Ta không đoán ra Phó Đình Ngạn nghĩ cái gì trong đầu, nhưng vẫn thành thật ngồi xuống.
Điều quan trọng nhất khi chép sách là phải tập trung, ta cầm bút lên chép vô cùng chăm chú, nhưng cũng không kiên trì được bao lâu thì đã bị cơn buồn ngủ mạnh mẽ kéo đến đánh cho tinh thần tan rã.
Ta nhắm lại từ khi nào ta cũng không nhớ nữa, nhưng trong mộng ta lại bị Đức Phật giảng kinh quấy rầy không thôi.
Ta muốn bỏ đi nhưng lại bị Đức Phật túm lấy gáy, ta giãy dụa thì lại bị Đức Phật ấn đầu lại.
Đức Phật nói vào tai ta: Phàm sở hữu tướng giai thị hư vọng, nhất thiết hữu vi pháp như mộng huyễn bào ảnh, như lộ diệc như điện, ứng tác như thị quán.
Bốn câu kết trong kinh Kim Cang của Đức Phật.
Ta cũng siết chặt lấy cổ áo của Đức Phật, lớn tiếng nói: "Mau thả lão nương đi! Ta chỉ là một người phàm! Đạo Phật không thích hợp để dẫn lối cuộc đời ta đâu!"
Sau đó ta liền tỉnh dậy.
Ta phát hiện mình đang đắp một cái áo choàng, ngồi ngủ trên mặt đất, gối đầu lên đầu gối của Phó Đình Ngạn.
Cảm giác lạnh lẽo lập tức xộc thẳng lên đỉnh đầu, ta run lên rồi lăn một vòng trở mình lại.
Thất lễ trước mặt ngự tiền chính là tội nặng.
Ta vừa mới tỉnh ngủ đầu óc còn hơi mơ hồ, lại bị chuyện này hù cho choáng váng cả người, nhất thời quên mất mình nên nói cái gì.
Tại sao ta lại ngủ thiếp trên đùi của Phó Đình Ngạn?
Nhưng cũng không thể quan tâm nhiều như vậy được, vì thế ta đành phải quỳ xuống trước rồi tính tiếp.
Có lẽ là hành động của ta quá mức lố bịch, Phó Đình Ngạn bị ta làm tức đến mức bật cười: "Vừa rồi nàng mơ thấy cái gì? Mồm miệng chửi rủa, góc áo của ta bị nàng túm chặt đến mức không thể rút ra được đấy."
Ta nhìn thoáng qua, góc áo của đối phương sắp bị ta siết thành cái rẻ lau luôn rồi.
Phó Đình Ngạn cử động cơ thể, xích lại gần ta một chút, hỏi: "Mắng ta à?"
"Thiếp không có." Ta vội vàng phủ nhận: "Chỉ là trong mộng thiếp gặp mấy tên xấu xa, nên đánh bọn họ một trận mà thôi."
Ánh mắt Phó Đình Ngạn lướt từ trên người ta sang trang giấy đối diện, tự mình cầm nó lên.
Ta lặng lẽ ngẩng đầu, đối phương thì rũ mắt xuống chăm chú nhìn vào kinh Phật mà ta đã chép, sống mũi cao ngất đổ bóng sang một bên mặt.
"Bản lĩnh không tệ, nàng đặt không ít công sức vào những con chữ này ha!"
Vậy mà hắn lại khen ta.
Ta không ngờ được, trái tim đang treo lơ lửng cũng hạ xuống, không khỏi nhiều lời nói thêm: "Vì khi còn bé tính tình thiếp bướng bỉnh, thế nên đã theo cha học một chút kỹ năng dùng đao thương, cũng đã đặt rất nhiều công sức vào nó."
"Nàng còn có thể dùng đao thương hả?"
Trong giọng nói của Phó Đình Ngạn mang theo chút giễu cợt, ta quyết không cho phép người khác làm bẩn thanh danh võ học của ta, thế nên sống lưng không khỏi dựng thẳng lên: "Đừng nói là đao cung, ngay cả cưỡi ngựa thiếp cũng rất giỏi, anh dũng không ai bằng, còn có thể cứu người nữa đó!"
Ta còn đang đắm chìm vào trong sự tích anh hùng năm nào thì thoáng nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Phó Đình Ngạn, suy nghĩ dâng trào, ta bỗng nhiên nhận ra mình đang đi quá giới hạn nên vội vã lấy lại tinh thần, ngậm miệng không nói tiếp.
"Làm sao thế?" Phó Đình Ngạn hỏi, đưa tay chống cằm, bày bộ dáng như chuẩn bị nghe kịch: "Nàng nói tiếp đi, năm đó anh dũng không ai bằng... Còn cứu cả cái gì nữa?"
Ta thực sự không biết nên trả lời hắn như thế nào, nhưng thứ mà ta vẫn lấy làm niềm kiêu ngạo trong quá khứ, giờ đây lại trở thành vết nhơ của ta.
Người cao quý luôn thích những nữ nhân đoan trang trầm tĩnh, dịu dàng hiền thục. Hễ chỉ cần có một chút khúc mắc giữa các nàng và người khác phái thì đều sẽ biến thành đòn trí mạng.
