Quanh hồ Bách Hoa tràn ngập hương thơm của các loại hoa, hơi nước vờn quanh mái nhà thủy tinh tạo thành một mảnh mơ hồ, Ánh mặt trời chiếu qua lớp kính thủy tinh thật dày, nhiệt độ còn ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều.
Một tay Tần Mạt vin vào tảng đá ven hồ, hơi nghiêng đầu đứng tại chỗ này, nụ cười trong sáng vui vẻ.
Liễu Tích cắn môi, trong lòng rất không vui.
Ngày hôm qua nàng trằn trọc cả một đêm, nghĩ đi nghĩ lại đến tận bây giờ, mình thật sự không thể tranh giành được.
Nhưng nếu muốn nàng từ bỏ, nàng lại không cam tâm.
Nếu bàn về quen biết trước sau, rõ ràng là nàng quen Phương Triệt trước Tần Mạt, nếu bàn về tướng mạo thân hình, dù là quiểm thẩm mỹ khác người bao nhiêu chăng nữa, chỉ sợ cũng không nói Tần Mạt xinh đẹp hơn nàng.
Phương Triệt đến cuối cùng là sai lầm rồi, tại sao coi nàng như không thấy, lúc nào cũng chỉ thích Tần Mạt? Liễu Tích càng nghĩ càng không hiểu, càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, càng muốn thì ý niệm trong đầu càng rõ ràng.
Nàng xem ra, tuy Tần Mạt đã tiên hạ thủ vi cường, đi từng bước đến bên Phương Triệt, nhưng trong mắt rất nhiều người, người bình thường thì không thể chiếm được chỗ tốt, nghĩ đến chỗ hận này, nàng thậm chí có chút ác ý trào phúng: "Với dáng vẻ khô cằn của Tần Mạt, Phương Triệt sẽ vô vị thôi?" Phụ nữ một khi đã ăn dấm, gan sẽ lớn hơn bình thường vài lần.
Từ nhỏ Liễu Tích đã có tiếng ngoan ngoãn, lúc này lại lấy sắc dụ Phương Triệt, trong lòng thật là vừa khẩn trương lại hưng phấn, mơ hồ còn có vài phần mong đợi phá vỡ cấm kỵ.
Nàng có điểm thiếu ngủ, hơn nữa còn thương tâm khổ sở, người lộ ra vẻ tiều tụy.
Buổi sáng khi trang điểm, Liễu Tích quyết định dùng chiến thuật yếu đuối để lôi kéo chú ý, đi cùng với Ngụy Minh đến đây, trông cậy vào hắn có thể giúp bám lấy Tần Mạt.
Sau khi mọi người gặp nhau, tùy ý đi bên hồ Bách Hoa, Ngụy Minh đề nghị đi vào núi Oanh Hương trong công viên, vì trên đỉnh nói có miếu Nguyệt Lão.
Tần Vân Chí có điểm không vui vẻ: "Mọi người đều có đôi có cặp, chỉ có em là người cô đơn, cái gì mà miếu Nguyệt Lão, em không muốn đi!" Nó cho rằng Liễu Tích và Ngụy Minh là quan hệ nam nữ.
Ngụy Minh buông tay ra, mắt liếc Tần Vân Chí, cười nói: "Anh bạn nhỏ, leo núi để rèn luyện thân thể mà! Lại nói, em còn nhỏ tuổi như thế, nghĩ cái gì mà có đôi có cặp vậy?" Khi hắn nói âm cuối cao lên, cố ý giả giọng nói dễ thương của đứa trẻ, lại khiến người nghe vô cùng châm chọc.
Tần Vân Chí vung tay, liền muốn tóm áo Ngụy Minh.
Tần Mạt giữ chặt nó lại, khẽ nheo mắt nhìn Ngụy Minh, giọng hơi trầm: "Ngụy Minh, em trai tôi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, anh cũng giống như nó sao?" "Hắc!" Ngụy Minh bĩu môi, "Đúng là miệng lưỡi bén nhọn nhỉ, Tần Mạt, không ngờ tài ăn nói của cô rất tốt." Tần Mạt cười cười, trái lại chỉ kéo Tần Vân Chí đi vào bên trong nhà trồng hoa, không để ý đến hắn.
