Chương 22: Sự thật về Bán Thi Nhân
Ở một nơi xa về hướng Đông Nam so với căn hầm nơi Thiên Vũ sống, có một toà thành trì lớn. Dãy tường thành cao khoảng 10m và luôn có người canh gác đi qua đi lại phía trên rất nghiêm ngặt.
Ban đầu, nơi đây không phải là một toà thành mà là một thành phố phát triển luôn đông đúc và nhộn nhịp người ra người vào rất thoải mái.
Đây cũng được coi là một thành phố hiếm hoi nằm xa trung tâm nhưng có tốc độ phát triển không kém gì so với các thành phố lớn khác.
Do nằm do xa nên trước khi ảnh hương của đại dịch tới đây, thì con người đã có sự chuẩn bị.
Từ lúc xảy ra đại dịch thì việc giao thông qua lại giữa các thành phố đã bị cắt đứt, khiến cho nơi này bị cô lập.
Con người trong thành phố phải tự cứu lấy mình, tất cả mọi người điều phải nghe theo chỉ đạo của người lớn nhất, chính là chủ tịch thành phố Nuy Viễn.
Ngay trước khi xác sống t·ấn c·ông vào thành phố sức con người không thể ngay tức thì dựng lên tường thành cao 10m này được. Thành phố được chia thành hai bộ phận cốt yếu bộ phận quản lý và bộ phận chiến đấu.
Bộ phận quản lý thuộc kiểm soát của chủ tịch thành phố là Nuy Viển còn bộ phận chiến đấu được lãnh đạo bởi anh trai của Nuy Viễn là Nuy Thức.
Trong đó bộ phận chiến đấu điều là người có khả năng chiến đấu, điều là những nam nữ khỏe mạnh có ý chỉ mạnh mẽ nguyện sống c·hết bảo vệ nơi này.
Họ là những người phải tiên phong đi trước để đánh g·iết xác sống giúp người dân có thời gian để tránh nạn và tạo dựng một nơi an toàn để sinh sống.
Khi xác sống đổ bộ, thì mọi thứ chuẩn bị đã ổn định. Người dân được tập hợp đầy đủ tại trung tâm thành phố, xung quanh được xây một vòng chắn tạm thời.
Bộ phần chiến đấu bị c·hết quá nữa điều bị biến thành xác sống. Nhưng lạ thay bọn họ vẫn giữ lại được ý thức nên được gọi “Bán Thi Nhân” tuỳ bề ngoài biến đổi xấu đi nhưng lại có sức mạnh vượt qua người thường vì thế họ lại tiếp tục chiến đấu để bảo vệ người dân ở bên trong, trong đó có cả gia đình và người thân của họ.
Trận chiến kịch liệt diễn ra ba ngày ba đêm, mọi thứ bên ngoài tan hoang, đổ nát những chỉ ở giữa thành phố nơi được bảo vệ là lành lặng.
Bên phía bộ phận chiến đấu không phải ai cũng có thể trở thành Bán Thi Nhân số người không thể biến đổi, điều chung số phận là trở thành xác sống. Ngoài ra, một số Bán Thi Nhân c·hết trong trận chiến khiến cho bộ phần chiến đấu giảm đi chỉ còn vài trăm người và toàn bộ những người này điều là Bán Thi nhân.
Số phận trêu ngươi, sau khi kết thúc bên bộ phận quản lý lại quay lưng với những Bán Thi Nhân.
Vì lý do an toàn họ không thể chấp nhận việc có thành phần không phân rõ nguy hiểm chung sống.
Mọi thứ họ biết về xác sống quá ít khiến cho bên phía bộ phận lãnh đạo phải đưa ra quyết định biệt lập bọn họ bên ngoài tất nhiên vẫn sẽ có đãi ngộ tốt hơn.
Một số người chấp nhận việc này, một số lại phản đối. Ban đầu mọi người điều cố gắng nhẫn nhịn chấp nhận.