Ta bị Phó Đình Ngạn dồn vào ngõ cụt, tiến không được mà lùi cũng không xong, đúng lúc này tiếng Nội thị bên ngoài truyền vào đã cứu ta một mạng.
"Hoàng thượng, nhóm người Đỗ Tướng quân cầu kiến ạ."
Khóe miệng Phó Đình Ngạn hơi mím lại, kêu Nội thị dẫn người vào.
"Nàng tránh đi trước đi."
Hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn ta, ta đáp lời rồi bỏ áo khoác ngoài trên người xuống, chuẩn bị lấp vào sau tấm bình phong, nhưng lại đột nhiên nhớ đến sách mà mình đang chép nên xoay người lại cầm đi, sau đó mới trốn vào sau tấm bình phong.
Nội thị cũng rất nhanh nhẹn, không lâu sau đã dẫn ba vị tướng lĩnh vào trong Phụng Lâm cung.
Phó Đình Ngạn nhìn tin báo quân tình xong liền cầm nó đứng lên khỏi bàn.
Đô Úy Cao Xương quận bảo thủ, bỏ qua tình hình chiến sự, cuối cùng khiến cho Cao Xương quận thất thủ, quân Hung nô xông đến tàn sát hàng loạt dân trong thành.
Đại quân chạy thẳng về Sa Châu, Tưởng Minh Đức chấn thủ Sa Châu đã phái ra một nghìn kỵ quân, nhưng cuối cùng cũng chỉ kịp cứu được một số dân thường may mắn trốn thoát.
Quận trưởng Cao Xương quận tự sát tạ tội, mà vị Đô úy kia lại trà trộn vào trong nhóm dân thường chạy trốn, thoát được một mạng.
Phó Đình Ngạn đi qua đi lại vài lần, như thể đang hạ quyết tâm gì đó, run rẩy cầm tin báo quân tình kia lên, lạnh giọng hỏi ba vị tướng lĩnh trước mặt, Sa Châu có bao nhiêu quân phòng thủ?
Ba người đối diện khom lưng đứng đó, thở cũng không dám thở mạnh.
"Các ngươi câm hay điếc rồi à?"
Một người như Phó Đình Ngạn, dù có tức giận thì cũng sẽ không lớn tiếng, nhưng loại cảm giác ngột ngạt áp lực này lại khiến cho người ta vô cớ ớn lạnh.
Cuối cùng một vị tướng lĩnh hơi lớn tuổi mở miệng nói, có tối đa là năm nghìn binh mã.
"Lấy lại Cao Xương về cho ta." Chỉ thấy Phó Đình Ngạn thả lỏng tay, tin báo quân tình lăn đến chân bọn họ, rồi lại như nhớ tới cái gì đó, hắn nói:
"Nếu ta nhớ không lầm thì Đô úy Cao Xương quận là cháu của ngươi nhỉ?" Hắn bước về phía trước mấy bước, đứng ở trước mặt tướng lĩnh lớn tuổi, đánh giá đối phương: "Muốn cầu tình à?"
"Quốc có quốc pháp, dù là con cháu thì cũng phải xử lý theo quốc pháp, thần không dám xen vào ạ."
Tướng lĩnh già quỳ rạp xuống mặt đất, đầu đập mạnh vào gạch lát nền, đây là một vị lão thần, nhưng khi đứng ở trước mặt tân đế thì lại cung kính như một con mèo lớn.
Hai người phía sau cũng bị cảnh này dọa cho sợ đến thay đổi sắc mặt, lần lượt quỳ xuống.
"Cho ngươi thời gian tạ tội, cút đi nghĩ xem làm thế nào để lấy lại Cao Xương quận về đây cho ta." Phó Đình Ngạn ngồi trở lại trước bàn, vùi người vào trong đống công văm: "Nuôi các ngươi không phải để ăn không ngồi rồi, đến đường Tây Vực quét sạch cho ta."
Cuối cùng ba người này nhanh chân chạy ra khỏi cung, mà ta thì vẫn ngồi ngay ngắn sau bức bình phong không đi ra ngoài.
Phó Đình Ngạn còn đang tức giận, ta thực sự không tìm được thời điểm thích hợp để đi ra.
Vì thế ta đành ngổi ngay ngắn ở sau tấm bình phong.
Cung điện trở lại dáng vẻ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng bụi rơi xuống. Phó Đình Ngạn đặt mình vào trong cung điện rộng lớn sâu thẳm này, giờ phút này bóng lưng của hắn lại buồn tẻ cô độc đến lạ.
Trong tám năm làm Hoàng đế, Phó Đình Ngạn đã phải trải qua những đêm như thế này bao lâu rồi?
Bên ngoài bức bình phong, lưng Phó Đình Ngạn bỗng cong xuống, tiếng ho khan kịch liệt vang vọng trong điện, ta không nghĩ nhiều nữa mà đứng dậy bước ra khỏi bình phong. Phó Đình Ngạn dùng tay che miệng, ho rất dữ dội, ta vội đi rót một chén nước đưa đến cho hắn.
Phó Đình Ngạn hơi chậm lại, cầm lấy tách trà và uống một hơi cạn sạch, rồi nặng nề đập tách trà xuống bàn, tạo ra một tiếng vang lớn.
"Đúng là muốn chọc ta tức chết mà..."
Phó Đình Ngạn thở dài thật sâu.