Ngớ ra.
Kiến Sầu nhìn Chu Thừa Giang, ngay khi ánh mắt vừa tiếp xúc, nàng đã hiểu rõ ý hắn.
Chiến?
Chiến!
Nàng mỉm cười: “Đúng ngày trăng sáng, Chu sư đệ chọn thời gian rất tốt“.
“...”
Ngô Đoan ngỡ ngàng nhìn hai người bọn họ, ánh mắt lộ rõ vẻ tò mò.
Hai người này đang làm trò bí hiểm gì?
Đáng tiếc từ đầu đến giờ sức chú ý của Chu Thừa Giang vẫn không hề nằm trên người Ngô Đoan nên đương nhiên cũng không thể nào giải đáp nghi hoặc của hắn.
Bộ y phục màu xám đen thoạt nhìn vẫn hơi cũ nhưng lại khó mà che giấu cảm giác đầy sức mạnh tràn ra trên người Chu Thừa Giang, một người thiên phú dị bẩm lại có hùng tâm tráng chí.
Thấy Kiến Sầu đã nhận lời, trên mặt Chu Thừa Giang không khỏi lộ ra nụ cười, chỉ nói một tiếng: “Vậy xin cung kinh chờ đến lúc đó“.
Kiến Sầu gật đầu, cũng không nói nhiều, chỉ quay lại nhìn về phía Ngô Đoan.
Ngô Đoan đang nhìn nàng bằng một ánh mắt khác thường: “Kiến Sầu sư tỷ?”
“Không có gì, ta và Chu sư đệ có chút giao tình cũ, bây giờ gặp nhau ôn lại chuyên xưa mà thôi“. Kiến Sầu không nói đây là một hồi ước chiến mà chỉ nói là ôn chuyện.
Ngô Đoan bên này nghe xong lại có một cảm giác khó tả.
Hắn hết nhìn Kiến Sầu lại nhìn Chu Thừa Giang.
Tặc tặc...
Hai người này không phải là có chuyện gì gì đó chứ?
Hẹn gặp trên sông, như xung quanh không có người, đúng là rất khá!
Lúc này Chu Thừa Giang mới chú ý tới bên này có người, không ngờ lại không hề khó xử, chỉ chắp tay thi lễ: “Vị này là Bạch Cốt Long kiếm Ngô Đoan sư huynh Côn Ngô đúng không? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu!”
Lại còn nhận ra hắn?
Ngô Đoan đột nhiên không biết nói gì nữa. Thì ra không phải lúc đầu ngươi không nhận ra ta mà là hoàn toàn không thèm để ý đến ta.
“Chu sư đệ không cần khách khí“.
Hắn thầm cảm thấy nực cười nhưng cũng không tính toán.
“Bây giờ ta cần dẫn Kiến Sầu sư tỷ đi dạo Côn Ngô, không biết Chu sư đệ có muốn đi cùng không?”
“Sư phụ dặn ta chờ ở đây nên không đồng hành với Kiến Sầu sư tỷ được“.
Chu Thừa Giang lắc đầu, cảm ơn hảo ý của Ngô Đoan.
Kiến Sầu và Ngô Đoan cũng không nài ép, chỉ cáo từ Chu Thừa Giang một tiếng rồi đi xuống khỏi quảng trường Vân Hải.
Hai người một trước một sau nhanh chóng đi xa.
Chu Thừa Giang đứng ở chỗ cũ nhìn theo bóng lưng Kiến Sầu, đến khi hoàn toàn biến mất mới ngước mắt lên nhìn lên trời.
Mặt trời vẫn chói chang, nền trời xanh nhạt như biến thành màu trắng.
Chim không thể bay tới chỗ cao thế này, cho nên trong tầm nhìn hoàn toàn trống trải.
Không biết dưới ánh trăng đêm nay sẽ như thế nào.
Chu Thừa Giang không khỏi chờ mong.
Bên này, Kiến Sầu theo Ngô Đoan đi một vòng quanh Côn Ngô.
Xuống quảng trường Vân Hải lại có một tòa đại điện khác, dù không có địa vị siêu nhiên như đại điện Chư Thiên trên đỉnh nhưng cũng có phong cách đại phái đặc biệt.
Xuống phía dưới nữa là một số động phủ trên vách núi hoặc nhà gỗ nhà tre thi công trên sườn núi, cũng có đình đài lầu các xây dựa vào núi, tỏ ra rất tao nhã. Các đệ tử mặc đạo bào đi qua đi lại giữa các công trình xây dựng này.
Côn Ngô sắp xếp chỗ ở cho các tu sĩ Nhai Sơn ở trong quần thể kiến trúc trên sườn núi này, là một tòa viện độc lập ở giữa, cũng không có cổng, cứ đi thẳng vào là được.
