Kiến Sầu vẫn ngồi trên sông như trước.
Chu Thừa Giang cất bước đi tới.
Bước đầu tiên bước ra, hạ xuống men sông.
Tiếng gió nổi lên.
Gió sông vốn mang hơi lạnh đột nhiên càng thêm lạnh lẽo, mang theo sự hiu hắt của tiết trời cuối thu.
Bước thứ hai bước ra, đã bước xuống mặt sông.
Nước sông dừng lại.
Uy thế nặng nề dường như chặn cả dòng sông, khiến dòng sông cũng phải dừng lại một lát.
Bước thứ ba bước ra, người lại đứng lơ lửng trên sông Cửu Đầu mênh mông.
Thế là sóng gió bắt đầu nổi lên.
Nước sông lúc trước ngừng chảy một lát như bị bước chân hắn chặn đứng, bây giờ lại hung dữ vùng vẫy, tạo thành một bức tường sóng vỗ thẳng về phía Kiến Sầu ở giữa sông.
Ầm ầm!
Sóng lớn vỗ vào đá, bọt nước bắn khắp nơi.
Tảng đá đen ở giữa sông như biến thành một hòn đá nhỏ yếu ớt có thể bị đánh bay bất cứ lúc nào.
Uy thế thật hung mãnh.
Mới chỉ vừa ra tay mà đã lợi hại hơn trước quá nhiều.
Gió rất lạnh.
Khiếu huyệt toàn thân Kiến Sầu vẫn ở trạng thái mở ra, trong nháy mắt sóng dữ ập đến, nàng không hề do dự đưa tay phất một cái.
Bàn tay nhỏ nhắn vẽ thành một đường cong gần như hoàn mỹ, lại mang thao một sự tàn khốc lạnh lẽo kiên cường.
Ưu thế của thiên hư chi thể hoàn toàn lộ ra.
Kiến Sầu vừa động tâm niệm, lộ tuyến kinh mạch lập tức thay đổi.
Tất cả gió chạy qua khiếu huyệt trên người nàng giờ khắc này đều theo lộ tuyến kinh mạch vừa thay đổi, nhanh chóng tuôn ra từ khiếu huyệt trên tay nàng.
Vù!
Một cơn cuồng phong từ tay nàng thổi ra ngoài.
Bức tường sóng phía trước cao ngất như một con dã thú lao đến cắn người, sắp sửa hất tung cả Kiến Sầu và tảng đá đen nàng đang ngồi xuống sông Cửu Đầu cuồn cuộn sóng.
Ầm!
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một cơn cuồng phong mang theo linh lực mạnh mẽ lập tức ập tới.
Sóng gió không còn hòa hợp với nhau mà biến thành đối đầu với nhau.
Lúc này, lấy vị trí tảng đá đen giữa sông làm trung tâm, vô số bụi nước rơi xuống, hơi nước mù mịt.
Cơn lốc từ tay Kiến Sầu đã phá tan bức tường sóng cao vút, hơn nữa thế đi chưa giảm.
Chu Thừa Giang lăng không đứng trên sông lộ ra vẻ bất ngờ: “Gió?”
Không...
Rốt cuộc trong hai năm vừa rồi nàng đã làm được những gì?
Quả thực làm người ta không thể tin được.
Chuyện này còn đáng sợ hơn cảm giác của hắn lúc vừa đến. Một người còn chưa đến Kim Đan kì đã tan vào trong gió, còn có thể “gọi gió”?
Khiếp sợ, kinh hãi, sau đó là vui mừng cực độ.
Một đối thủ cực tốt, một đối thủ cực mạnh.
Còn có chuyện gì làm người ta vui mừng hơn được nữa?
Ánh mắt Chu Thừa Giang lập tức trở nên nóng rực.
Sau khi phá tan bức tường sóng, cơn lốc đó không những không chậm lại mà còn nhanh hơn.
Cơn lốc điên cuồng lại cuốn theo nước sông tạo thành một cơn sóng lớn cuồn cuộn.
Sau khi cơn lốc này xuất hiện, toàn bộ nước ở giữa sông không ngờ lại hạ thấp vài thước, một cơn sóng thần với tốc độ vượt xa lúc trước ầm ầm dâng lên, giương nanh múa vuốt lao về phía Chu Thừa Giang.
Mặt sông mênh mông, hai người đứng trên sông tỏ ra nhỏ bé thế nào?
Mà con sóng thần này dường như đã hút mất một nửa nước sông, chắn ngang giữa hai người, ập thẳng xuống đầu Chu Thừa Giang.
