Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Quyển 4 - Chương 34: Nhân duyên ký




Trong miếu khói hương lượn lờ, ngoài miếu du khách như mắc cửi.

Ngụy Minh nói chuyện với Liễu Tích, vừa nói vừa nháy mắt, nhìn vẻ mặt như có thâm ý khác.

Liễu Tích bĩu miệng nhỏ, vẫn gật đầu nói: "Vậy cúi lạy đi." Nàng đảo ánh mắt qua Phương Triệt, tự lo đi lên phía trước quỳ xuống.

Tiểu đồng tay cầm phất trần đi đến đưa ba nén hương cho nàng, thấp giọng nói: "Cô nương, thêm chút hương khói vì nguyệt lão đi." Liễu Tích nhận nén hương, lấy tờ một trăm từ trong ví tiền đưa cho tiểu đồng, cười cười nói: "Một chút tiền nhan đèn." Khi nàng đưa tiền, trong lòng buồn bã thở dài.

Gia cảnh Liễu Tích cũng không tệ, nhưng tiền tiêu vặt của nàng không nhiều lắm, tùy tay liền đưa ra một trăm đồng thêm hương khói gì đó, đây thật sự là có điểm coi tiền như rác, nhưng ở một khắc này, nàng chỉ muốn cho thêm, cũng xem như là cầu an tâm, hoặc là lừa mình dối người tự nói với mình, "Nguyệt lão ở đây rất linh nghiệm." Sớm hẹn Tần Mạt và Phương Triệt đến trước công viên Y Lan, Liễu Tích liền cùng Ngụy Minh lên kế hoạch đến miếu Nguyệt Lão, trước kia Ngụy Minh cũng đã thông qua lão đạo sĩ kia, chỉ cần một quẻ linh, đốt tơ hồng, đánh cuộc Phương Triệt để ý hay không để ý.

Trong lòng Liễu Tích ra ám hiệu phải thành kính, nàng đã bái ba bái, dâng hương lên đốt, cắm vào lư hương.

Tần Vân Chí nhẹ nhàng kéo ngón tay Tần Mạt, nhỏ giọng bên tai nàng nói: "Chị hai, chị muốn đi bái không?" Tần Mạt theo Bắc Tống mà đến, vốn nửa tin nửa ngờ với loại này, với chuyện quỷ thần chính là có rất nhiều quan niệm Nho gia truyền thống,《Luận ngữ - Bát Dật 》 viết: "Tế như tại, tế thần như thần tại." Lời này nếu hiểu cẩn thận, thật ra chính là đừng tin thần thánh, mà hãy tạo ra lòng tin với vị thần trong tâm mình.

Thần linh này, ở ba thước trên đầu người, chẳng qua là tùy vào suy nghĩ của mỗi con người, khống chế mình, trên thực tế chính là một loại thức tỉnh, đúng như quân tử kính sợ nghiêm ngặt, nếu người không thể tự xét lại, chỉ có thể đắp nặn nên thần linh, mượn uy thần linh, suốt ngày trói buộc với lời nói của mình, khắc kỷ (yêu cầu nghiêm khắc đối với bản thân) chết già.

Cho nên thần này, ý không tin là không tin mình, ý tin, cũng là tin mình.

Tần Mạt hơi có suy tư, cười nói: "Cúi bái cũng được." Nàng cũng không phải muốn đi cầu nguyệt lão xem nhân duyên, chỉ mượn cái cúi đầu này để đáp lại cảnh tình, bởi nguyệt lão vốn dĩ là một trong những điển cố lãng mạn nhất của Trung Quốc, tượng kia được rất nhiều hương khói, cho dù vô tình, cũng coi như có vài phần hơi thở trần gian.

Ngàn năm trước kia Tần Mạch từng cùng Vịnh Sương đi qua miếu Nguyệt Lão, sau cùng Tần Mạch còn chưa vào chính đường, Vịnh Sương treo bài nhân duyên của nàng lên cây táo, rốt cuộc lại không ai có thể đáp.