Nàng nhận ra Ngụy Minh hôm nay đến chỉ để công kích, trong lòng cũng biết hắn không có ý tốt lành gì.
Nếu là lúc bình thường, Ngụy Minh tuy ít rộng lượng, không có việc gì cũng thích đâm chọc người khác vài câu, nhưng cũng không đến mức càn quấy như hôm nay.
Hắn bỗng tỏ thái độ như thế, tự nhiên là không thể không khiến Tần Mạt suy nghĩ.
Nhiệm vụ của Ngụy Minh thật ra chính là bám theo Tần Mạt, hắn khiêu khích cũng được, quấy rầy cũng thế, tóm lại không để Tần Mạt lại gần Phương Triệt là thành công.
Tần Mạt đi nhanh, Ngụy Minh có chút nóng nảy vội gọi nàng lại: "Tần Mạt, tôi có chuyện cần thương lượng với cô, đến đây, chúng ta nói chuyện Tần Mạt đang bước cùng Tần Vân Chí, nàng nghe vậy thì dừng chân, chờ Ngụy Minh đi đến mới nói.
Ngụy Minh liền đi đến bên nàng nói nhăng nói cuội, thật lâu không đi vào vấn đề chính.
Phương Triệt vốn đứng cạnh Tần Mạt, vì Tần Mạt bước đi nhanh, hắn rơi lại đằng sau.
Liễu Tích thừa cơ giữ chặt tay hắn, ngọt ngào nói: "A Triệt, trước kia trong trường học cũng có nhà trồng hoa, hoa bên trong đều là ông nội em sai người trồng, em còn mang đến cho anh xem.
Anh có nhớ không?" "Nhớ." Phương Triệt nói ra hai chữ ngắn gọn, cũng vì câu nói của Liễu Tích mà nhớ lại.
Hắn và Liễu Tích quen nhau lúc mười tuổi.
Hai ông nội hai nhà kết bạn, trước đây hắn cũng chăm sóc Liễu Tích không ít.
Nhưng từ nhỏ tính hắn đã không tốt, đặc biệt không bình tĩnh, không như cô bé Liễu Tích chỉ hay khóc lại thích làm nũng, chủ yếu hắn chỉ giúp nàng giảng bài và làm bài tập, hoặc là lúc nàng nhàn hạ không chịu làm bài tập thì lấy thước đánh vào tay nàng.
Liễu Tích thường bị Phương Triệt đánh đến khóc, khi học xong lại dâng cáo trạng cho các trưởng bối, Phương Triệt càng nóng nảy, cũng dần bất hòa với nàng.
Cô bé mười mấy tuổi không có nhiều tâm tư như thế, Phương Triệt nào ngờ cô bé lại trưởng thành sớm, mới biết yêu chưa được vài năm, đã sinh ra tình cảm khác thường với hắn.
Thứ tình yêu này quả thật rất khó nói, Phương Triệt không thích Liễu Tích, luôn luôn chỉ thích Tần Mạt—thật ra ban đầu hắn chỉ nghĩ, cô gái này bị ng cũng không khóc, còn dám đè hắn trên mặt đất, cuối cùng thậm chí còn uy hiếp hắn, hẳn là rất có bản lĩnh.
Tính Phương Triệt không tốt, mắt luôn cao hơn đầu, khi mười bảy tuổi bên cạnh không mấy người bạn, khó khăn lắm hắn mới nhìn thấy Tần Mạt thuận mắt, dần dần lại có tâm tư khác.
Tâm tư này cuối cùng từ đâu mà đến, có thể là từ ánh mắt đầu tiên đã có cảm tình, cũng có lẽ là lâu ngày sinh tình, tóm lại chờ đến khi hắn hiểu, Tần Mạt đã thâm nhập vào lòng hắn, khó mà nhạt phai.