Chu Thừa Giang hít sâu một hơi: “Hay lắm!”
Hắn vung nắm đấm lên, ngay lúc năm ngón tay vừa khép lại đã có tiếng xé gió vang lên, tốc độ cực nhanh khiến nắm đấm của hắn có uy thế như sấm sét.
Đón con sóng lớn cao đến năm trượng!
Đón gió mạnh như dao tạt vào mặt!
Đón ánh mắt bình tĩnh và lạnh nhạt của Kiến Sầu ở giữa sông.
Ầm!
Một quyền đấm ra!
Lúc hắn xuất quyền, toàn bộ sức mạnh trong người đều được huy động, thế là đấu bàn dưới chân cũng hoàn toàn lộ ra không thể nào khống chế được.
Từng đường tuyến khôn sáng lên, lại có màu vàng óng.
Như những chiếc vảy lấp lánh trên người ngũ trảo kim long hiện lên trên sông, lấp lánh chói mắt.
Linh lực bao quanh nắm đấm của hắn, biến thành một dòng xoáy lao vào bức tường sóng trước mặt.
Một quyền cương mãnh đi cùng dòng xoáy linh lực xoay tròn giữa bức tường sóng tạo thành một xoáy nước, lúc đầu chỉ bằng nắm đấm nhưng sau nháy mắt đã lan rộng ra cả bức tường sóng.
Ầm ầm!
Tiếng nước khuấy động.
Bức tường sóng cao vút lập tức vặn vẹo, lấy nắm đấm của Chu Thừa Giang làm trung tâm tạo thành một vòng tròn khổng lồ trên mặt sông.
Linh lực của Chu Thừa Giang tiếp tục tràn ra, xung quanh nắm đấm phát ra xung động, một gợn sóng kì dị nhanh chóng lan rộng.
Vòng tròn khổng lồ do nước sông tạo thành bị gợn sóng này lao vào, không ngờ lại nổ tung ra bên ngoài.
Ầm!
Cả con sóng thần lập tức vỡ vụn.
Một luồng ba động tràn ra ngoài.
Nước sông trong vắt được ánh trăng chiếu xuống nhìn rất lạnh giá, vòng nước nổ tung biến thành vô số bọt nước màu bạc rơi xuống mặt sông, lại tạo thành những cơn sóng lan ra.
Chu Thừa Giang bị lực đạo từ một quyền này phản lại, người đang đứng trên không trung không có chỗ mượn lực, vì thế không thể không lui lại nửa bước.
Chỉ có nửa bước!
Thân thể hắn không ngờ lại bị đẩy về phía sau, bước chân vừa chạm xuống đất liền nghe thấy tiếng vỡ vụn rất khẽ.
Đó là tiếng lá khô mà lúc đến hắn cũng chưa từng đạp vỡ.
Chỉ kém nửa bước.
Góc áo Kiến Sầu bị cơn sóng từ một quyền của Chu Thừa Giang bắn ướt.
Không biết nàng đã đứng lên từ khi nào, dáng người cao ráo đứng trên tảng đá đen, nhìn Chu Thừa Giang lại bị đánh lui về trên bờ sông.
Đây chẳng qua mới chỉ là thăm dò ban đầu mà thôi.
Chu Thừa Giang vô cùng rõ ràng.
Có điều kết quả thăm dò đã khiến hắn không nhịn được hít sâu một hơi.
Một cái phất tay uy lực đến mức nào?
Mang theo cơn lốc phá tan sóng lớn, đánh hắn phải lùi lại nửa bước.
Dù chỉ có nửa bước nhưng vừa rồi hắn đã rơi xuống hạ phong.
Xung quanh vẫn vắng lặng như cũ, Kiến Sầu khoác ánh trăng trên người, bàn tay phải vừa phất ra cũng hơi run rẩy.
Nàng nắm tay làn cho máu vừa ngừng chảy giây lát lại tiếp tục mang theo sự run rẩy mãnh liệt chảy trong thân thể.
Kì phùng địch thủ, không chiến không được!
Đôi mắt nàng khẽ nheo lại, ánh mắt lấp lánh sáng rực như chờ mong dẹp tan sóng lớn, hoặc như là tinh vân đột nhiên bùng nổ, mang theo khí thế hào hùng.
“Cuộc chiến này, ngươi thua!”
“Chu mỗ không ngờ đại sư tỷ Nhai Sơn cũng là một người khẩu xuất cuồng ngôn“.
Chu Thừa Giang nghe vậy ngẩn ra rồi cười to.