Tần Mạt đã không còn là Tần Mạch, chuyện xưa này ẩn sâu trong ký ức, như là có thể đụng tay đến hoa trong gương trăng trong nước, thấy đến nghe được, khẽ đụng vào lại nát vụn.

Nàng vô cùng bất hạnh, thất lạc khỏi thời đại của nàng, nàng lại vô cùng may mắn, từ những bi kịch kia, đi một hồi, lại tìm ra người có thể sóng vai cùng mình.

Vịnh Sương thật ra vốn cũng là người như thế, chỉ là bọn họ sinh ra không gặp thời, không phá được quy tắc thời đại kia.

Liễu Tích lắc ra một thẻ, cung kính đến trước mặt Hòa Nguyên đạo sĩ, lão đạo sĩ híp mắt nhận, lại rung đùi đắc ý nói: "Quẻ Thượng Cát, tiếng gió thổi trúc, chỉ có kim bội vang, nguyệt di hoa ảnh, nghi là người ngọc.

Qu Gương mặt Liễu Tích lộ ra ý mừng, vội hỏi: "Tốt ở đâu? Xin chân nhân ngài giải thích cặn kẽ." Hòa Nguyên đạo sĩ dùng tay miêu tả một pháp thuyết, dáng vẻ đo lường tính toán rất lâu, bỗng nhắm mắt lại mở to mắt, sau đó sợ hãi than nói: "Quả nhiên là nhân duyên trời định?" "Đây…" Mặt Liễu Tích hiện lên nghi ngờ, trong lòng lại có cảm giác: "Lão đạo sĩ, ông khoa trương như vậy làm gì? Sợ không biết là ông đang diễn kịch sao? Tốt xấu gì tôi cũng cho ông chỗ tốt rồi, ông đừng có phá chuyện của tôi, nếu không tôi...

tôi phá sạp của ông!" Tần Vân Chí lại lầu bầu bên cạnh: "Nhân duyên trời định, ông trời cũng phải lo thật nhiều thứ, trên trái đất có nhiều người như thế, cái gì mà nhân duyên, ông ấy quản được hết sao?" Phương Triệt nâng tay vỗ nhẹ vai nó, lại khẽ gật đầu với Tần Mạt, rồi tùy ý cất bước đi ra ngoài, hắn không có hứng thú với lão đạo sĩ giải xăm, nhưng cũng có ghé mắt đến mấy quán bán đồ nhỏ.

Trong lòng lão đạo sĩ nói thầm, hôm qua khi Ngụy Minh dặn lão, có hai nam hai nữ cùng đi, muốn lão hợp cô gái xin xăm với người đàn ông kia, bây giờ Liễu Tích xin xăm trước, nhưng người đàn ông kia là ai? Nếu chỉ có hai nam hai nữ, thì đương nhiên có thể nhận ra người đàn ông kia, nhưng bây giờ lại có ba nam hai nữ, lão đạo sĩ liếc mắt một ngắm đến Phương Triệt, bởi vì tuổi Phương Triệt hợp với Liễu Tích, mà dáng vẻ Tần Vân Chí thoạt nhìn còn hơi non, tuy nó cao không tệ, nhưng khóe miệng nó thậm chí còn mang theo lông tơ của niên thiếu, khiến người ta tự nhiên phân loại nó vào nhóm trẻ con.

Nhưng lúc này Phương Triệt lại đi ra ngoài, Liễu Tích chỉ thầm có tâm sự, cũng không chú ý đến điểm này, mà tuy Ngụy Minh chú ý tới, trong lòng lại bỗng dâng lên ý do dự: "Mình giúp Liễu Tích như vậy, cô ấy sẽ cảm kích mình sao, nhưng dù cô ấy cảm kích mình thì thế nào, cô ấy đạt được ước muốn, chẳng lẽ Phương Triệt sẽ chịu thiệt?" Hắn chăm chú nhìn gương mặt tú mỹ của Liễu Tích ở phía sau, trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, "Đây là mình để Phương Triệt chịu thiệt hay là cho hắn chiếm tiện nghi? Hình dáng em Liễu thế này, mỹ nhân mười phần, cô ấy muốn theo Phương Triệt, Phương Triệt còn không sướng chết à? Không phải mình tiền mất tật mang sao?" Nghĩ như vậy, Ngụy Minh liền nháy mắt với Hòa Nguyên đạo sĩ.

