Chương 28: Công hiệu kỹ năng mới
Thiên Vũ sau khi rồi phòng hệ thống thì cũng không vội dọn dẹp ngay. Hắn nghĩ cứ để hệ thống c·hết tiệt chịu đựng thêm đi, không biết là hệ thống cố ý hay không, nhưng thấy hắn bị h·ành h·ạ như vậy chắc chắn nó rất hả dạ.
Thiên Vũ tắm rửa xong cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. Không biết các kỹ năng nay có sự thay đổi như thế nào nhưng trước mắt hắn thấy sau khi tắm xong, loại bỏ lớp nhầy nhụa thì có vẻ như da của hắn cũng mịn màng hơn đôi chút và dường như nó cũng trắng hơn nữa.
Cơ thể mặc dù cũng còn có chút không thoải mái, nhưng Thiên Vũ vẫn đi lau dọn căn phòng hệ thống cho xong rồi mới đi ăn gì đó mới nghỉ ngơi.
Trước kia, khi mới hoàn thành căn hầm thì phòng máy tính rất gọn gàng, ngăn nắp. Ánh sáng đầy đủ, giúp căn phòng sáng sủa và tinh tươm rất nhiều.
Từ khi xuyên không, thì cái căn phòng này trở nên hỗn độn đi, dây điện thì như mọc rễ dưới sàn nhà và bám đầy trên tường, bàn ghế thì chẳng thấy đâu nữa. Nhưng bóng đèn cũng không thể mở lên được, ánh sáng cung cấp căn phòng chỉ có ánh sáng từ hệ thống và từ phía ngoài hất vào khiến nó u ám không thể tả.
Chính vì căn phòng thay đổi như thế nên việc dọn dẹp của Thiên Vũ trở nên rất khó khăn và tốn thời gian.
Nằm được lên giường Thiên Vũ mới thật sự buông lỏng được, hắn đã rất mệt vì thiếu ngủ nhưng ngày ngoài kia không thể hoàn toàn yên tâm mà nằm ngủ ngon giấc.
Huống hồ trước đó nhận 2 cái kỹ năng mà cơ thể hắn đã nhận rất nhiều sự thay đổi cần phải nghỉ ngơi để có thể hồi phục mới có thể tìm hiểu rõ ràng tác dụng của chúng.
Bất tri bất giác, Thiên Vũ ngủ th·iếp đi khi nào không hay, với sự yên ắng và an toàn mà căn phòng mang lại.
…………
Trong không khí yên tĩnh của căn hầm, không biết Thiên Vũ đã ngủ bao lâu rồi.
Thiên Vũ tỉnh dậy, hắn doãi người một cái rồi ngồi dậy với khuôn mặt đờ đẫn.
Hắn nhìn vào chiếc đồng hồ điện tử trên bàn thì thấy đã qua trưa, cũng không quá ngạc nhiên vì lúc ngủ hắn cũng chẳng đặt báo thức. Hắn muốn để cơ thể tự động dậy thì lúc đó chính là đủ giấc nhất.
Cơ thể mới dậy cùng có đổi ít nặng nề, nhưng dậy vệ sinh rồi rửa mặt ăn uống là sẽ khỏe khoắn lại ngay.
Sau khi ăn xong thì Thiên Vũ phát hiện ra bản thân có đôi điểm khác lạ. Hắn nghĩ đây có thể là tác dụng phụ của [ kỹ năng khéo léo].
Trước tiên thì nói về lợi ích nó mang lại, không nghi ngờ gì đó chính là sự khéo léo trong mọi việc có thể thấy rõ ràng là hành động của Thiên Vũ đến chính hắn còn cảm giác không đúng.
Khi nấu ăn hắn làm mọi việc điều gọn gàng và dễ dàng hơn. Cắt đồ ăn mượt mà chế biến đẹp mắt, sắp xếp ngăn nắp, sạch sẽ.