Nhưng sau phút chốc, tiếng cười của hắn đột nhiên ngừng bặt.
Kiến Sầu vừa rồi còn ở giữa sông, sau khi nói xong lại lập tức biến mất.
Đồng tử Chu Thừa Giang co lại kịch liệt, một bóng người màu trắng xuất hiện trước mắt, lại chỉ là một cái bóng rất mờ trong gió. Lông măng trên người hắn dựng đứng, chỉ dựa vào trực giác hùng hổ xuất ra một quyền.
Ầm!
Một quyền đánh ra, trúng giữa bóng trắng đó.
Hoặc nói chính xác là trúng một nắm đấm nhìn có vẻ nhỏ bé.
Sau một sóng không khí lan rộng, bóng dáng Kiến Sầu lập tức hiện ra giữa không trung, nụ cười trên gương mặt lại rực rỡ vô cùng.
Nắm đấm cứng rắn gặp nắm đấm cứng rắn!
Vừa chạm là lùi!
Sức mạnh tương đương!
Kiến Sầu bị một quyền này đánh lui về, mũi chân lại điểm xuống mặt sông, đấu bàn hiện ra, đạo ấn sáng lên!
Gió đến!
Thuận gió bay lên!
Bị Chu Thừa Giang đánh lui lại nhanh thế nào lại lao tới đánh tiếp nhanh thế ấy.
Đã luyện thể thì cần gì vòng vo? Đến thẳng đi thẳng, một quyền đấu với một quyền.
Ầm!
Kiến Sầu không hề do dự lao tới chỗ Chu Thừa Giang một lần nữa, quyền cước va chạm vào nhau, lập tức chỉ thấy máu me tung tóe.
Đây là một trận cận chiến có thể nói là thảm thiết đối với người nào chứng kiến.
Đột nhiên vứt bỏ kĩ xảo, đột nhiên vứt bỏ vũ khí, cứ thế hiên ngang chiến đấu, xem gân cốt da thịt của ai cứng hơn, tim ai đen hơn, ai tàn nhẫn với chính mình hơn.
Một bóng trắng, một bóng xám, nhanh chóng lao vào lại bắn ra, trên mặt sông chỉ có tiếng quyền cước va chạm chấn động lòng người.
Ầm!
Ầm!
Một lần, một lần, lại một lần!
Dùng mắt thường đã không thể thấy rõ tốc độ của hai người bọn họ.
Bên bờ sông, cái đùi gà trong miệng Phù Đạo sơn nhân đã sắp rơi xuống: ”Tiểu Kiến Sầu của ta không ngờ đã sinh mãnh như vậy rồi...”
Đứng bên cạnh lão là vị trưởng lão Long Môn lúc trước đã bị lão vung tay đập xuống sông Cửu Đầu, Bàng Điển, lúc này vẻ mặt cũng ngưng trọng nhìn hai bóng người trên mặt sông.
Làm sư phụ, Bàng Điển biết rõ hơn bất kì ai khác. Hai năm nay để vượt qua Long Môn, Chu Thừa Giang rốt cuộc đã ép chính mình đến tình cảnh nào. Tuy nhiên Kiến Sầu ngày xưa từng giao thủ chớp nhoáng ngang ngửa với Chu Thừa Giang không ngờ vẫn còn có thể đánh ngang tay với hắn, thậm chí khi vừa giao thủ còn hơi chiếm thượng phong.
Vậy thì...
Hai năm nay nữ tu sĩ này rốt cuộc đã trải qua những gì?
Lúc này Bàng Điển chỉ thấy rất kinh ngạc.
“Da thịt đại sư tỷ không cứng bằng Chu Thừa Giang, có điều năng lực khôi phục cực mạnh. Sau khi hắc phong văn cốt, độ cứng của xương hoàn toàn không cần lo lắng nữa“.
Âm thanh của Khúc Chính Phong cũng vang lên bên cạnh.
Hắn đứng bên kia Phù Đạo sơn nhân, y bào màu đen lẫn trong bóng đen của những cây cổ thụ chọc trời trở nên lẫn lộn nhạt nhòa, chỉ có hoa văn màu vàng tối là còn thấy được.
Ba người bọn họ đã đến đây từ lúc trận chiến này vừa bắt đầu.
Dù sao cũng coi như là một trận đại chiến, vốn hai lão già không đáng tin này đánh cuộc với nhau cũng không việc gì, nhưng nếu để người ngoài biết kết quả của trận chiến này thì sẽ liên quan đến thể diện của hai môn phái.