Hòa Nguyên đạo sĩ nói: "Ý quẻ là, chính là nói gió xuân đã lên, gió thổi lá trúc lay động, còn có thể nghe thấy tiếng ngọc bội vang, dưới ánh trăng, nghĩ là người ngọc đã tới, đây không phải nói, chuyện tốt của cô nương sắp đến sao?" Ông từ từ nói, một mặt kéo thời gian, một mặt cân nhắc, "Người này đã đi ra ngoài, bọn họ còn không có phản ứng, hay là đúng thật không phải anh ta, mà là tên nhóc này?" Ông dùng khóe mắt đánh giá Tần Vân Chí, trong lòng có tiếng động, "Người trẻ tuổi bây giờ, nhìn tuổi này, một tên mưu ma chước quỷ thì đúng hơn..." Cái nháy mắt của Ngụy Minh được nhìn thấy, ông liền khẽ gật đầu, ra hiệu mình đã rõ.

"Quẻ này còn có một tầng thâm ý khác." Hòa Nguyên lão đạo sĩ ho một tiếng, vuốt râu cười nói: "Nghe tiếng gió trúc tựa ngọc bội, chính là tầng đất dày, gỗ có sức sống, vàng có kiên định, cô nương, tình bền hơn vàng, còn không phải là định mệnh sao?" Ngụy Minh mừng thầm trong lòng, "Hòa Nguyên lão đạo sĩ thật biết điều, mình nháy mắt là lão biết thay đổi lý do để thoái thác, theo như lão nói, không phải chỉ mình và em Liễu tình bền hơn vàng sao? Hắc, cứ như vậy, dây tơ hồng của em Liễu phải trong tay mình mới đúng." Hòa Nguyên lão đạo sĩ nhìn thấy mặt Ngụy Minh hiện lên nét vui mừng, liền gật đầu nói: "Cô nương, cô có nhận ra, người đó thật ra là ở bên cạnh cô?" Liễu Tích không dám quay đầu, trong lòng còn cho rằng Phương Triệt ở bên cạnh, chỉ có chút ngượng ngùng nói: "Ở bên cạnh, là người đó?" Lão đạo sĩ tiếp tục vuốt râu, tiên phong lượn lờ.

Ông gật gật đầu, cười một tiếng nói: "Người ngọc người ngọc, lương duyên vàng ngọc, cậu ta vì người mà đến, cô nương, cô tạm thời nhìn sang bên phải xem." Tần Vân Chí đang tò mò đánh giá vài quyển sách giải xăm bên góc trái, bỗng nghe lão cười lớn, liền ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Liễu Tích, ửng đỏ như cánh hoa, nó vừa thấy sắc đẹp như thế, liền ngẩn ngơ.

Liễu Tích cũng ngây người, nàng nhìn một hồi chỉứng bên phải, mà Phương Triệt đã vô tung vô ảnh.

Sau một lát, sắc mặt Liễu Tích trở nên trắng bệch, cầu mà không được còn bị người ta trêu chọc, lửa giận trong nháy mắt quay cuồng, như sóng to vỗ bờ, cuồng phong nức nở.

Nàng cắn môi dưới, một câu nói cũng không nói nên lời.

Ngụy Minh cũng sửng sốt, trong lòng hắn lạc phách một chút, lập tức liền trợn mắt với lão đạo sĩ, Hòa Nguyên lão đạo sĩ tùy mặt gửi lời, lúc này còn không biết mình đã làm ra chuyện gì nữa? Dù sao lão cũng đã nhận tiền của người ta, lúc này có chút chột dạ, cười ha ha nói: “Hôm nay lão tiết lộ thiên cơ, giờ trở về tắm rửa chay tịnh bái tổ sư gia đây!” Lời còn chưa xuống hết, lão đã đứng dậy đi ra cửa sau, chờ khi lão đến cạnh cửa, liền nói câu tiếp theo: "Thanh phong, phía dưới quẻ tự cô tới giải, cô phải cân nhắc cho kỹ!" Màn cửa lay mạnh, lão đạo sĩ bước như bay, trong chốc lát liền rẽ vào góc, không thấy tăm hơi nữa.

