Chương 30: Hội ngộ mùa xuân
Tuyết bên ngoài trời đã tan hết, các mầm cây non màu xanh mơn mởn đã dần lú lên bên dưới những chiếc lá khô ẩm ướt.
Nó cũng là dấu hiệu của một mùa đông đã kết thúc. Nhường chỗ lại cho mùa xuân ấm áp, tràn đầy sức sống.
Một vài loài động vật nhỏ đã bắt đầu ra ngoài kiếm ăn.
Những con thú lông xù nhỏ có chiếc đuôi hình chiếc lá đang bám đầy lên thân cây cao chót vót để đón nắng.
Một đàn chim nhỏ màu đỏ bay thành đàn trên bầu trời xanh. Chúng cùng đồng thanh ngân lên tiếng hót dài báo hiệu cho mùa xuân đã bắt đầu.
Tại một tòa thành cô lập, dù đang là hậu tận thế nhưng con người nơi đây vẫn không quên đi nụ cười trên môi của mình.
Sau mùa đông lạnh lẽo khó khăn, ai cũng không muốn ra khỏi nhà, lương thực thì phải tiết kiệm để sống sót qua mùa đông này.
Mùa xuân đến, ngoài mang lại sự ấm áp ra thì còn đem đến cho con người nơi đây những hy vọng.
Trên đường phố trong toàn thành, mọi người điều ra đường.
Những người phụ nữ thì đi tới những nơi tụ tập để trao đổi cho nhau những thứ nhu yếu phẩm mà mình cần thiết sau một thời gian thiếu thốn và hạn chế.
Những người đàn ông thì họ lại đang sửa sang lại ngôi nhà của mình.
Những đứa trẻ con, một số ít nô đùa ở bãi đất trống, mà bấy lâu nay chung không được đi ra chơi. Một số khác lại phụ giúp cha mẹ của mình.
Tất cả mọi người ở đây đều bận rộn chuẩn bị cho dịp Hội Xuân sắp tới.
Hội Xuân là dịp lễ để mọi người tụ tập tổ chức buổi lễ cầu may. Mỗi nhà điều góp 1 ít bột trong nhà ra cùng nhau chế biến một cái bánh thật to.
Bánh càng to bao nhiêu, thì đại biểu cho năm đó được thuận lợi và đầy đủ bấy nhiêu. Nên ai cũng hết lòng góp sức.
Việc không có gì để góp là điều rất hiếm gặp. Vì nhà nào đóng góp càng nhiều thì năm đó càng có được nhiều may mắn.
Họ điều muốn nhà mình được ấm no hạnh phúc, nên ai dù ít dù nhiều thì cũng sẽ để dành một ít cho ngày lễ quan trọng này.
Tình huống khó khăn nhất, dù có người không góp được thì họ cũng sẽ nhận được một phần bánh dành cho mình.
Trong thành ai cũng hiểu được sự khó khăn của nhau. Ngoài việc vì cầu may cho gia đình mình thì họ lại quan trọng việc sang sẽ cho nhau những phần bánh ngon, đây cũng là việc ý nghĩa nhất mà buổi lễ mang lại giúp con người với con người có thể gắn kết với nhau hơn.
Dù là bận rộn và tấp nập nhưng nó lại sôi nổi có sức sống hơn bao giờ hết. Vì đó là một ngày lễ truyền thống từ xa xưa mà con người ai cũng điều trông chờ vào dịp đón năm mới và tạm biệt năm cũ.
Ngoài dịp Hội Xuân ai ai cũng trông chờ ra thì gần đây.
Một số người trong thành lại có mong đợi vào dịp này để có thể gặp lại những người thân mình là Bán thi nhân đang sinh sống ngoài kia.
Một năm trời, bọn họ không thể gặp được nhau. Dù các bán thi nhân có thể lén lúc đi tới tòa thành để thăm người nhà của mình, nhưng trong ngoài thành điều canh chừng rất nghiêm ngặt khó lòng mà thực hiện được. Bất kỳ tình huống nào nếu bị phát hiện thì cũng điều phải nhận c·ái c·hết.
Biết là xa cách rất khó khăn nhưng ai cũng không muốn người thân mình xảy ra chuyện và cũng muốn có thể gặp lại được nhau cho dù phải chờ đợi và thời gian gặp mặt chỉ ngắn ngủi.
Lúc này, trong một căn phòng trên cao của tòa nhà ở trung tâm tòa thành. Cũng chính là tòa nhà bộ phận lãnh đạo.
Chủ tịch thành phố Nuy Viễn đứng trước một tấm kính trong suốt có thể từ bên trong phóng tầm mắt ngắm nhìn thành phố một cách bao quát.