Trở về cái vì sao kia, có lúc cũng không nhất định phải có được đáp án.
Hắn nghĩ rất nhiều lần, mỗi lần lại nghĩ sâu thêm một nấc, tóm lại nhớ mãi không quên, rốt cuộc vẫn là nhớ mãi không quên.
Nhóm người đi đến dưới chân núi Oanh Hương, ánh mặt trời vừa lên, trong ngày mùa đông hiếm khi có nắng ấm như thế.
Liễu Tích kéo Phương Triệt không buông tay, lại cúi đầu nói: "A Triệt, trước kia chúng ta cùng làm bài tập, em mà không chịu viết, anh lại lấy kẹo dỗ em, nhưng chính anh lại không thích ăn kẹo." Phương Triệt im lặng trong chốc lát, mới nói một câu: "Anh học từ trên sách, muốn người khác nghe lời, phải vừa đấm vừa xoa, một tay thước một tay kẹo." "A Triệt!" Liễu Tích dậm chân, gương mặt hiện ra nét xấu hổ và giận dữ, trong lòng lại có chút vui vẻ: "Quả nhiên trước giờ anh ấy không quên mình, chúng mình quen nhau từ nhỏ, vì học tập của mình mà anh ấy tốn tâm tư, chẳng lẽ bây giờ lại không có chút tình ý với Phương Triệt đưa tay tách tay Liễu Tích ra khỏi tay mình, sau đó lui vài bước, kiên định nói: "Nhưng bây giờ đã không còn là trước đây." Gương mặt Liễu Tích trắng bệch, nàng mím môi, trong ánh mắt tẩm sắc nước mềm mại, bi thương mà nói: "A Triệt, chẳng lẽ sau khi lớn lên thì không còn là bạn sao? Anh nhất định phải xa em như thế? Anh rất ghét em sao? Có phải hay không em đã làm chuyện gì khiến anh không thể chấp nhận? Em…" Nàng lại cắn môi dưới, nói không ra lời lại càng thêm vẻ yếu đuối.
Tuy trước khi đến nàng đã quyết định lấy nhu thắng cương, nhưng nếu nhất định phải cầu xin để giành tình yêu, thà rằng nàng không cần.
Liễu Tích thích Phương Triệt, chỉ rất thích rất thích, không thích đến mức vì hắn mà vứt bỏ cả bản thân.
Trong lòng Phương Triệt có chút không đành lòng, nhưng hắn có thói quen lạnh lùng với người khác, lúc này cho dù không đành lòng cũng sẽ không biểu lộ ra.
Huống chi hắn đã có ý chí sắt đá, ngay cả một chút không đành lòng, cũng sớm bị chôn vùi.
Phương Triệt không phải người đa tình.
Hắn chỉ có thể dịu dàng với một người.
"Liễu Tích, trước giờ anh không có ghét em." Hắn nhìn Ngụy Minh đang trò chuyện với Tần Mạt cách không xa.
"A Triệt...." Trong lòng Liễu Tích cháy lên hi vọng.
Phương Triệt thản nhiên nói: "Nhưng bạn bè bình thường thì không nên gần gũi quá, động tác tay trong tay như vậy có chút quá phận, anh không thể chiếm tiện nghi của em." Liễu Tích cúi đầu, buồn bực không lên tiếng.
Phương Triệt lời rõ ràng như thế, nàng có yêu hay tiếp tục dây dưa không nghỉ, quả thật là có lỗi với mình.
Nhưng tại thời điểm như vậy, Liễu Tích cũng bất chấp thể diện, nàng cũng không cam tâm, vô cùng không cam tâm.
Tuy trước giờ nàng có vô số người theo đuổi, vốn dĩ tầm mắt của nàng cao, có thể vừa mắt, cũng chỉ có Phương Triệt.
"Mình thử một lần, chỉ một lần...." Nàng tự nói với mình như vậy, vừa yếu đuối vừa kiên định.