Nhưng về sau một số việc ngoài ý muốn đã xảy ra, họ phát hiện rằng Bán Thi Nhân cần cung cấp thịt sống để duy trì sinh tồn, nhưng thịt sống thì không đủ để cung cấp nên xảy ra việc người bên trong b·ị b·ắt và ăn thịt một cách bí ẩn.
Việc này đã tạo ra mâu thuẫn cực lớn khiến cho hai bên phải đưa ra quyết định ép buộc những Bán Thi Nhân phải rời đi nơi khác sinh sống.
Lãnh đạo bộ phận chiến đấu Nuy Thức cho rằng như vậy là không công bằng với những gì họ phải đánh đổi là quá lớn không thể đưa ra cách giải quyết như vậy. Nhưng gã đã bị đàn áp xuống và không có quyền đòi công bằng nữa, vì hiện tại không còn ai đứng về phía gã ngay cả em trai mình cũng cho rằng Bán Thi Nhân tiềm tàng mối nguy hiểm lớn hơn so với xác sống.
Dần dần bộ phận chiến đấu cũng bị chia ra làm hai gồm, bộ phận chiến đấu cũ là các Bán Thi Nhân và bộ phận chiến đấu mới, do bộ phận quản lý thành lập gọi là bộ phận trật tự.
Bộ phận trật tự mới được mọi người bên trong tin tưởng hơn. Người dân ai cũng kiêng kị Bán Thi Nhân nên mọi người trong thành điều xa lánh họ, dành cho họ những ánh mắt sợ hãi và kinh tởm.
Càng về sau, mọi chuyện khó kiểm soát hơn, mâu thuẫn ngày càng lớn dần. Trật tự cũng đã vào khuôn khổ mọi thứ đã an ổn hơn. Bọ họn dần không cần đến Bán Thi Nhân nữa thì càng trở nên bài xích và xa lánh.
Lúc này các Bán Thi Nhân chỉ còn con đường là rời đi trong uất hận và tức giận.
Ai trong bọn họ cũng điều muốn ở bên gia đình của mình điều muốn mang gia đình mình theo, nhưng chính bọn họ cũng không tin người trong bộ phận của mình. Nên đành ngậm đắng cay mà bỏ gia đình của mình ở lại.
Bên Nuy Viễn vẫn dành cho anh trai mình một số quyền lợi và giao kèo, như bọn họ có thể về thăm gia đình vào đầu mùa xuân. Nhưng nếu ngoài thời gian trên vì an toàn nếu bắt gặp Bán Thi Nhân nào ở gần sẽ lập tức g·iết ngay.
Điều này làm cho Nuy Thức rất tức giận, vì từ lúc nào em trai mình trở nên vô cảm như vậy. Lúc đối mặt với hắn cũng chỉ dám lấy sự an toàn mọi người ra làm lý do khiến hắn vô cùng khó chịu.
Nhưng Bán Thi Nhân rời đi về phía Đông để xây dựng ra nơi sinh sống cho chính mình.
Trở về hiện tại, tại một tòa nhà cao nhất ở trung tâm toà thành, tầng cao nhất đang diễn ra một cuộc họp giữa các lãnh đạo cao cấp trong thành phố.
Giữa căn phòng là chiếc bàn tròn có năm người đang ngồi, ngồi ở chính giữa chính là người lãnh đạo thành phố Nuy Viễn.
Khuôn mặt Nuy Viễn khoảng trung niên với ánh mặt nghiêm nghị, mái tóc đã có hai màu trắng đen đan xen, nhưng hắn mặc bộ vest đen toát ra khí phái trẻ trung khiến cho ai nhìn vào cũng phải kính trọng.
Nuy Viễn đang ngồi để tay lên bàn, hai bàn tay đan vào nhau và nghe thư ký của mình đứng một trình bày về vấn đề lương thực của thành phố.
Phía dưới lần lượt là bốn người, bên phải là một người phụ nữ mặc quân phục đang ngồi vắt chân lên bàn, cô ngã mình khoanh tay và mang chiếc nón che mặt ngủ mà không ai nói điều gì. Cô ta có mái tóc màu vàng óng và bồng bềnh khiến ai nhìn vào điều phải chú ý.