Quay lại điểm khác lạ chính là hắn cứ có cảm giác như mình là một người khác.
Thứ hắn kỳ lạ nhất là dường như hắn đã bị biến thành một người bị “ ám ảnh cưỡng chế” mọi việc làm điều cảm giác cơ thể cứ muốn mọi việc phải hoàn mỹ nhất có thể.
Thiên Vũ biết rõ hành động của mình đang không giống như mình bình thường, nhưng trong đầu hắn luôn xuất hiện một suy nghĩ, một suy nghĩ là “ hắn là người khéo léo, cầu toàn từ trước tới nay”.
Việc này làm cho Thiên Vũ không thể nào thích ứng kịp, trí nhớ của hắn như bị sửa đổi. Cũng không phải thể nói là sửa đổi mà đúng hơn là thêm vào những ý thức khẳng định giúp hắn thay đổi hành vi của mình.
Hắn biết việc này chính là từ hệ thống mà ra, nhưng can thiệp tới đầu óc của hắn cũng thật quá là ảo diệu rồi.
Thực tế, không thể nào can thiệp vào bộ nhớ của chúng ta như trên máy tính được, như là sao chép, thêm vào hay lấy ra các thông tin dữ liệu.
Thiên Vũ thấy nó giống thôi miên vậy, nhưng thực chất cũng không hoàn toàn giống.
Suy nghĩ đó như in sâu vào cả ký ức của hắn chứ không đơn thuận là ép buộc điều khiển đơn giản một cách vô thức như thôi miên.
Từ lúc sinh ra không phải ai cũng khéo léo cả, có người sinh ra đã là người vụng về.
Trong quá trình phát triển, muốn có sự khéo léo cũng không phải hoàn toàn là do yếu tố di truyền hay bất cứ điều gì khác tạo nên nó, mà thay vào đó chính là hành vi và ý thức của người đó.
Hành vi là chuỗi các hành động lặp đi lặp lại tạo qua những lối mòn ký ức giúp cơ thể tạo ra các phản ứng nhận thức với mọi thứ xung quanh.
Mà hành vi có thể thuộc về ý thức, mà ý thức chính là kết quả của nhận thức.
Vì thế việc khéo léo hay không quyết định rất nhiều vào ý thức của người đó qua nhận thức từ việc tiếp thu và chiêm nghiệm.
Còn rất nhiều yếu tố có thể làm thay đổi nó, nhưng để thay đổi hay thêm vào một ý thức khác ngay, là một việc không tưởng.
Thiên Vũ lại nghĩ hắn còn chưa hiểu rõ nhiều thứ hay hẳn là hắn chưa hiểu rõ lắm về nó, liệu hắn có thể thích nghi được với việc này. Nó cũng không quá bài xích chỉ là có hơi khác lạ.
Các này chỉ thêm vào một ý thức khác thôi nên Thiên Vũ cũng không muốn làm quá lên. Hệ thống cũng không thay đổi hay lấy đi ký ức của hắn. Nếu xét theo mức độ nguy hiểm thì nó thật sự vượt ra tầm kiểm soát của Thiên Vũ.
Nếu đã có thể can thiệp vào tâm trí của hắn thì với khả năng như vậy cũng có thể thay đổi suy nghĩ của hắn, biến hắn thành một người khác, tạo ra một mệnh lệnh phục tùng, quy thuận mà làm việc vô điều kiện.
Có thể thấy hệ thống cũng có quy luật nào đó, hoặc cũng có thể là bị giới hạn quyền hạn làm việc hay với mục đích thật sự như thế nào thì còn rất nhiều thứ mà Thiên Vũ chưa rõ ràng vì có nhiều thứ từ hệ thống vượt tầm nhận thức của hắn.
Giống như ta không học chữ thì không thể đọc chữ được vậy. Đã không hiểu được sức mạnh của hệ thống thì chẳng nhìn rõ mục đích của hệ thống là gì được .