Dù sao là thích thật lòng, trai chưa vợ gái chưa chồng, sao nàng không thể tranh đoạt? Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, nàng có điểm nào kém Tần Mạt? Khi Liễu Tích nghĩ như vậy, Phương Triệt đã đi lên phía trước, vỗ vai Ngụy Minh, giọng lạnh lùng: "Vị trí của cậu không phải ở đây?" Gương mặt Ngụy Minh đang có chút cứng ngắc, nếu là bình thường, chắc chắn hắn sẽ đâm chọc Phương Triệt vài câu, nhưng ở một khắc này, hắn chỉ nhẹ nhàng quét mắt qua Phương Triệt, rồi yên lặng lui ra, đi đến cạnh Liễu Tích.
Phương Triệt nhăn mày, ngay sau đó liền nghe thấy Tần Vân Chí nhẹ nhàng giễu cợt.
"Em…" Hơi suy nghĩ, Phương Triệt cũng cười, "Mạt Mạt, em đã làm gì anh ta vậy?" Tần Mạt bật cười: "Ý gì đây, nói em giống ác bá à, còn anh ta lại giống cô bé yếu đuối? Phương Triệt rất tự nhiên dắt tay nàng, lại cười nói: "Chẳng lẽ em không phải là ác bá?" "Sao em lại là ác bá?" "Khi em bá đạo anh đã được chứng kiến rồi." Phương Triệt hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên người Tần Mạt, tuy hắn không nói nửa câu sau, nhưng ánh mắt kia phảng phất như nói: “Giả bộ cũng vô dụng, anh đã nhìn thấu em!" Tần Mạt mấp máy môi, cười nhẹ nói: "Là anh ta hùng hổ dọa người, em hỏi anh ta một câu, ở trong công ty quản lý tổ mỹ thuật hay quản lý tổ kế hoạch quan trọng hơn." Tần Vân Chí nói thầm bên cạnh: "Tên ngốc kia nói, đương nhiên là quản lý tổ kế hoạch quan trọng hơn." "Quản lý tổ kế hoạch quả thật quan trọng hơn." Phương Triệt lại nói.
"Em cũng nghĩ thế." Tần Mạt gật đầu, "Cho nên em hỏi lại anh ta, quản lý tổ kế hoạch có phải rất hi vọng quản lý tổ mỹ thuật sẽ là người thân bên cạnh mình đảm nhiệm không?” "Tên ngốc kia nói, Tần Mạt, có phải cô muốn châm ngòi ly gián không." Tần Vân Chí tiếp tục học vẹt.
Phương Triệt khẽ cười một tiếng: "Anh xem Mạt Mạt chính là đang châm ngòi ly gián." "Đúng vậy, em trả lời anh ta, em châm ngòi ly gián thì sao? Anh cấm được tôi châm ngòi ly gián à?" Tần Mạt khẽ bĩu môi, "Chuyện này thật ra rất rõ ràng, quản lý Vũ là người của phó tổng, quản lý La là người của tổng giám đốc, chủ tịch hi vọng nhóm nhân viên có thể cân bằng lẫn nhau, tự nhiên không cho phép thế cân bằng này bị phá vỡ.
Quản lý Vũ có thực lực mạnh, bây giờ đang là thời khắc mấu chốt chế tác ‘Thăng thiên’, công ty không thể để Ngụy Minh thay thế quản lý Vũ.” Phương Triệt kinh ngạc: "Mạt Mạt, sao em biết điều này?" "Từ lời nói của quản lý Vũ, em đoán được một ít, vừa rồi nói này nói nọ với Ngụy Minh, lại suy ra một ít, tổng hợp phân tích lại, kết luận này cũng không sai.
Dù không phải như vậy, Ngụy Minh cũng tuyệt đối không thể có được vị trí của quản lý Vũ, " Tần Mạt có ý không tốt, "Là em thấy anh ta quá đáng ghét, dọa anh ta một chút." Phương Triệt hơi nhíu mày: "Mạt Mạt, thật là em chỉ muốn dọa anh ta?" "Nếu anh ta không đủ thông minh, cần phải đi đập đầu vào tảng đá, vậy cũng không cần thiết." Tần Mạt thở dài một tiếng, "Thật là đáng ghét, em muốn chung sống với anh ta trong hòa bình, nhưng tâm tư của anh ta luôn nặng nề.