Ngồi kế bên người cô gái tóc vàng là gã mập béo, tay có nhiều nhẫn vàng đính ngọc ngà và một cọng dây chuyền vàng to. Gã hay quay qua nói gì đó và cười cười với cô gái tóc vàng nhưng chẳng có được sự quan tâm nào.
Đối diện là một gã đàn ông thể trạng trung bình nhưng có khuôn mặt phờ phạc, ánh mắt lúc nào cũng nhìn ra phía ngoài cửa kính.
Người còn lại là một gã ông gầy ốm có đôi mắt híp đang ngồi vuốt bộ râu ria mép dài và công của mình.
Mọi người đang có vẻ không ai là nghiêm túc nhưng cũng không ai nói gì tự như đã quá quen với việc này.
Lúc này Nuy Thức mở miệng nói.
“Báo cáo tình hình bên bọn người Bán Thi đi” - Nuy Viễn thở dài rồi ngồi thẳng người lên.
“ Vâng”- Thư ký
Thư ký đáp lại rồi mở xấp giấy tờ ra
Mọi người nghe vậy thì điều trợ nên tập trung lại. Ai cũng quan tâm vấn đề này, bọn họ điều đánh ánh mắt quá thanh niên thứ ký chờ hắn nói.
“ Tình hình bên đó theo tình báo có được thì, ngài Nuy Thức đang chuẩn bị cho sự việc gì đó rất lớn nhưng chỉ có cao tầng phía bên đó mới biết được. Ngài ấy nhiều lần cử nhiều nhóm người đi thu thập hạch của các loài xác sống trung cấp khác nhau. “ - Thư ký
“ Tình báo bên đó không thể điều tra thêm sao? “ Nuy Viễn thắc mắc hỏi
“ Thưa chủ tịch theo tình báo thì việc chúng ta cài người vào trong đã khiến cho bên ngài Nuy Thức phát giác được” - Thư ký đáp, sau lại nhìn phản ứng mọi người rồi lại nói tiếp.
“ Nhưng bên đó vẫn không có động tỉnh gì thêm chỉ có c·ách l·y người bên bộ phận tình báo của chúng ta, không cho bọ họ vào lại khu tập trung nữa. Từ đây thì không còn biết gì thêm.”
Trong khoảnh khắc mọi người không nói gì khiến cho không khí buổi họp rơi vào im lặng.
Được một lúc thì Nuy Viễn mở miệng nói:
“ Ta sẽ tự qua bên đó để hỏi trực tiếp” - Nuy Viễn bình thản nói ra như là một việc không quá to tát.
Nhưng phát ứng mọi người lại ngược lại.
“ Không được đi !” -Cô gái tóc vàng
“ Ta phản đối” -người đàn ông râu cong
Trong đó có hai người lên tiếng phản đối ngay tức thì đó là cô gái tóc vàng và gã râu cong.
Cô gái tóc vàng tên là Alistia, cô thấy phản ứng vừa rồi quá thất thố. Cô liền lật đật ngồi ngoắt xuống ghế, lúng túng quay mặt qua chỗ khác, nhưng đã muộn.
“ Alistia cô có nói trước đi “ -Nuy thức đưa tay ra mời Alistia giải bài.
Lúc này Alistia mới bình tĩnh sắp xếp lại câu từ rồi ngước mặt lên nhìn mọi người, nhan sắc của cô lúc này mới hiện rõ ra, sau khi bỏ mũ che xuống.
Cô mang vẻ mặt xinh đẹp sắc sảo nhưng đầy cao ngạo và nghiêm khắc của một người lãnh đạo q·uân đ·ội trật tự.
Quản lý q·uân đ·ội đòi hỏi tính nghiêm khắc và kỷ cương nên lúc nào cô cũng mang khuôn mặt lãnh đạm để mọi người sợ hãi tuân theo.
Nhưng lúc này lại trái ngược với vẽ lãnh đạm thường ngày, vẫn khuôn mặt ấy nhưng là có chút ngượng ngùng khiến ai mà chưa thấy là nào sẽ không nhìn nhận ra đây vị bộ trưởng trật tự khó tính hàng ngày.