Ngụy Minh giờ mới phản ứng kịp, trong lòng lửa giận ngập trời, hắn vừa nhấc chân liền đuổi theo phía sau, hai tiểu đồng cũng không ngăn cản, chỉ nhìn nhau cười hắc hắc.

Tần Mạt vốn đứng bên cạnh Tần Vân Chí, sau khi Phương Triệt đi ra ngoài, nàng lại đi lòng vòng bên bàn thờ nguyệt lão, lúc này mắt thấy đạo sĩ đoán xăm, tự nhiên nói chồng của Liễu Tích sẽ là Tần Vân Chí, nàng chỉ có cảm giác buồn cười, không nhịn được liền trêu ghẹo nói: "Tiểu Chí, tình bền hơn vàng đấy, em cần phải nỗ lực gánh vác Tần Vân Chí đã tròn mười sáu tuổi, trong lòng cũng có ý nghĩ đối với mỹ nữ.

Nó lén lút nhìn Liễu Tích, lại thấy sắc mặt nàng khó chịu, trong lòng lại có chút không thú vị, liền ra vẻ khinh thường nói: "Chị hai, kẻ lừa đảo này nói hươu nói vượn chị cũng tin, hừ, mắt em trai chị cao lắm, người bình thường còn chướng mắt." Trong lòng Liễu Tích là thùng thuốc súng, vừa mới bắt đầu còn chưa phát nổ, nhưng lại bị Tần Vân Chí kích thích, hỏa khí cháy đến cổ họng, nàng mở miệng liền phẫn nộ bắn liên hồi quát: “Ý cậu là gì? Như cậu còn thấy tôi chướng mắt à? Cậu chỉ là một tên nhóc chưa đủ lông đủ cánh, thầy giáo không dạy cậu mỗi ngày phải soi gương nói văn minh sao? Cậu cho rằng cậu là ai? Cậu! Cậu..." Nàng mắng xong, trong lòng liền tràn ngập ghen tuông, trong đau buồn, dưới chân lảo đảo, nàng dựa vào sạp giải xăm, hai mắt mở to, đôi mắt dần hồng lên, từng giọt nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, trong suốt yếu đuối, lê hoa đẫm mưa.

Tần Mạt chẳng biết Liễu Tích vốn có tâm tư, nhưng thấy nàng bỗng khổ sở như vậy, kinh ngạc lại có chút ý thương tiếc.

Đi lên phía trước mấy bước, Tần Mạt đưa khăn tay đến trước mặt Liễu Tích, đây là khăn tay màu xanh nàng mang bên mình, bình thường cũng không có công dụng gì, người bình thường sẽ không mang theo đồ này, mà Tần Mạt mang theo là xuất phát từ thói quen năm đó.

Liễu Tích do dự một chút, chuyển tầm mắt lên người Tần Mạt, không nhận khăn, chỉ cười lạnh: " không cần cô giả vờ tốt bụng, cô tỉnh lại đi!" Nàng quay đầu đi, lấy từ trong người ra một khăn giấy nhỏ, lau nước mắt rồi ngẩng đầu đi ra ngoài.

"Tôi còn chưa thua." Nàng tự nói với mình trong lòng: "Dù thua, tôi cũng chịu đựng, không cần sự đồng tình của cô, giả vờ tốt bụng! Nếu tôi thắng.

tôi sẽ lại giả vờ tốt bụng!" Nàng nhấc chân đi ra ngoài cánh cửa miếu Nguyệt lão, gót chân sau vừa mới nhấc lên, lại thấy Phương Triệt đi lại gần, mang chút kinh ngạc: "Liễu Tích, em sao thế?" "Mắt em bị cát bay vào, trong lòng không vui!" Liễu Tích hừ hừ, "Em về trước!" Phương Triệt lại dừng trước cửa, nghiêng người chờ Liễu Tích đi trước.