Dưới ánh chiều đã vàng cam ở chân trời, mọi căn nhà đang dần bật lên những ánh đèn thắp sáng bóng tối đang dần chiếm hữu không gian nơi này. Khung cảnh yên bình khiến ai chứng kiến điều phải để lại những giây phút lắng đọng, bình thản trong lòng.
Nuy Viễn ngắm nhìn khung cảnh này mỗi buổi chiều. Hắn đưa hai tay vào túi quần, thở một hơi dài và nói với người thư ký đứng bên cạnh.
“ Theo như cô, thì cô trông chờ vào hoàng hôn hay bình minh hơn?”
Cô thư ký đứng cạnh cũng nhìn ra khung cảnh bên ngoài, dù biết chủ tịch lâu lâu sẽ có câu hỏi, nhưng cũng sẽ có vài câu hỏi kỳ lạ và khó hiểu. Cô đã quen nên không nhanh không chậm hỏi lại.
“ Thưa chủ tịch trông chờ là sao ạ”
Vì chủ tịch đôi lúc rất khó hiểu nên cô thư ký luôn muốn nắm chắc rồi mới trả lời, dần cũng đã thành thói quen nên đã hỏi lại dù đã nghe được câu hỏi. Nuy Viễn cũng đã nắm bắt được tư duy làm việc của cô ấy và rất hài lòng.
Nuy Viễn cũng không quay qua nhìn mà tiếp tục nói.
“ Cô không cần nghĩ nhiều cứ trả lời suy nghĩ của mình.”
“ Vâng, theo tôi thì tôi trông chờ bình minh hơn thưa chủ tịch.”
Nuy Viễn cũng không phản ứng gì lại với câu trả lời của cô thư ký mà tiếp tục dò hỏi.
“ Tại sao?”
“ Thưa chủ tịch, theo tôi bình minh là bắt đầu một ngày mới thì nó mang ý nghĩa tốt đẹp hơn ạ”
“ ừmm”
Nuy Viễn cũng không hỏi nữa mà ừm một tiếng rồi nói.
“ Ta thì lại trông chờ hoàng hôn hơn.”
…
Nuy Viễn không nói gì nữa đang trong chờ vào cô thư ký. Nhưng không gian rơi vào trong im lặng. Lúc này, Nuy Viễn mới quay sang hỏi.
“ Công không muốn biết tại sao à.”
Cô thư ký ngước nhìn lại chủ tịch của mình với vẻ mờ mịt rõ ràng là cô không nên tùy tiện. Sao cô dám hỏi ngược lại chủ tịch của mình chứ.
Vậy mà ngài chủ tịch còn hỏi lại. Dù lâu lâu cũng được hỏi vài câu khó hiểu nhưng cũng không có yêu cầu phải hỏi lại khiến cô không biết phải nói những gì dành thốt lên.
“ Tại sao?”
Nuy Viễn cũng không để ý cô ấy quên sử dụng kính ngữ với mình. Cười nhẹ rồi trả lời.
“ Nếu so với một ngày mai thì ta lại muốn quan sát một ngày trôi qua rồi đón nhận một một hoàng hôn yên bình. “
“ Đúng là ngày mai là tương lai của hiện tại, cũng chính là bình minh với hoàng hôn.”
“Nhưng Tương lai chính là cái ta không biết được, còn hiện tại chính là những thứ đang trước mắt ta thấy.”
“ Hoàng hôn cũng là kết quả sau những bình minh, và cũng chính là kết quả của quá khứ và hiện tại.”
“ Thứ trước mắt mình, cũng là thứ mình đã có. Sao lại đi trong chờ vào thứ mình không có chứ. ”
Sau khi nói một tràng thì Nuy Viễn nhìn lại cô thư ký mặt đã ngờ nghệch đi bên cạnh. Hắn phì cưới một cái nhưng không ra tiếng.
Cô thư ký cũng biết mình đã bị chủ tịch làm cho thất thố lên cúi đầu không dám nhìn lại. Lúc này Nuy Viễn lại lên tiếng bảo.
“Cô báo cáo lại những chuẩn bị cho lễ Hội Xuân sắp tới đi”
Cô thư ký mở xấp hồ sơ đang trên tay ra.
“ Chỉ còn 3 ngày nữa sẽ tới ngày lễ Hội Xuân…”
Sau một hồi báo cáo thì trời cũng đã sập tối, tia sáng cuối cùng của mặt trời cũng đã biến mất.