Alistia nhìn Nuy Viễn rồi lại quay lại ấp a ấp úng nói.
“ Nơi đó rất nguy hiểm ngươi… là lãnh đạo nơi này sao có thể tự mình đi tới đó được”
Có chút không được quen với cảnh tượng trước mắt, nhưng người đàn ông râu cong vẫn miếng cưỡng gật đầu phụ hoạ theo.
Chủ tịch Nuy Viễn nở một nụ cười nhẹ rồi hỏi.
“ Là nguy hiểm gì vậy ?”
Nụ cười mà làm cho Alistia ngày đêm đắm đuối như này, khiến cho Alistia lại càng lúng túng hơn.
“ Ở ngoài có rất nhiều xác sống thật sự rất nguy hiểm”
“ Khu vực này theo ta thấy cũng không còn nhiều xác sống hoang dã nữa, tự hồ không còn động vật tự nhiên. Theo ta thấy cũng không nguy hiểm mấy, với lại chẳng lẽ bộ phận trật tự của cô Alistia đây không thể bảo vệ được ta sao?” - Nuy Viễn đáp và nhìn về phía Alistia
“ Tất nhiên là có thể bảo vệ được, nhưng ta thấy vẫn còn không đảm bảo, biết đâu lại có thể bị Bán Thi Nhân t·ấn c·ông”
“ Xoghot ông nói đi “
Bình thường cô chỉ biết quản lý quân binh việc giải thích rườm rà thì lại không phải điểm mạnh của cô. Nhưng bình thường cũng không đến nỗi nào nhưng đối với người đàn ông trước mắt khiến cô lúng túng lo lắng và không đủ tự tin như vậy.
Cô đành phải đẩy qua gã đàn ông râu cong cong khiến a ông ta có chút bất dĩ những vẫn nói tiếp.
“ Ta cũng thấy việc ra ngoài rất nguy hiểm, nên mới phản đối” - vừa nói gã vừa sử dụng hai ngón tay kéo kéo cọng râu của mình.
“ Huống hồ ngày còn là chủ tịch nơi này, nơi này không thể một ngày không có ngài quản lý”
“ Nhưng nơi này vẫn còn các ngươi mà?” - Nuy Viễn khó hiểu hỏi lại.
“ Không đúng, chúng ta không thể thay thế được ngài.” - Xoghot lắc đầu đáp.
“ Với lại cũng có không ít người muốn ngài ra ngoài đó và không thể trở lại được nữa”
Nói tới đây không khí trở nên trầm xuống, nhưng rồi Nuy Viễn lại tiếp tục hỏi.
“ Ý ngươi là sao?”
Xoghot cười cười để hòa hoãn không khí vừa kéo râu nói tiếp.
“ Ta không nói ra nhưng ta nghĩ ngài cũng hiểu chứ, ở ngoài kia rất nhiều bán thi nhân mang tâm căm thù địch với ngài, chỉ cần ngài rời khỏi đây có thể gặp bọn chặn g·iết bất cứ lúc nào. Nếu chỉ vô tình bắt gặp một đến hai người thôi thì quân chúng ta vẫn có thể đánh g·iết được, nhưng bọn chúng có sự phục kích thì hoàn toàn không có cửa thoát.”
“ Ngươi có vẻ rất hiểu bọn người Bán Thi Nhân nhỉ? “
“ Haha thật không có là mấy ta cũng chỉ vì sự an toàn của ngài” - Xoghot vuốt râu cười cười, liên tục phủ nhận điều này.
Nói đến đây Nuy Viễn cũng không muốn truy vấn Xoghot nữa mà chuyển mắt sang người khác vì hắn muốn nghe ý kiến của tất cả mọi người.
“ Siekta, còn ngươi thì sao? Sao ngươi lại không phản đối?” - Nuy Viễn nhìn về phía gã đang ngồi thẫn thờ tự như không quan tâm mọi thứ xung quanh.