Cho nên Phù Đạo sơn nhân và Bàng Điển đã hợp sức bày ra một màn chắn phạm vi mười dặm lấy chỗ này làm trung tâm, sẽ không có người nào biết động tĩnh ở đây.
Bây giờ ba người đều tập trung tinh thần nhìn Kiến Sầu và Chu Thừa Giang.
Chu Thừa Giang đi theo hướng cương mãnh, Kiến Sầu lại theo hướng kiên cường dẻo dai.
Một là khó mà phá vỡ, một là phá vỡ rồi lại có thể nhanh chóng phục hồi như cũ.
Giống như hai con quái vật không ngừng lao vào nhau so đấu sức mạnh thân thể, xác lập lãnh địa của mình, dã man và hoang dại.
Soạt...
Tiếng lá khô vỡ giòn tan đột nhiên vang lên trong bóng tối.
Khúc Chính Phong cau mày quay lại nhìn về phía sau.
Một bóng người trắng như tuyết xuất hiện trong rừng cây sau lưng, chính là Ngô Đoan.
Lúc này Ngô Đoan không nhìn thấy Kiến Sầu và Chu Thừa Giang, lại có thể nhìn thấy Khúc Chính Phong bên bờ sông.
Phía trước dường như có một màn chắn vô hình ngăn cách ánh mắt hắn.
Ngô Đoan lờ mờ cảm thấy dường như mình đã bắt kịp một chuyện gì đó.
Hắn cũng không biết vì sao mình lại đến đây, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Khúc Chính Phong, hắn lại cảm thấy mình đến đây là đúng.
Khúc Chính Phong quay lại nhìn hắn, ánh mắt lạnh nhạt, sau đó quay lên nhìn Kiến Sầu một cái nữa, tiện tay phất một cái, màn chắn liền lộ ra một lỗ hổng vừa đủ để một người đi qua.
Khi lỗ hổng này xuất hiện, chấn động đáng sợ bên trong màn chắn cũng lập tức truyền ra.
Một cơn gió tạt vào mặt mà đến, Ngô Đoan lập tức lộ ra sắc mặt hoảng sợ.
Bởi vì qua lỗ hổng nho nhỏ này, hắn đã thấy rõ hai bóng gnf đang va chạm quyết liệt trên mặt sông.
Kiến Sầu Nhai Sơn, Chu Thừa Giang Long Môn.
Hẹn gặp lúc trăng lên?
Tưởng làm gì, hóa ra là ước chiến.
Hơn nữa còn...
Ngô Đoan hết sức kinh ngạc, một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng cất bước đi tới bên cạnh Khúc Chính Phong, cũng không nói nhiều mà chỉ nhìn kĩ hai bóng người trên sông, hai mắt phát ra tinh quang.
Một trận cận chiến thật thảm khốc!
Còn là giữa một nam tu sĩ và một nữ tu sĩ.
Da thịt Kiến Sầu thường xuyên bị nổ nứt vì va đập mãnh liệt, tuy nhiên đối với người đã trải qua hai năm hành hạ trong Hắc Phong Động như nàng thì chuyện này hoàn toàn không là gì cả.
Ngược lại, nàng càng đánh càng dũng mãnh!
Trọn hai năm không hoạt động gân cốt, Kiến Sầu cảm thấy mỗi một chiếc xương trong người mình đều đã sắp han gỉ rồi.
Trận chiến này vừa khéo có thể mài sáng toàn bộ.
Còn Chu Thừa Giang cũng luyện thể như nàng thì là một hòn đá mài rất tốt.
Trận chiến này, nàng tuyệt đối sẽ không thua.
Dự cảm này có lẽ là tự tin, có lẽ là tự đại, không có lí do, lại cực kì mãnh liệt.
Kiến Sầu vung quyền đấm tới, lại một cước đá ra.
Không dùng Phiên Thiên Ấn, chỉ có sức mạnh của thể xác.
Chu Thừa Giang cắn răng, cũng tung người lao tới.
Ầm!
Trong nháy mắt va chạm, hắn chỉ cảm thấy gân cốt rung lên kịch liệt như muốn rời nhau ra.
Nắm đấm và nắm đấm, bàn chân và bàn chân.
Tuy nhiên...
Lần này không đơn giản như vậy.
Kiến Sầu mồ hôi đầm đìa, khóe miệng đột nhiên lộ ra một nụ cười, lúc đau đớn do gân cốt va chạm lên đến đỉnh điểm không ngờ lại đập thẳng đầu vào Chu Thừa Giang cách mình cực gần.