Kiến Sầu thoáng nhìn một cái, phát hiện trong viện còn có suối từ trên núi chảy xuống thành một đầm đá trong suốt nhìn thấy đáy, dưới nước lờ mờ có linh khí bay lên.
Mười một đỉnh núi Côn Ngô vừa khéo nằm trên một linh mạch to lớn, cũng giống như Nhai Sơn, cho nên linh khí dồi dào, dù là nước trên núi cũng mang linh khí.
Kiến Sầu vẫn bình thản, không quá mức kinh ngạc.
Tiếp tục đi xuống dưới chân núi, đến một sân luyện võ rất rộng, đang có không ít đệ tử so chiêu tỉ thí.
Kiến Sầu không dừng lại, đi đến dưới chân núi, xem như đại khái đã hiểu sơ lược tình hình Côn Ngô.
“Bên kia còn có mười đỉnh núi phụ, mà ở giữa này cũng còn không ít phong cảnh, Kiến Sầu sư tỷ có muốn đi tiếp không?” Ngô Đoan đứng trên đường đá dưới chân núi hỏi một câu.
Hai người đã đi đến chân núi, đứng bên dưới nhìn về phía trước chỉ thấy một màu xanh ngắt.
Từ phía trên đi xuống đây không ngờ cũng mất không ít thời gian, mặt trời đã hạ xuống một quãng dài.
Nghĩ đến cuộc hẹn chiến đấu với Chu Thừa Giang lúc trước, lòng hiếu kì đối với Côn Ngô của Kiến Sầu lại vơi đi rất nhiều, chỉ cười nói với Ngô Đoan: “Vừa rồi cũng đã xem được nhiều, lát nữa ta còn có hẹn với Chu Thừa Giang, không tiếp tục đi xuống dưới nữa. Cảm ơn Ngô sư đệ dẫn đường, ta đi dạo một lát nữa là được“.
Bạch Cốt Long kiếm Ngô Đoan tu luyện cũng đã có một thời gian dài, đầu óc đương nhiên cũng linh mẫn.
Vừa nghe thấy Kiến Sầu nói “Đi dạo một lát nữa” là biết nàng muốn đến bên sông Cửu Đầu, thế là hắn hiểu ý lấy ra một miếng ngọc màu xanh lam có khắc đồ đưa cho Kiến Sầu.
“Vậy thì Kiến Sầu sư tỷ cứ tự nhiên. Đây là dấu vết thần thức của ta, nếu Kiến Sầu sư tỷ còn có vấn đề gì thì có thể truyền âm hoặc gửi phong lôi tín cho ta bất cứ lúc nào“.
Miếng lam ngọc này được chế tạo đặc biệt, thông qua đồ văn khắc trên đó có thể ghi lại dấu vết thần thức của một người.
Kiến Sầu biết thứ này, có điều không nghĩ rằng Ngô Đoan lại chu đáo như vậy.
Nàng đưa tay nhận lấy, cảm ơn: “Đa tạ Ngô sư đệ quan tâm“.
“Giờ ta lên trên kia xem sư tôn có dặn dò gì không, cáo từ!”
Ngô Đoan đứng trên bậc thang chắp tay với Kiến Sầu.
Kiến Sầu đáp lễ, thấy Ngô Đoan cười với nàng, sau đó một vệt sáng từ dưới đất vút lên, Bạch Cốt Long kiếm uy nghiêm xuất hiện. Một người một kiếm hóa thành một vệt sáng nhanh chogns bay vút đi theo sơn đạo dài, thấp thoáng có bóng dáng một con rồng khổng lồ dữ tợn ẩn hiện.
Bạch Cốt Long kiếm Ngô Đoan đúng là một người tinh tế.
Khó trách...
Kiến Sầu lại nhớ tới đánh giá của Khúc Chính Phong đối với người này.
Đa số người Côn Ngô đều bị Khúc Chính Phong không coi ra gì, Ngô Đoan có elx cũng là một trong số đó.
Nghĩ đến đây, Kiến Sầu lắc đầu, không muốn tiếp tục suy nghĩ thêm.
Nàng gạt bỏ mọi ý nghĩ trong đầu, sau đó đi đến cánh rừng trước mặt.
Giữa mười một đỉnh núi Côn Ngô là bình nguyên rộng lớn có vô số cổ thụ chọc trời, lúc này đang có rất nhiều người từ xa xa đi đến, điều khiển pháp bảo hóa thành những vệt hào quang vút qua trên đầu.
Kiến Sầu lại chỉ đi bộ trong rừng, bên tai có gió mát hây hẩy, rất thoải mái dễ chịu.
Trên mặt đất có một lớp lá rụng mỏng, Kiến Sầu giẫm lên, nghe tiếng lá khô vỡ vụn, chậm rãi đi đến bên sông Cửu Đầu.
