Ta Không Muốn Đăng Cơ

Chương 9




Ở phía Đông Nam Càn Thanh cung, có Bắc hoa viên, bên trong rất nhiều hoa cúc.

Mà tòa cung điện ẩn trong bạt ngàn hoa cúc, là Võ Đức Điện.

Võ Đức điện là nơi cử hành các đại yến mùa thu của hoàng thất, tỷ như tiệc trung thu, tiệc trùng dương, đều cử hành ở Võ Đức điện.

*Tết Trùng Cửu, cũng gọi là tết Trùng Dương theo phong tục của người Trung Hoa là vào ngày 9 tháng 9 theo Âm lịch hàng năm, một trong bốn ngày lễ thờ cúng tổ tiên lớn của Trung Quốc. Phong tục này vẫn thịnh hành ở vùng Lĩnh Nam.

Tề Thịnh đời này sinh vào mùng 1 tháng 8.

Thời tiết này, hoa nở từ mùa hạ phần lớn đã úa tàn, hoa cúc mùa thu độc lãnh phong tao, là số ít có thể nở hoa khoe sắc trong gió phấp phới.

Mặc dù Dư quý phi cùng các phi tần có nhi tử đều tràn ngập ác ý, nhưng nàng càng không muốn Tề Đàm cảm thấy nàng vô năng.

Bởi vậy, yến tiệc một tuổi của Tề Thịnh, sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, mới quyết định tổ chức ở Bắc viên.

Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử một đường miệng lưỡi đấu đá, Nhị hoàng tử bị hai người kẹp ở giữa, sợ hãi đứng canh, Tứ hoàng tử thì yên lặng đi theo.

Về phần Tề Thịnh và Ngũ hoàng tử giống nhau, bị nhũ mẫu ôm trong ngực, chỉ có cái đầu ló ra nhìn náo nhiệt.

Hắn cảm thấy hai người anh trai này thực hoạt bát.

Còn có nhị ca, thân thể vẫn luôn căng chặt, tựa hồ có chút không yên, chẳng lẽ là quá mót?

Tề Thịnh một bên say sưa xem, Ngũ hoàng bên cạnh tử gọi mấy lần cũng không có đáp lại, hắn nhất thời liền không kiên nhẫn, duỗi tay túm chặt tua rua treo trên mũ nhỏ, dùng sức kéo ra.

"Băng" một tiếng nhỏ, tua rua đứt đoạn, vì Ngũ hoàng tử dùng sức quá mạnh mà bắn lên

Cũng may bảo mẫu thời khắc chú ý, nhanh chóng ổn định thân mình hắn.

Cho dù là như vậy, Ngũ hoàng tử vẫn là sợ hãi, sửng sốt một hồi, lập tức khóc rống lên.

Bị tiếng khóc cả kinh, Tề Thịnh rốt cục chú ý đến hắn, hai mắt mở to nhìn về phía Ngũ hoàng tử, không hiểu nhóc con khóc cái gì.

Hai cái nhũ mẫu liếc nhau, đều nhìn ra đối phương xấu hổ.

Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử cũng ngừng cãi cọ, nghiêng người đi xem tình huống của đệ đệ.

Tam hoàng tử nhíu mày, đầy mặt ghét bỏ mà nói: "Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, trách không được phụ hoàng cảm thấy ngươi xấu."

Nói xong, hắn lại trách cứ nhũ mẫu của Ngũ hoàng tử, "Ngươi còn không mau dỗ hắn? Để phụ hoàng thấy, thành bộ dáng gì?"

Tề Thịnh buồn cười tròn hai mắt mà nhìn tam ca, trong lòng cảm thấy tên tiểu hài nhi này rất có ý tứ.

Này rõ ràng là lo lắng Ngũ hoàng tử lại chọc tiện nghi cha ghét bỏ, nhưng lời hắn nói ra lại khiến người khác nghẹn chết.