Chu Thừa Giang tuyệt đối không ngờ Kiến Sầu lại còn dùng đến chiếu này, có còn là nữ tu sĩ nữa không?
Bất ngờ không phòng bị kịp, hắn bị Kiến Sầu húc thẳng vào đầu.
Xương đầu Kiến Sầu cũng cứng đến mức đáng sợ, không giống như là đầu một mĩ nhân mà lại giống một tảng thiên thạch cứng rắn từ trên trời giáng xuống.
Rầm!
Đúng lúc Kiến Sầu đập đầu vào đầu Chu Thừa Giang, một làn sáng vàng đột nhiên từ chỗ va đập nhanh chóng lan ra.
Trên trán Chu Thừa Giang, từng chiếc vảy màu vàng đột nhiên tự động xuất hiện, vừa kịp ngăn cản một đòn hung ác này của Kiến Sầu.
Sau đó mượn cú va chạm này, Chu Thừa Giang nhanh chóng bứt ra lui lại, thoát khỏi phạm vi tấn công của Kiến Sầu, đạp chân dừng lại bên trên mặt sông.
Gió sông lạnh giá thổi vạt áo dính máu của hắn bay phần phật.
Trong ánh mắt kinh ngạc và thán phục của Kiến Sầu, từng chiếc vảy rồng lấy mi tâm Chu Thừa Giang làm trung tâm nhanh chóng lan rộng ra trán hắn, má hắn, thậm chí đến cả cổ, cánh tay...
Bao trùm toàn bộ!
Vảy rồng!
Là đạo ấn đó sao?
Những chuyện trong Hắc Phong Động đột nhiên lần lượt hiện lên trong đầu Kiến Sầu.
Nàng biết đây là cái gì.
Có điều lại là lần đầu tiên nhìn thấy.
Màu vàng lưu động trên từng chiếc vảy rồng mang một loại mỹ cảm lạnh lẽo và mạnh mẽ, chấn động lòng người.
Giờ khắc này hai mắt Chu Thừa Giang dường như cũng nhuộm màu vàng nhạt.
Hắn nhìn Kiến Sầu, đột nhiên cười một tiếng: “Có thể ép ta dùng đến đạo ấn Long Lân mới luyện thành không lâu này, dù Kiến Sầu đạo hữu có thua trận chiến này cũng có thể hãnh diện với quần hùng“.
Từ “sư tỷ” đến “đạo hữu“.
Từ việc thay đổi cách xưng hô, Kiến Sầu biết rất rõ rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Có điều...
“Thua?”
Kiến Sầu đột nhiên cười một tiếng.
Năm ngón tay phải duỗi ra rồi nắm lại, ngón tay thon dài vừa mới trở nên cứng nhắc, năm phong nhận màu đen lập tức xuất hiện trên đầu ngón tay.
Năm ngón tay trái hơi co vào trong, năm phong nhận màu băng lam lại xoay vòng trong lòng bàn tay nàng.
Ngay lúc hai loại phong nhận hoàn toàn khác nhau này vừa xuất hiện, như đột nhiên nhìn ra điều gì đó, Chu Thừa Giang lập tức cực kì kinh ngạc.
Nàng...
Đã lĩnh ngộ hai loại gió này trong Hắc Phong Động.
Dù cách rất xa, Kiến Sầu cũng có thể thấy rõ nét mặt của hắn.
Thế là tâm tình của nàng vốn không được thoải mái lắm đột nhiên trở nên vui vẻ.
Răng rắc...
Nàng nghiên cổ, một âm thanh gần như tà ác vang lên.
Trong nụ cười của Kiến Sầu cũng mang một chút cuồng vọng khí diễn tả: ”Đi Hắc Phong Động một chuyến, có chút thu hoạch. Nghe nói Chu đạo hữu chưa lĩnh ngộ được những đạo ấn này, đáng tiếc, đáng tiếc!”
Lúc này sắc mặt Chu Thừa Giang đã hoàn toàn lạnh đi.
Trên phương diện chọc giận đối thủ, vị đại sư tỷ Nhai Sơn dịu dàng này lại có một loại thiên phú làm mọi người hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hắn chậm rãi hạ thấp trọng tâm, tim cũng trầm xuống, thân thể đang căng cứng chợt thả lỏng, tư thế lại trở nên nguy hiểm hơn, giống như một con rồng khổng lồ thu lại móng vuốt, cuốn quanh cột trụ trời nhìn xuống con mồi bên dưới...
Hoặc nói cách khác, nhìn xuống giun dế phía dưới...