Ta Không Muốn Độc Sủng

Chương 6




Đỗ Tướng quân dẫn ba mươi nghìn binh lính, phát động tấn công quân Hung nô để giành lại quận Cao Xương.

Khi nghe được tin tức này, ta đang giúp A Yên thiết kế kiểu tóc mới.

A yên nghe tin quận Cao Xương thất thủ thì phản ứng rất mạnh mẽ, nếu không phải ta đang nắm tóc nàng ấy trong tay thì có thể nàng sẽ kinh ngạc đến mức đứng lên.

"Quận Cao Xương bị quân Hung nô chiếm đóng, lại còn tập kết quân đội, đây rõ ràng là không biết đủ, nhất định phải tiến đánh Sa Châu." A Yên ngẩng đầu muốn nhìn ta: "Lão gia có thể gặp nguy hiểm không ạ?"

Chiến tranh ở đâu mà không nguy hiểm chứ? Nhưng cha ta là Tướng quân, đây là chuyện mà ông ấy phải đối mặt.

Tuy trong lòng thầm lo lắng, nhưng ta cũng không để cho A Yên nhìn ra, ta dùng ngón tay ấn đầu nàng ấy xuống, kêu nàng ấy ngổi thẳng lên: "Yên tâm đi, người như cha ta ít nhất cũng có thể nghĩ ra ba biện pháp để đối phó trước khi xảy ra chuyện. Sẽ không sao đâu, mà cho dù có sao thì cũng đã sớm nghĩ ra cách rồi."

"Cũng đúng..." A Yên mím môi, dường như rơi vào một hồi ức không tốt đẹp: "Lão gia là một người rất tài giỏi."

Vào ngày Đỗ Tướng quân xuất binh, Phó Đình Ngạn đã đích thân tiễn ông ta ra cổng thành, hẳn là lần này Đỗ Tướng quân hận thằng cháu trai xúi quẩy kia của mình đến chết luôn rồi. Đang ở yên trong nhà, họa lại rơi từ trên trời xuống, cứ thế tự dưng bị kéo đi phía Tây chiến đấu.

Có điều thằng cháu trai kia của ông ta lại càng xui xẻo hơn, dù sao chờ khi Đỗ Tướng quân đi thì hắn ta cũng sẽ bị chém đầu.

Khi bọn họ tiễn người đến cổng thành, ta kéo A yên bò lên trên chòi gác hóng chuyện, một đội quân dài đằng đẵng uốn lượn, càng ngày càng rời xa khỏi tầm mắt.

Mái tóc A yên bị thổi loạn, ánh mắt nhìn xa xăm hỏi ta: "Tiểu thư, người có nhớ Sa Châu không?"

Hồi ức giống như thác lũ ùa về cùng hai chữ Sa Châu như muốn nhấm chìm ta.

Ánh mặt trời rực rỡ xen lẫn gió lạnh, bộ râu của người Sogdiana và đôi mắt của thiếu nữ người Hồ như hiện ra trước mắt ta.



"Nhớ." Ta xoay người, tự mình giúp nàng ấy chải tóc: "Nhưng có một số nỗi nhớ và tình yêu phải chôn chặt ở trong lòng, cuối cùng bọn chúng sẽ trở thành sức mạnh của ngươi, ủng hộ ngươi đi tiếp."

Ánh mắt A Yên khẽ động, nàng ấy cúi đầu cười rộ lên, chờ đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, trong đôi mắt ấy đã lộ ra một vẻ kiên định.

"Quả nhiên là người có học có khác, tiểu thư đúng là giỏi an ủi người khác."

Chờ đến khi đội đưa tiễn dần tản ra, bọn ta mới rời khỏi chòi gác, đi thẳng về phía Nam Ngự Hoa viên, trước đây ta biết đến nơi này, nhưng bởi vì ở quá xa nên chưa từng đến bao giờ. Ta nghe nói hôm nay Ngự Hoa viên trồng một vài loài hoa màu xanh kỳ lạ, đóa hoa có kích cỡ to bằng mặt người, trước đó A Yên cũng khai phá ra được một mảnh đất nhỏ tở trong vườn ngự uyển, hai bọn ta dự định chồng thử một vài loài hoa ở đó.

Hoa cỏ có thể khiến người ta vui vẻ, ta và A Yên lớn lên ở Sa Châu nên chưa từng nhìn thấy nhiều loại hoa cỏ như vậy, say mê lưu luyến đi một vòng không muốn trở về, chờ đến khi tìm được loài hoa lạ màu xanh kia thì không khỏi há to miệng.