So sánh lên, Đại hoàng tử xử sự thông minh hơn nhiều.

Chỉ thấy Đại hoàng tử tháo một chuỗi vòng cổ làm bằng các hạt ngọc màu khác nhau từ thắt lưng của mình, quơ quơ trước mắt Ngũ hoàng tử. Đợi Ngũ hoàng tử bị hấp dẫn lực chú ý lúc sau, hắn cười nói: "Nếu Tiểu Ngũ dừng khóc, ta cho đệ cái này."

Tiểu hài tử đều thích đồ vật có màu sắc sặc sỡ.

Trân châu nhan sắc trơn bóng, những viên trân châu (ngọc trai) có nhiều màu sắc được xâu lại với nhau cũng rất đẹp.

Ít nhất, Ngũ hoàng tử thực thích.

Nghe Đại hoàng tử nói, hắn lập tức nín khóc mỉm cười, thò tay nói: "Không khóc, cho ta."

Đại hoàng tử liền đem xuyến ngọc đặt vào tay hắn.

Ngũ hoàng tử bắt được chuỗi ngọc, liền đắc ý dào dạt mà hướng Tề Thịnh quơ quơ.

Tề Thịnh chớp chớp mắt, tỏ vẻ ta chính là một đứa trẻ vô tri, không có khái niệm về đẹp và xấu..

Đang nghĩ ngợi tới, đột nhiên trên tay chợt lạnh.

Hắn cúi đầu vừa thấy, lại là bị Tam hoàng tử nhét cho một khối ngọc bích.

"Hừ!" Tam hoàng tử khinh thường bĩu môi với Đại hoàng tử, "Không phải chỉ là mấy hạt châu sao, chỉ có ngươi coi như bảo bối, cũng không biết xấu hổ lấy tới tặng người."

Đại hoàng tử ôn hòa cười, một bộ bao dung cho đệ đệ không hiểu chuyện, nhưng lời nói ra rõ ràng mang gai nhọn, "So không được tam đệ tài đại khí thô."

Tam hoàng tử chướng mắt nhất chính là vẻ đạo đức giả của hắn, thấy hắn lại tỏ vẻ mình là huynh trưởng, trong lòng chỉ cảm thấy buồn nôn.

"Bất quá sinh sớn hơn Nhị ca nửa ngày, giả bộ già đời cái gì chứ?"

Nhị hoàng tử cổ co rụt lại, tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại.

Dáng vẻ này của hắn, vô luận là Đại hoàng tử hay là Tam hoàng tử, đều chướng mắt.

Võ Đức điện đã gần ngay trước mắt, chỗ ngồi của mấy hoàng tử đều tương đối gần nhau.

Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử dù ở riêng cãi nhau bao nhiêu, cũng không dám cãi nhau trước mặt Tề Đàm..

Nhị hoàng tử cuối cùng là tạm thời giải thoát rồi.

Bởi vì Ngũ hoàng tử và Tề Thịnh còn nhỏ, không uống được, ăn cũng không được bao nhiêu. Bọn họ không ngồi vào bàn của hoàng tử mà được nhũ mẫu ôm tới bên cạnh mẫu thân từng người.

Tề Thịnh vừa thấy Thục phi, liền giơ ngọc bội được Tam hoàng tử cho hô một tiếng: "Nương."

"Này là từ đâu tới?" Thục phi cầm lấy ngọc bội, hỏi Lưu tẩu tử.

Lưu tẩu tử thành thật đáp: "Là Tam hoàng tử tặng."

"Tam hoàng tử?" Thục phi mày đẹp nhíu lại, nghĩ nghĩ, ôn nhu nói với Tề Thịnh, "Tiểu Lục, cái này không được, trở về mẫu phi cho con một cái khác."

Tề Thịnh híp mắt cười, gật gật đầu, "Ưm, không cần."

Sau đó, "Rít" một tiếng, hút nước miếng bên mép.