"A Triệt..." Liễu Tích mới đi qua từng bước bên cạnh người hắn, bỗng quay đầu lại gần, nhoẻn miệng cười cực ngọt cực đẹp: "Em thích anh, em nhất định phải nói ra! Em không cần người khác nói." Phương Triệt đứng yên không động, gương mặt hờ hững, phảng phất tựa như chỉ nghe người ta nói một câu "Hôm nay thời tiết tốt." Liễu Tích bỗng nâng đôi môi đỏ mọng lên bằng tốc độ cực nhanh, Phương Triệt tránh mặt qua, song môi mọng khó khăn lắm mới dừng lại trên má trái hắn.

"Anh thật hẹp hòi!" Liễu Tích lui về phía sau, lại mím miệng hừ nhẹ: "Em thích anh chứ không ép anh thích em, anh là tên nhát gan!" Nói xong, nàng cười hì hì, xoay người rời nhanh đứng tại chỗ nhìn bóng lưng nàng im lặng trong chốc lát, bỗng thở dài một tiếng.

"Em thích anh, anh không thích em, mà người trong lòng anh, lại chưa từng đáp lại anh?" Hắn có hiểu sự khó chịu của Liễu Tích, nhưng tình yêu cũng không phải sự thông cảm, hắn sẽ không tiếp nhận sự thông cảm của người khác, cũng sẽ không giao sự thông cảm cho người khác.

Tần Mạt đứng trước tượng nguyệt lão nhìn bóng lưng Phương Triệt, trong lòng cũng nổi lên phiền muộn nhàn nhạt, "Liễu Tích kể ra cũng có dũng khí, mình biết anh ấy chờ mình, lại nói không nên lời, dừng bước trước khó khăn…" Nghĩ như vậy, nàng lại cười tự giễu.

Nhưng vì đã từng nói quá nhiều lời đường mật giả dối, cho nên Tần Mạt không thể dùng lời nói để nói ra tấm lòng được nữa, nàng khẽ mím môi, cân nhắc Phương Triệt sẽ hiểu ý mình ra sao? "Chị hai, chị có cầu quẻ không?" Tần Vân Chí nhìn hai bên một chút, có chút không bình tĩnh.

Phương Triệt cất bước đi vào, bật cười với Tần Mạt nói: "Cầu một quẻ, thế nào?" Hắn khẽ hiện lên một tia khổ sở trên mặt, dù sao cũng đã chật vật nhiều năm, gần đây rất có tiến bộ, nên vui sướng mới phải.

Tần Mạt vốn không còn hứng thú xin quẻ từ lúc Hòa Nguyên lão đạo sĩ kia rời đi, nhưng bây giờ Phương Triệt đề nghị để nàng cầu, nàng cầu một quẻ cũng được.

Quỳ lên trước, Tần Mạt nhắm mắt cúi lạy thần linh, không phải là một pho tượng thần mà chính thần linh Tiểu đồng đưa hương cho nàng, nàng quyên mười đồng tiền thêm hương khói, so với Liễu Tích có thể nói là nhỏ mọn.

Sau khi cắm hương xong, Tần Mạt lắc ống thẻ, nhặt thẻ trên mặt đất lên xem: "Thượng thượng đại cát." Tần Vân Chí đã tò mò vươn tay muốn xem quẻ trên tay nàng, Tần Mạt lại đưa tay ra, mỉm cười nói: "Em biết giải xăm à?" "Sao không thể?" Tần Vân Chí có chút không thú vị nói: "Chị hai, chỉ xem thôi mà, nhất định phải giải xăm mới cho xem sao? Em tò mò cũng không được?" Tiểu đồng tay cầm phất trần mang nụ cười nghề nghiệp trên mặt, nói: "Cô nương, bên này có thể giải xăm." Bên kia có thể giải xăm, ai cũng thấy, tuy Hòa Nguyên lão đạo sĩ nửa đường rời đi, nhưng thanh phong tiểu đồng còn ngồi ở đây.