Sông Cửu Đầu gần như bao quanh Côn Ngô, còn chỗ Kiến Sầu chọn không phải hướng có truyền tống trận mà cách chỗ đó rất xa nên tỏ ra rất yên ắng, không nhìn thấy một người nào khác.
Giữa sông lại có một cù lao nhỏ do đá và bùn cát trong nước sông nhiều năm tích tụ mà thành, xung quanh cù lao còn có mấy tảng đá lớn màu đen.
Kiến Sầu phi thân bay lên, bóng dáng thấp thoáng như một con bạch hạc giương cánh, nhẹ nhàng đáp xuống một tảng đá đen.
Mặt trời đã sắp lặn, ráng chiều trải đầy mặt sông.
Khoanh chân ngồi trên cù lao giữa sông, chiếc áo bào màu trắng của Kiến Sầu cũng bị nhuộm thành màu trời chiều. Nơi này là dòng chính của sông Cửu Đầu, không phải nhánh sông chảy qua phía trước Nhai Sơn.
Một cảm giác tĩnh mịch cực đoan khiến tim nàng cũng trĩu xuống.
Mí mắt dần dần khép lại, Kiến Sầu ngồi yên lặng trên sông.
Lúc mặt trời lặn, sóng vỗ vào đá đen dường như giảm đi, một vầng trăng dần dần hiện lên phía chân trời màu lam đậm.
Vầng mặt trời đỏ đã hoàn toàn chìm xuống Tây Hải, bóng tối bao trùm khắp cả đại địa Thập Cửu Châu.
Mặt trăng phía chân trời cũng ngày càng trở nên rõ ràng.
Đã là đầu thu.
Sương trắng giăng trên sông, trời nước hóa một màu.
Nước sông cuồn cuộn chảy đi, gió sông phần phật thổi đến.
Kiến Sầu ngồi trên cù lao như hòa làm một với sông với gió, hòa lẫn vào tự nhiên, lại dường như biến thành một tảng đá giữa sông, bị nước sông cuồn cuộn bào mòn, lại vẫn sừng sững không động.
Tiếng gió thổi qua rừng xào xạc.
Từng tia gió xuyên qua khiếu huyệt mở ra trên người Kiến Sầu, truyền tin tức mang theo trong gió vào trong lòng nàng.
Thế là lúc này rõ ràng không có bất cứ âm thanh nào, cũng không có bất cứ động tĩnh gì, Kiến Sầu lại bình tĩnh mắt ra, ngước mắt nhìn về phía bờ sông.
Một bóng người vừa mới dừng lại.
Chu Thừa Giang lẳng lặng đứng ngoài bìa rừng men sông như tiềm long, cũng nhìn về phía Kiến Sầu, trong mắt toàn là tán thưởng.
Hơi thở của nàng đã hòa làm một với gió, cực kì gần với tự nhiên.
Như nhắm mắt lại, hắn sẽ không thể phát hiện tren tảng đá đen giữa sông còn có một người.
Ánh trăng chiếu xuống người nàng cũng in rõ những đường nét trên người nàng, mái tóc đen như thác nước xõa xuống sau lưng càng khiến nàng tỏ ra nhã nhặn lịch sự.
Tại sao một người ngoại hình dịu dàng như vậy mà khi động lại như sấm sét?
Một người đứng trên bờ sông, một người ngồi ở giữa sông.
Chỉ có nước sông cuồn cuộn chảy không ngừng.
Chu Thừa Giang nhất thời nhìn hơi mê mẩn.
Có lẽ ước chiến trước tiểu hội là một quyết định sai lầm.
Hai năm trước Kiến Sầu trúc cơ trung kì còn có thể đánh ngang ngửa hắn trong lần giao thủ chớp nhoáng đó, trong hai năm vừa rồi hắn đã vượt Long Môn, đạo ấn thức tỉnh, trải qua vô số khổ tu, cuối cùng Kết Đan, tu vi bước vào một cấp độ hoàn toàn mới.
Còn Kiến Sầu thì sao?
Hai năm trong Hắc Phong Động chẳng lẽ rất thoải mái?
Thứ tư gặp thứ một trăm, thắng chắc?
Nhầm!
Trận chiến này đột nhiên vượt qua những gì hắn chờ mong.
Có lẽ ở Trung Vực bây giờ, tại Côn Ngô bây giờ, chỉ có hắn cảm nhận được sự mạnh mẽ của nữ tu sĩ trước mắt này.
Trong ánh mắt thản nhiên bình tĩnh của Kiến Sầu, Chu Thừa Giang tiến lên trước một bước.
“Để tiên tử phải đợi lâu. Chu Thừa Giang Long Môn đã đến phó ước“.
Âm thanh vừa dừng lại, bão táp đã nổi lên!