Thật ra nếu nói anh ta không nhìn trộm vị trí quản lý kia, em không tin, suy nghĩ trong lòng quản lý Vũ cũng có cơ sở.
Chỉ là mọi người tự ngầm hiểu nhau, nể mặt mũi nhau mà thôi.” "Anh hận anh ta." Phương Triệt nắm tay Tần Mạt khẽ căng thẳng, bên môi là ý lạnh.
Tần Vân Chí lại kêu lên: "Người kia vừa rồi rất sợ, anh ta không tin có thể như thế thật, sau đó chị hai lại nói, anh về hỏi quản lý La cẩn thận xem, xem anh ta có dám đắc tội với chị hai không.
Anh ta liền nhíu mày suy nghĩ rất lâu, sắc mặt rất khó coi.” Các nàng đi phía trước nói chuyện, phía sau Liễu Tích và Ngụy Minh cũng đi theo lên.
Ngụy Minh rất không ưa Phương Triệt, tóm lại lấy phá hoại làm vui, bây giờ người hắn không ưa lại tăng thêm Tần Mạt, ý nghĩ trong lòng muốn chia rẽ họ thậm chí còn lớn hơn Liễu Tích.
Đường núi quanh co khúc khuỷu, nhưng một đường đều có thềm đá, cũng không khó đi.
Nhóm người đi hơn hai trăm mét là lên đến đỉnh, miếu Nguyệt Lão tường đỏ mái ngói liền hiển hiện ngay trước mắt.
Miếu nhỏ này có mái hiên cao, có hai gian phòng, ở giữa là một sân nhà, trong sân vườn có đặt pho tượng đồng vạc đồng cao ba thước.
Trong vạc cắm đầy cây hương, còn chưa cháy hết, lượn lờ sương khói, cũng không biết có thần linh ứng nghiệm không.
Trong miếu Nguyệt Lão có không ít du khách, sân gần hai trăm mét hai bên có mấy quán nhỏ bán hàng mỹ nghệ, có bán ngọc, bán đá, có lá bùa, còn có đậu đỏ, đủ loại đa dạng, khó mà nói hết.
Phòng trong là chỗ ở của nguyệt lão, cửa lớn có cây táo to, cây táo có hơi trụi, trên cành treo nhiều lá bùa và chuông.
Năm người đi vào cửa miếu, người coi miếu là một đạo sĩ râu dài có chút hoa râm, nhìn dáng vẻ cũng có vài phần tiên phong đạo cốt, chỉ không biết quả thật là ông có tài hay chỉ là vỏ ngoài.
Đạo sĩ bày ra các gian hàng giải xăm, đứng sau là hai tiểu đồng thanh tú, một người cầm phất trần, một người cầm kiếm gỗ.
Tượng tò he nguyệt lão cũng không khác người thật, búi tóc cao, lộ ra cái trán đầy và nụ cười hiền lành, Trên người tượng đất có hoa văn màu tươi sáng, mặc áo cổ, nhìn dáng vẻ, chưa cần biết là có xem được cả nhân gian hay không, cũng đã đến cảnh giới thương xót muôn người.
Trên bàn thờ bày hoa quả tươi và lư hương, còn có một ống thẻ.
Dưới bàn thờ là hai đệm cói, đã có một cô gái trẻ quỳ trên mặt đất bái lạy.
Nhóm Tần Mạt đứng trước nàng bái xong, Tần Vân Chí còn nhỏ lại nói: “Có phụ nữ mới đi tin những thứ này, em không tin… thật chẳng biết có gì tốt nữa, quỳ lạy khối bùn đến hăng say như thế…” Liễu Tích nhăn mặt, hừ nhẹ một tiếng, Tần Mạt kéo kéo ống tay áo Tần Vân Chí, ra hiệu cho nó câm miệng lại.
