

Ngô công công cười khằng khặc quái dị, trong tiếng cười, ẩn chứa oán độc vô tận, thân thể như ảnh tùy hình truy kích:

- Vân công tử, liền để tên thái giám không không trọn vẹn này tiễn ngươi lên đường đi. Thân ta mặc dù tàn khuyết không đủ, nhưng dù sao vẫn còn sống trên cõi đời này, mà Vân công tử ngươi mặc dù ngũ thể đầy đủ, nhưng lại chỉ có thể đi U Minh Hoàng Tuyền, lên đường bình an!

Lập chưởng như đao, một chưởng càng thêm cuồng mãnh đập xuống!

Oanh!

Một tiếng bạo hưởng.

Thân thể Ngô công công như diều đứt dây bay ra ngoài.

Trước người Vân Dương, đột nhiên xuất hiện thêm một thân ảnh khôi ngô, đứng sừng sững tựa như uyên đình núi cao.

Người tới thân mặc dạ y, ánh mắt như thiểm điện nhìn chằm chằm Ngô công công trước mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười khinh thường:

- Một tên thái dám, thế mà cũng muốn tiễn công tử nhà ta lên đường? Ngươi không khỏi quá đề cao bản thân mình đi!

Người tới chính là Phương Mặc Phi. Sau lưng hắn còn có Tam Bạch Bạch không ngừng thở dốc.

Ngô công công kinh hãi vô cùng, người trước mắt thần hoàn khí túc, lực lượng một chưởng rồi tựa như cuồn triều, tu vi tuyệt đối không kém hắn:

- Ngươi là ai?

- Ta họ Mai!

Thanh âm lãnh đạm vang lên:

- Để ta tiễn ngươi lên đường! Thân thể đều đã không còn trọn vẹn, còn sống có ý nghĩa gì? Chết sớm sớm siêu sinh đi!

Thân thể Ngô công công như gió lốc xoay người, tung ra một chưởng.

Bịch một tiếng, người sau lưng hắn lui lại ba bước, thân thể quay cường, tựa như một đầu giao long đằng vân giá vũ trong mây mù cuồn cuộn, một chưởng từ trong mấy mù đánh ra tựa như độc giác bén nhọn, đột nhiên phá không mà đến!

- Độc Giáo Giao Mai Vân Kiếm!

Ngô công công gầm lên giận giữ, quyền cước loạn xạ:

- Quản gia Vân phủ, lại là ngươi!

Lão Mai hừ một tiếngl

- Là lão từ thì lại làm sao?

Không chút né tránh, hai người lập tức hòa vào một chỗ, đánh lộn.

Thân thể khôi ngô của Phương Mặc Phi lăng không mà lên, song chưởng như đại phủ khai sơn, một chưởng lại mọt chưởng không ngừng vỗ xuống, hai đaị cao thủ liên thủ vây công Ngô công công!

Ngô công công trước đó cùng Vân Dương chiến loạn cũng đã tiêu hao không ít, lúc này cho dù đối mặt với một mình Phương Mặc Phi cũng đã không đủ lực, huống hồ lúc này lại có thêm một Lão Mai chiến lực không kém Phương Mặc Phi là bao.

Hắn gầm lên giận dữ, quyền đả Lão Mai, chân đá Phương Mặc Phi, thân thể xoay tròn như gió lốc, hai tay không ngừng xuất kích, thân hình lúc này của hắn như biến thành Thiên Thủ Thiên Cước Ma Thần.

Phốc!

Ngô công công phun một ngụm máu tươi, nhưng lại thành công thoát khỏi sự bao vây của hai người, giọng khàn khàn nói:

- Mối thù hôm nay, ngày sau tất báo!

- Meo!

Một tiếng mèo kêu lên, một đạo bóng trắng từ hư vô đột nhiên xuất hiện như thiểm điện, hai chân trước bén nhọn vồ xuống.

- Chỉ là một đầu Thiểm Điện...

Ngô công công hừ một tiếng, một quyền đánh ra!

Nhưng con mèo đang nhào tới đột nhiên kêu một tiếng bén nhọn:

- Meo ô!

Đầu lay động, đuôi rủ xuống, ngao một tiếng, con mèo nhỏ lớn như quả đấm kia vậy mà biến thành lớn cỡ chậu rửa mặt, há miệng ra, thế mà còn to hơn cả đầu, răng nanh trắng hếu, quang hoa sắc bén như sắt thép, đón lấy hữu quyền của Ngô công công, không chút né tránh, hung hãn cắn một cái!

- Thôn Thiên báo!

Trong lúc nhất thời, Ngô công công sợ vãi cả linh hồn, liều mạng thu lại quả đấm đang dở, nhưng cho dù hắn kịp nhận thấy bất ổn, ứng biến cấp tốc, nhưng vẫn không tránh khỏi bị cắn một ngụm, nắm tay chảy máu đầm đìa, đau tận xương cốt!

Biến cố này xuất hiện đột ngột cực diểm.

Meo ô một tiếng lại nhào ra một đầu Thôn Thiên báo?!

Ngô công công thấy đầu óc mình như bị quấy thành một mảnh Hỗn Độn.

Chuyện này... Chuyện này... Đừng nói là gặp qua, ngay cả nghe, đời này hắn cũng chưa từng nghe qua có chuyện quái lạ như vậy!

--------------