Chao ôi~ không có biện pháp, dù tâm hồn ta trưởng thành cũng không thể tránh được số phận của một trẻ ranh đang mọc răng thường xuyên chảy nước dãi.

Kim Oanh đứng sau Lưu tẩu tử tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng lấy khăn vải mềm lau sạch sẽ vết nước đọng trên khóe miệng.

Tề Thịnh ngoan ngoãn để nàng lau, sau khi lau xong liền nhìn bát canh trứng trên bàn của Thục phi một cách thèm thuồng

Sau gần một năm ăn sữa, rốt cuộc Tề Thịnh bắt đầu được ăn dặm.

Mùi thức ăn lâu ngày không gặp nhanh chóng chiếm được trái tim Tề Thịnh.

Hắn nghĩ, hắn rốt cuộc cũng có thể hiểu được Chư Bát Giới ham ăn nghĩ gì.

Đồ ăn mỹ vị như vậy, hắn cũng nguyện ý từ bỏ chống cự, hoàn toàn luân hãm cùng đại quân mỹ thực.

Thục phi khẽ cười một tiếng, vươn ngón trỏ trắng nõn nhẹ nhàng gõ chóp mũi hắn, "Con mèo nhỏ tham lam."

Tề Thịnh mới mặc kệ đâu, dù sao hắn bây giờ là đứa bé một tuổi, tự nhiên không thể hiểu những từ ngữ đó.

"Ăn, ăn."

Hắn khống chế sức lực, ở trong lòng nhũ mẫu phịch vài cái, biểu đạt khát vọng của bản thân với bát canh trứng.

"Được, ta cho con ăn."

"Nào, đưa thằng bé cho ta." Thục phi đơn giản rút hộ giáp trên tay, tự mình ôm Tề Thịnh, lấy muỗng bạc múc một chút, đút vào trong miệng của hắn.

Tề Thịnh "nhomm" một tiếng, thỏa mãn mà ăn một ngụm.

Nhưng một ngụm quá nhỏ, một chút cũng không đã ghiền.

Tề Thịnh tiếp tục ồn ào: "Ăn nữa."

Thục phi liền chiều theo ý hắn, múc một thìa lớn đút cho hắn ăn một ngụm lớn

Khoang miệng chứa đầy thức ăn đơn giản chính là điều tuyệt vời nhất trên thế giới.

Thúy Bình nhịn không được cười nói: "Tiểu chủ tử cũng thật giống nương nương."

"Đó là tự nhiên." Thục phi cười lại đút cho hắn một muỗng canh trứng, "Con trai của, tự nhiên giống ta."

Tề Thịnh chuyên tâm, chỉ lo một ngụm lại một ngụm mà nuốt canh trứng.

A, canh trứng này nhất định dùng gia vị đặc chế, cực kì thơm, lại gãi đúng chỗ ngứa mà kích phát mùi canh cực kỳ hấp dẫn.

"A ——"

Hắn lại lần nữa há mồm, nhưng muỗng bạc lại không có như lúc trước đưa canh vào miệnh.

"A?" Hắn khó hiểu mà quay đầu nhìn về phía Thục phi, "Ăn nữa."

Thục phi lại bảo Thúy Bình đem nửa chén còn lại cầm xuống, "Ngoan, không thể ăn nữa."

Tề Thịnh bĩu môi "Hừ" một tiếng, tỏ vẻ phẫn nộ.

"Tiểu Lục ngoan, ăn nữa ngày mai sẽ không được ăn. Ngày mai nương còn làm cho con mà."

Tề Thịnh lại rầm rì vài tiếng, sau đó mới tiếp nhận.

Sau đó, hắn "ợ" một tiếng, nấc lên, hắc hắc cười vỗ vỗ bụng nhỏ.

"Thật là một con mèo nhỏ tham ăn." Thục phi giả vờ trừng mắt nhìn hắn, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa bụng của hắn.