Chính vì vậy nên Thiên Vũ cũng không thể bắt bẻ về cách làm của hệ thống được.
‘ Liệu trong tương lai mình có còn là mình nữa hay không’
Thiên Vũ thầm suy nghĩ trong lòng, các kỹ năng hắn có điều thay đổi bản chất cơ thể hắn.
Hắn đã không còn là một người bình thường nữa rồi.
Công pháp từ hệ thống là thứ không thay đổi đối với cơ thể, nhưng hắn lại dựa vào các kỹ năng để có thể học nó dễ dàng, nhanh chóng hơn.
Suy cho cùng thì Thiên Vũ thật sự là một người vô dụng, hắn là một sinh viên y năm thứ tư. Theo góc nhìn của Thiên Vũ thì hắn chưa thể làm được việc gì ra hồn cả.
Sinh viên Y năm thứ 4 cũng chỉ mới học được những thứ cơ bản nhất về ngành này thôi. Thời gian thực tập chưa đủ, kiến thức nhiều và mênh mông bao quát, khiến cho hắn không thể nào nhớ hết được.
Chưa tính tới việc hắn lại học hành không thông, vì học khá tệ nên hắn chán nản và không còn mấy tập trung vào việc học nữa. Thiên Vũ chỉ có 4 từ để miêu tả hắn chính là “ bất tài, vô dụng”
“ Haizz…Tương lai người vô dụng như mình có thể trở về được không?”
Hệ thống thì hắn đã có nhưng người ta có hệ thống hỗ trợ tận răng, sức mạnh vô đối. Hay là người xuyên không điều là thông minh, tài năng đầy mình điều gì cũng biết.
Thực tế thì phũ phàng, Thiên Vũ thấy bất lực với sự vô dụng của mình, nếu được hắn ước mình được sống yên bình qua ngày thôi.
Than thở bi quan cũng không giúp ích được gì trước mắt.
Thiên Vũ tranh thủ thời gian tiêu thức ăn thì hắn cũng thử [ kỹ năng hấp thu nước] . Thiên Vũ ra tính hiệu suy nghĩ trong đầu để kích hoạt kỹ năng.
Sau khi kỹ năng được kích hoạt thì…
1 phút trôi qua
5 phút trôi qua.
10 phút trôi qua.
15 phút trôi qua.
Lúc đầu, Thiên Vũ không thấy thay đổi gì khác. Được 15 phút thì da bắt đầu có chút ẩm ướt. Tập trung cảm nhận thì có thể thấy có thể hấp thu nước này một cách chậm chạp qua da.
Dù cách này có sự khác biệt mới lạ, nhưng chỉ có thể sử dụng và một số tình huống khắc nghiệt khó khăn trong việc uống nước. Có thể bù nước qua việc chậm rã hấp thu như này.
Thật sự tất cả sự hiểu biết về những kỹ năng Thiên Vũ có, điều là do hắn trả nghiệm, đánh giá và rút kế được một cách phiến diện. Còn việc nó còn công dụng nào khác hay là có thể áp dụng vô tình huống như thế nào thì hắn cũng chưa hề nghĩ tới được.
Rất có thể về một mặt nào đó kỹ năng tưởng chừng như đơn giản thì nó có thể muôn vàng cách sử dụng, hoặc một người khác có được nó có thể sử dụng tốt hơn hắn.
Thiên Vũ lắc lắc đầu, tặc lưỡi một cái rồi không để ý đến cái kỹ năng này nữa. Việc của hắn cũng chỉ cố gắng hết sức tìm hiểu về kỹ năng này thôi. Còn nếu có công dụng nào khác thì tương lai hắn sẽ tìm ra nó, còn thật sự không phát hiện được thì cũng không phải tại hắn.
Tất cả là tại cái hệ thống “ vô trách nhiệm” cho kỹ năng nhưng không cho chú giải.