Cây hoa cao hơn nửa người, đung đưa theo làn gió, cánh hoa màu trắng phe phẩy như làn váy. Ta và A Yên ngầm hiểu mà liếc nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự khẳng định trong mắt đối phương.

Nhóm cung nhân cũng rất hào phóng, còn tặng chút giống cây cho chúng ta, rồi các cung nhân Ngự Hoa viên còn tiễn bọn ta một đoạn đường. Bọn ta như mở cờ trong bụng, ôm đống đồ đi ra ngoài, khi đang đi nhanh về phía cửa cung thì bỗng nhiên A Yên kéo ta một cái.

Ta mơ hồ ngẩng đầu lên, thấy Hoàng hậu đang đi về phía của bọn ta.

Ta gặp Hoàng hậu được tổng cộng hai lần, lần đầu là khi ta mới vào cung đến bái kiến nàng ấy, khi đó sắc mặt nàng không được tốt lắm. Khi ta nhìn thấy nàng, sắc mặt nàng trắng bệch, giữa hai đầu lông mày u ám, dường như có thể òa khóc lên bất cứ lúc nào.

Nhưng có vẻ bây giờ còn tệ hơn cả lúc đó.

Ta đưa hoa cho A Yên, tiến lên trước hành lễ: "Hoàng hậu nương nương."

Hoàng hậu vừa thấy ta, đôi lông mày thanh mảnh hơi nhíu lại, một lúc sau ta mới nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của nàng ấy truyền đến: "Đứng lên đi."

Đoàn người trùng trùng điệp điệp đi qua người chúng ta, ta cúi thấp đầu, bỗng nghe thấy một tiếng hừ lạnh, sau đó ta liền ngẩng đầu lên.

Đó là nữ hầu bên cạnh Hoàng hậu, nếu như ánh mắt có thể đả thương người thì ánh mắt đó của nàng ta có thể lăng trì ta luôn rồi.

Đợi khi bọn họ đi xa dần, chúng ta mới rời khỏi Ngự Hoa viên. Trên đường đi ta hỏi A Yên, ta có từng xung đột gì với Hoàng hậu không, A Yên dùng cái đầu nhỏ của nàng ấy suy nghĩ kỹ một phen rồi mới nói với ta: "Người chỉ mới gặp nàng một lần, có muốn xung đột thì cũng không có cơ hội đâu nha."

Trí nhớ của ta hoàn toàn chính xác, không có sai sót gì cả, thế nên thái độ này của Hoàng hậu và nữ hầu của nàng ấy như vậy thì ngoài vì Phó Đình Ngạn ra, ta không nghĩ ra được nguyên nhân gì khác.

"Tiểu thư, sao người lại nổi da gà lên thế?"

A Yên chỉ vào cổ tay của ta bỗng nhiên kêu lên, ta giơ tay lên xoa xoa hai cái, rồi ra hiệu nàng ấy mau đi.

Có thể không nổi da gà sao? Ngoài Hoàng đế ra thì Hoàng hậu chính là người lớn nhất hậu cung rồi, đắc tội với Hoàng hậu còn có thể sống yên ổn chắc?



Còn trồng hoa á... Không lấy ta làm hoa đã là rất nhân từ rồi đó!

Sau khi trở về ta hoàn toàn không còn hứng thú gì nữa, chuyện trồng hoa giao hết cho A Yên, ta ngồi trong phòng vẫn suy nghĩ về chuyện này, cuối cùng cũng nghĩ ra.

Muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông, mấu chốt nằm ở trên người của Phó Đình Ngạn.

Vì thế từ ngày đó trở đi, ta mượn cớ bị ốm không đến Phụng Lâm cung nữa. Hai ngày trước Phụng Lâm cung còn không có động tĩnh gì, kết quả sang đến ngày thứ ba thì Trần Nội thị đã đến.

Trần Nội thị thân là tay sai của Phó Đình Ngạn, mục đích tới cũng rất rõ ràng: Hoàng thượng kêu lão nô tới thăm người một chút. Nói nếu người không dậy nổi thì Hoàng thượng sẽ đích thân đến.

Thế là ngày hôm sau ta liền thành thật đến Phụng Lâm cung làm việc vặt.

Nếu không thể làm gì ở chỗ của Phó Đình Ngạn, vậy chỉ có thể lấy điểm hảo cảm từ chỗ của Hoàng hậu mà thôi.

Sau đó ta tốn chút công sức hỏi thăm xem bình thượng Hoàng hậu thích làm gì, nhưng khi biết Hoàng hậu thích thêu hoa thì ta đần người luôn rồi.

Nghĩ tới Tưởng Mộ ta văn võ song toàn, duy chỉ có thêu hoa là không biết.