“ Trước mắt, nhưng sắp xếp của bộ phận trật tự để quản lý lễ hội như vậy cũng đã rất hoàn chỉnh. Những ngày đó ta sẽ vắng mặt, nhưng cũng không được để mọi thứ bị ảnh hưởng khiến nó trì trệ và xáo trộn.”
“ Thông báo BelBel bên quản lý lương thực, cứ xuất ra những thứ chúng ta tích lũy cho năm nay. Chúng ta ăn bình thường đi cũng không sao, lòng tin người dân là rất quan trọng. ”
“ À cô cũng dặn bên đó cứ xuất đủ lượng thịt để chiêu đãi các Bán thi nhân trở lại thăm người nhà. Góp cho những người nhà này thêm phần bột ”
“ Vâng thưa chủ tịch”
Sau một hồi dặn dò một số điều nhỏ nhặt thêm thì Nuy Viễn cũng không có đề cập thêm gì, cô thư ký cũng hoàn thành các ghi chép cũng mình và cúi chào rời đi.
…………..
Ba ngày sau, một ngày đẹp trời, trời xanh mây trắng ánh nắng chan hòa.
Dù trời có nắng nóng đi nữa thì cũng không thể nóng hơn nhiệt trong lễ hội Hội Xuân lúc này.
Tại một quảng trường lớn gần trung tâm thành phố. Người dân tụ tập rất đông đúc.
Đông nhất là 1 chỗ đang diễn ra hội làm bánh. Nơi này, ai ai cũng đang tích cực chung sức làm việc.
Người thì góp bột cùng nhau đổ các thành phần bánh vào cái nồi thật lớn.
Người thì cùng nhau khuấy bột bằng một cái máy đánh bột tự chế đặc biệt rất to 3 người mới có thể thao tác sử dụng nó.
Nhóm người khác thì lại chia nhau ra nhào bột, cho đến khi bột bánh trở lên hơi dai và cũng đã ngả đều màu vàng nhạt, thì lại góp lại để chờ đem nướng nên.
Ban đầu nói làm cái bánh thật to nhưng thực chất là làm nhiều bánh rồi xếp nó thành một núi bánh to thì đúng hơn.
Lúc trước, thì nó đúng là một cái bánh to thật, nhưng sau khi đại dịch xác sống bùng phát thì mọi người điều lâm vào cảnh khốn đốn. Việc dư đã và điều kiện để làm chiếc bánh to đã không đủ, nên mọi người đã thay đổi đôi chút cho phù hợp hiện tại.
Ngoài lễ hội làm bánh ra thì còn nhiều gian hàng bày bán các loại đồ ăn, đồ uống, bánh kẹo, trái cây… Các chủ quầy điều tranh nhau hò reo rao bán rất nhộn nhịp.
Ngoài quảng trường ra thì còn một nơi đáng chú ý nữa đó chính là vị trí cổng thành của thành phố.
Dù không đông đúc, nhưng những người nơi đây già trẻ điều có. Bọn họ đã ở đây rất đúng giờ, tất cả như đang trông ngóng chờ đợi gì đó.
Con đường chính từ thành phố đi ra, từ phía xa dần có thể thấy hình bóng một nhóm người đang tiến lại nơi này.
Nhóm người tiếng lại càng gần thì hình đang càng trở nên rõ ràng.
Đám người này không ai là nhìn có vẻ bình thường cả. Người thì mất tay hoặc mất chân, cánh tay biến dị, hay chân trở nên to dị thường, người thì có sừng người thì có vuốt dài như sói….
Đám người bề ngoài quái dị, ghê tởm, những người đang chờ đợi thấy được nhóm người phía trước không những không sợ hãi mà còn hết sức vui mừng. Bọn họ điều vẫy tay chào, còn có một đứa trẻ được mẹ cõng trên vai vừa hô lớn vừa tích cực đưa hai tay lên ra sự chú ý, trên mặt đứa bé còn nở một nụ cười thật tươi.
“ Cha ơi! Con đây này….”
Tiếng hô tuy hơi chói tay nhưng chẳng ai phàn nàn gì cả, nó như đánh thức trong con người ta rất nhiều cảm xúc kìm nén trong lòng.
Có cô gái nước mắt đã bắt đầu rơi xuống trên đôi gò má đã ửng đỏ, cô cũng cố gắng vẫy tay đám người phía trước.
Nhóm người phía trước nghe được tiếng reo hò, thì trên mặt cũng nở lên nụ cười và vội vàng chạy nhanh hơn. Dù dị dạng, gớm ghiếc nhưng nụ cười của họ đều mang vẻ hiển lương chứ không hề mang sự dã thú như vẻ bề ngoài.