Tần Mạt lắc đầu cười cười, "Quẻ này không cần giải, Phương Triệt xem đi." Nàng đưa quẻ cho Phương Triệt.

"Thượng thượng đại cát." Phương Triệt cầm thẻ trúc, đọc bốn chữ kia.

‘Đắc kỳ sở tai, đắc kỳ sở tai.’ (đạt được tiện lợi) Quẻ này khác với quẻ tứ hạnh (công dung ngôn hạnh) bình thường, trên quẻ có tổng cộng tám chữ, lặp lại ‘Đắc kỳ sở tai.’ Hắn nhẩm lại chữ này mấy lần, trong lòng có chút kinh hỉ và khó có thể tin, "Cô ấy cho mình xem chữ này, chẳng lẽ là bày tỏ, mình có thể được sao?" Sau khi nghĩ thế, cũng không dám chắc chắn, hắn lại nhìn mặt Tần Mạt, thấy nàng cười cười, ánh mắt kia phảng phất như nói: "Chẳng lẽ không phải là được tiện lợi sao? Anh đã được, còn do dự cái gì?" Phương Triệt đem ngón cái nhẹ vuốt qua thẻ, hỏi trong lòng: "Là ảo giác hay là sự thật?" Hắn tóm lại vẫn không dám chắc chắn, chỉ xoay thẻ trúc, khóe môi mỉm cười, nửa thăm dò nói: "Mạt Mạt, được tiện lợi." "Cho nên thượng thượng đại cát nhé." Tần Mạt nháy mắt mấy cái, "Phương Triệt, anh còn chưa chúc mừng em?" Phương Triệt cười lớn một tiếng, nhẹ nhàng kéo tay Tần Mạt nói: "Chúc mừng." Tần Mạt có hơi thất vọng, tên đần độn này còn không hiểu, chỉ nói một câu chúc mừng.

Tần Vân Chí cười hắc hắc: "Chị hai, gần đây chị thật may mắn, có phải nên cho em trai thân yêu một ưu đãi nhỏ không?" "Chị thưởng cho em một cái cốc đầu!" Tần Mạt nâng tay cốc đầu Tần Vân Chí, nàng kháng nghị rút khỏi tay Phương Triệt trước, thả lại thẻ trúc, nhẹ nhàng cười, chạy ra bên ngoài tiểu viện.

Nàng muốn đi dạo qua quầy hàng ngoài miếu Nguyệt Lão này, xem có thứ gì đáng để mua không.

Có hai dãy hàng, và tám quầy, Tần Mạt đi bên trái trước, thấy đồ trang sức giả ngọc, chỉ liếc mắt một cái đã mất hứng thú, thủa nhỏ nàng nhìn vô số kỳ trân châu ngọc, đương nhiên sẽ không có hứng thú với hàng chất lượng kém nà Thứ hai là quán bán bùa hộ mệnh bằng gỗ, Tần Mạt thoáng dừng chân, mua mấy lá cầu bình an, cũng xem như mua làm kỷ niệm.

Đến quầy hàng thứ ba, Tần Mạt hứng thú, vì quán nhỏ này bán đậu đỏ, tuy có rất nhiều hình thù kỳ quái, nhưng có thể lấy ra một số món tốt, nàng cẩn thận chọn lấy chín hạt, lại mua hộp gấm nhỏ cao chín phân, bỏ vào trong túi.

Đi qua một hàng cuối cùng, Tần Mạt lại đi sang bên phải, bên kia cũng bán đồ ngọc giả, Tần Mạt liếc mắt đảo qua, vốn không muốn dừng lại, khóe mắt lại quét qua một vật như quen thuộc.

Nàng kinh ngạc.

Tầm mắt ông chủ quán đảo quanh, liền phát huy tài ăn nói, thổi phồng lên hàng hóa của mình, Tần Mạt tự động lọc những lời thừa, cũng không nói, chỉ xem lại trang sức đó một lần.

Đợi một lát, nàng mới cầm lấy một trâm ngọc và một đôi bông tai hoa ngọc lan, vuốt ve cẩn thận trong tay.