Phương Triệt hơi nhếch mày: "Chuyện này, cầu xin là một truyền thuyết, tin thì có, không tin thì không có." Sau khi cô gái trẻ vái ba vái xong, cắm hương vào lư hương, sau đó lấy ống thẻ, lắc vài cái, rơi ra một thẻ trúc.
Bên cạnh nàng còn có một người phụ nữ trung niên đang đứng, vừa thấy thẻ rơi xuống đất, vội giục: “Thi Thi, mau đưa thẻ cho Hòa Nguyên đạo trưởng xem." Cô gái trẻ nhặt thẻ lên, đầu tiên xem qua một cái, mới đứng dậy đi đến trước mặt Hòa Nguyên đạo sĩ, có chút do dự hỏi: "Thẻ… Thẻ này giả thế nào ạ?" Hòa Nguyên đạo sĩ mở mắt, kiểu cách mười phần nói: "Dụng tâm không có, kêu tôi giải xăm thế nào?" "Mẹ!" Cô gái trẻ dậm chân, "Con đã nói không thể tin thứ này.
Người phụ nữ trung niên vọt đến trước mặt nàng, một tay che miệng nàng, liên tục nói: "Con bé ngốc, lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ.
Đừng nói bậy nữa, mau để chân nhân giúp con xem quẻ." Bà nói vài câu xin tha lỗi với đạo sĩ, đạo sĩ nhận thẻ, rung đùi đắc ý niệm: "Quẻ Trung Bình, hắn tư đã cạn, hận bất tận, là vì kiều Loan Phượng mà sống mái." Tần Vân Chí nghe không hiểu ra sao, không nhịn được lại giễu cợt: "Chị hai, nhìn lời này, cố ý để người khác nghe không hiểu, ông ta lừa người thật giỏi." Tần Mạt không có cách ngăn đứa bé này, vừa bực mình vừa buồn cười: "Em bớt tranh cãi đi được không, truyền thuyết nguyệt lão từ triều thời Đường lưu truyền đến nay, vẫn còn tồn tại, em cần gì phải gây sự với người ta đến cùng?" Tần Vân Chí làm mặt quỷ, nghe đạo sĩ giải xăm.
"Khụ, quẻ này có chút phiền phức." Lão đạo sĩ thở dài: "Cô nương, cô có chồng chưa cưới, gần đây mới cãi nhau.
Nên mới đến đây xin xăm giải duyên.” Cô gái xin xăm kinh hô: "Sao ông biết? Ông có thể xem ra? Ông nói nhanh lên, quẻ này là ý gì? Chúng tôi có hi vọng hợp lại không." Lão đạo sĩ lần này lại không nói rõ, chỉ thở dài: "Nhân duyên của cô không ở đây, tìm người khác đi đi.
Cô xem quẻ này, anh ta tâm tư đã hết, tỏ rõ anh ta đã mất đi tình yêu với cô.
Không chỉ không còn tình yêu.
Hơn nữa còn hận cô đến tận xương.
Anhó niềm vui mới, không thể cùng cô đi suốt cuộc đời này.
Bỏ đi, bỏ đi." Cô gái trẻ kích động, lại liên tục cười lạnh tỏ vẻ không tin.
Mẹ nàng ở bên cạnh căm giận nói: "Mẹ nói rồi, không thể dựa vào thằng đó, chỉ có con cứ thế nào cũng một lòng một dạ theo nó! Con xem đi, xem đi, Hòa Nguyên đạo trưởng nói đó..." "Mẹ! Chẳng lẽ chỉ vì lời không có căn cứ này, con lại dễ dàng vứt bỏ hết tình cảm trước kia?" Cô gái xin xăm đứng dậy chạy ra ngoài miếu.
Liễu Tích yếu ớt nói: "Nhìn người ta cũng không tin kìa, chỉ tin vào mình thôi." "Em thì sao? Em Liễu, em có tin không?" Ngụy Minh cười hắc hắc nói.
"Nếu không em cũng thử đi cầu xem?"