Tề Thịnh hưởng thụ mà nheo mắt, chỉ cảm thấy mơ màng sắp ngủ.

Chính là, không bao lâu, hắn liền cảm thấy, bàn tay xoa trên bụng mình ngày càng chậm, cuối cùng là vô lực.

Hắn kỳ quái mà mở mắt ra, liền thấy Thục phi vẻ mặt si mê nhìn chằm chằm phía trên.

Nhìn theo ánh mắt củaThục phi, Tề Thịnh nhịn không được, hiểu rõ mà mắt trợn trắng.

Thì ra Tề Đàm ngồi ở trên cùng đã bị người 'chuốc' vài chén rượu, hai gò má đỏ hây hây, như phấn hồng rắc lên tuyết trắng,

Tề Đàm vốn là lớn lên hại nước hại dân, các phi tần trong hậu cung bị hắn mê hoặc đến mức lần không ra.

Chẳng qua, các phi tần đều rụt rè, chỉ có Thục phi là không chút nào che giấu.

Không nói nên lời, hắn liền nhịn không được tìm kiếm thân ảnh Mân tần.

Sua khi Mân tần dùng điểm tâm các loại mới lạ bắt được dạ dày Thục phi d, Tề Thịnh thường xuyên có thể thấy nàng ở Chung Túy Cung.

Vị nương nương này thật không hổ là xuyên qua, chính là không giống người thường.

Đối mặt với sắc đẹp của Tề Đàm, hậu cung phi tần đều quỳ gối, duy độc mình nàng vô cùng ghét bỏ.

Hậu cung của Tề Đàm quân số không đông, Mân tần ngồi cách Thục phi cũng không xa, Tề Thịnh thực mau liền tìm được nàng.

Quả nhiên, Mân tần từ trong tới ngoài, từ ngoài vào trong toát ra một cỗ chán ghét nồng đậm, mỗi lần nàng cúi đầu, đều không khỏi trợn to hai mắt.

Tề Thịnh nhịn không được nở nụ cười.

Thục phi cũng bị hắn làm cho giật mình, cúi đầu hỏi: "Tiểu Lục sao vậy?"

Tề Thịnh chỉ là hướng nàng vỗ tay cười không ngừng.

"Tiểu phôi đản." Thục phi điểm điểm cái trán hắn, liền lại đem ánh mắt dịch tới trên người Tề Đàm.

Tề Thịnh cũng nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy Tề Đàm đang dùng rượu, nhìn trái nhìn phải, cả người toát ra khí chất như hoa thủy tiên.

Tề Thịnh trong lòng run lên, nhanh nhẹn dời ánh mắt.

—— Xem bao nhiêu lần cũng không quen được, một đại nam nhân lại tự luyến thành như vậy.

Nhưng thực hiển nhiên, Thục phi không nghĩ như vậy.

"Thiên hạ vạn người, không ai có thể địch lại bệ hạ."

Thục phi một tiếng lẩm bẩm, ánh mắt nhìn Tề Đàm càng thêm si mê.

Đột nhiên, Thục phi nghiêng người về phía trước, đôi mắt phượng đột nhiên mở to, tựa hồ đang cố gắng kìm nén, nhưng vẫn là thốt ra một tiếng trầm thấp: "Làm sao có thể?"

Hả? Làm sao?

Tề Thịnh mờ mịt khó hiểu.

Thục phi: "Trên mặt bệ hạ, cớ sao lại xuất hiện một cục mụn. Nô tài Càn Thanh cung cho bệ hạ ăn cái gì, tại sao không bảo vệ long nhan bệ hạ cho tốt?"

Tề Thịnh: "............"

—— Được rồi, thế giới của nhan khống, phàm nhân chớ có thể lý giải.

Tác giả có lời muốn nói:

Thục phi: A —— ca ca sao lại có thể mọc mục? Ta không chấp nhận!