Cuối cùng ta tìm được một cách để dung hòa, mặc dù ta không biết thêu hoa, nhưng ta có thể làm được tranh thêu nha.

Làm tranh thêu không tốn nhiều thời gian, ta làm tổng cộng ba tấm, từ tranh sông núi đến hoa lá chim muông, rồi lập tức xách đến cung của Hoàng hậu.

Bất cứ việc gì cũng cần phải nói chuyện, nếu có hiểu lầm thì chỉ cần nói ra là giải quyết được rồi. Ta phải làm cho Hoàng hậu hiểu rõ là ta không có suy nghĩ lệch lạc gì với Phó Đình Ngạn cả, chỉ khi Hoàng hậu yên tâm thì cuộc sống của ta mới có thể yên tĩnh được.

Tẩm cung của Hoàng hậu khí phái hơn của ta rất nhiều, hòn non bộ trong sân của nàng san sát, có nước uốn quanh xuyên qua núi, trong kênh nước còn có cá vàng nhỏ, ta nhìn mà vô cùng ao ước.

Ta vừa nói rõ mục đích đến với một vị cung nhân, thì chợt thấy cửa mở ra một lối nhỏ, một người đi từ trong ra.

Là nữ hầu từng trừng ta lần trước kia.

Nữ hầu nhanh chóng đè vẻ không vui trong mắt xuống, đi về phía ta, quy củ mà hành lễ: "Nương nương tới đây là có chuyện gì sao?"

Ta biết nàng ta không thích ta, vì thế liền đi thẳng vào vấn đề, lấy đồ thêu ra nói với nàng ta: "Ta vốn muốn tìm người để thêu một cái bình phong, thế nhưng còn chưa xác định được thêu hình gì, cũng không biết hiệu quả sẽ ra sao. Ta nghe nói ta nghề thêu của Hoàng hậu nương nương rất tinh xảo, nên muốn mời nương nương xem qua một chút."

"Thân thể Hoàng hậu nương nương không khỏe, e rằng không thể giúp được nương nương chuyện gấp rồi."



Ý từ chối rõ ràng, nhưng trước giờ da mặt ta dày hơn người thường một chút, vạn sự khởi đầu nan, nên dù thế nào thì ít nhất ta cũng phải làm cho Hoàng hậu biết mới được.

Ta cười vô hại, lại đưa tranh thêu đến trước mặt nữ hầu nói: "Nội thị cô nương, ta chỉ làm phiền mắt nhìn tuyệt phẩm của Hoàng hậu một chút mà thôi, ta tuyệt đối sẽ không quấy rầy nhiều, ngươi cảm thấy thế nào."

Có lẽ là do địa vị của hai chúng ta khác nhau, nên rốt cuộc thì điểm mấu chốt cũng được nới lỏng, nàng ta nhận lấy tranh thêu rồi nói: "Nương nương chờ chút ạ." Sau đó quay người đi vào trong phòng.

Ta yên lặng đứng ngoài đợi, có lẽ là cách này có tác dụng rồi.

Nữ hầu đi vào trong một hồi lâu, đến khi sự kiên nhẫn của ta đã sắp bị hao hết sạch trước rồi thì đối phương mới lại cầm tranh thêu đi đến trước mặt ta.

Còn không cho ta vào sao?

Ta còn chưa kịp nghĩ xong thì nữ hầu đã rút ra một tấm tranh thêu đưa cho ta: "Hoàng hậu điện hạ nói, bức tranh thêu này thích hợp làm bình phong nhất."

Đó là một bức tranh phong cảnh, trong dòng sông đầy thuyền, bến phà đường phố náo nhiệt, tranh vẽ tất cả cảnh khói lửa của nhân gian.

"Hoàng hậu nương nương đã chọn xong rồi, mời Quý phi nương nương trở về." Nữ hầu gật đầu, cung kính lại đưa tay, mời ta ra ngoài.

Ở lại đây lâu hơn nữa cũng có hơi không biết điều, thế nên ta nhận lấy tranh thêu rồi xoay người rời đi.

Mặc dù ta không nhìn thấy người, nhưng ít nhất thì nàng ấy cũng đáp lại ta, vậy cũng coi như là một khởi đầu tốt rồi.

Từ đó về sau, ta gần như thường xuyên đến tìm Hoàng hậu, dùng đủ loại lý do, mãi đến lần thứ mười lăm khi ta bước vào tẩm cung của Hoàng hậu thì cuối cùng ta cũng gặp được nàng ấy.

Nàng ấy tức giận bật khóc, lao tới gặp ta.