Ta Không Muốn Đăng Cơ

Chương 8




Bên ngoài Trường Xuân Cung, cung nữ Linh Nhi sống không còn gì luyến tiếc.

Còn bên trong Chung Túy Cung, hoàng tử Tề Thịnh cũng đang tiếp nhận tàn phá linh hồn.

Tề Thịnh mắt cá chết nhìn chằm chằm xà nhà khắc hoa, bị bắt nghe nương khen ngợi thổi phồng lão cha. Lão cha còn vẻ mặt hưởng thụ, dáng vẻ "ái phi ngươi thật tinh mắt", thực sự làm người không nỡ nhìn thẳng.

Thật vất vả, hai người - người khen tận hứng, bị khen cũng cảm thấy mỹ mãn,

Rốt cuộc nhớ tới bọn họ còn có một nhi tử.

"Tới, đem Tiểu Lục ôm lại đây, cho trẫm nhìn xem."

Chờ Lưu tẩu tử ôm Tề Thịnh sau, Thục phi cũng đi lên, vinh dự hỏi: "Thế nào, bệ hạ, thiếp đã nói, sẽ sinh cho bệ hạ một hài tử đẹp nhất."

Tề Đàm nhìn lại, chỉ đành không tình nguyện mà thừa nhận: "Mặt mày này, cũng có vài phần tương tự long nhan."

Nghe thấy những lời này, Tề Thịnh ánh mắt sáng lên.

—— chỉ bằng giá trị nhan sắc của tiện nghi cha, có thể có vài phần tương tự, chính là đại soái ca không chạy đi đâu được.

"Nha, bệ hạ ngài xem, Tiểu Lục có phải biết ngài đang khen hắn?"

"Con nít con nôi, nào có thông minh như vậy?"

"Nhưng đây chính là hài tử giống bệ hạ nhất."

"Hừm, như vậy, hắn hình như là biết trẫm đang khen hắn."

Lại tới nữa, lại tới nữa.

Tề Thịnh lại lần nữa mắt cá chết.

__________

Ngày qua ngày bị tàn phá tinh thần, Tề Thịnh rốt cuộc nghênh đón sinh nhật một tuổi, được tiện nghi cha ban tên.

Thực trùng hợp, vẫn là cái tên kiếp trước, không cần mất công ghi nhớ.

Lại nói, người cổ đại chính là nhiều thủ tục.

Nếu ở hiện đại, tiểu hài nhi tròn một tuổi, gia đình mang con đi chụp mấy tấm ảnh dễ thương cute là được.

Nhưng ở cổ đại, trẻ con tròn một tuổi, có tổ chức một buổi lễ vô cùng quan trọng.

—— chọn đồ vật đoán tương lai.

Tề Thịnh có một yêu thích không ai biết, dùng để giải tỏa căng thẳng trong lịch trình bận rộn của mình.

Lý do vì sao yêu thích này ít người biết, là vì sở thích này quá mất nam tính.

Tề Thích thích xem tiểu thuyết ngôn tình.

Từ tiểu thuyết ngôn tình, từ ngược hiện đại đến tiểu thuyết cổ đại, ngôn tình ngọt đến ngược văn, không có thể loại nào hắn không xem.

Cho nên, chọn đồ vật đoán tương lai gì đó, tuy rằng hiện đại cơ bản không ai làm, nhưng thông qua tiểu thuyết cổ đại, Tề Thịnh biết.

Chính là bày một đống lớn đồ vật, làm các cháu nhỏ đi bắt.

Ý nghĩa của mỗi đồ vật đều khác nhau, mục đích là kiểm tra đo lường thiên phú của trẻ con.

Lúc này, Tề Thịnh đã bị đặt lên một tấm thảm nhung thật lớn.

Vây quanh bốn phía là những đồ vật ngụ ý tốt đẹp.

Thấy cuốn 《 Luận Ngữ 》kia không?

Chạm vào nó bạn sẽ là Tử Kiện tái thế;

*Tào Thực, tự Tử Kiến (子建), là một hoàng thân của Tào Ngụy thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông cùng người cha Tào Tháo và người anh Tào Phi, hợp xưng Tam Tào (三曹). Trong số 25 người con trai của Tào Tháo, ông không giỏi võ bằng Tào Phi, Tào Chương, trí tuệ không bằng Tào Xung, nhưng ông được biết đến nhiều vì là thần đồng thi phú, nổi tiếng với những giai thoại mâu thuẫn với Tào Phi.

Còn có chuôi kiếm chạm ngọc này.

Chạm vào nó bạn sẽ là bá vương tái thế.

*Chỉ Tây Sở Bá vương (西楚霸王), là một nhà chính trị, một tướng quân nổi tiếng, người có công trong việc lật đổ Nhà Tần và tranh chấp thiên hạ với Hán Cao Tổ (Lưu Bang) đầu thời Nhà Hán.

Còn có củ hành tây được lột trắng như tuyết kia

Chạm vào nó tương lai bạn chính là thông minh tuyệt đỉnh.

*还有那根剥的白生生的大葱。抓了它,你就是聪明绝顶。

............

Những thứ còn lại có thứ Tề Thịnh biết, có thứ không biết.

Nhưng cái nào nên tránh, trong lòng hiểu rõ.

Làm một thanh niên tân thời đại lấy mục tiêu cá mặn làm đầu, hắn sẽ không chạm vào bất cứ thứ gì đại diện cho sự thông minh, chăm chỉ, thành tựu về văn hóa - giáo dục - võ công.

Vậy nên chọn cái gì......

Hắn cảm thấy tiền tài khá tốt, còn cái đùi gà lớn kia cũng thực không tồi.

Quyết định, chính là chúng nó.

Xung quanh thảm nhung chật kín người, đều là phi tần hậu cung, các đại gia tộc và các ca ca của Tề Thịnh.

Cho đến hôm nay, Tề Thịnh rốt cuộc được tiếp xúc gần với các ca ca đời này.

Nhìn một vòng, hắn liền phát hiện: Cha tiện nghi nhà mình đẹp là đẹp, chỉ có, gen không mạnh lắm.

Từ đại ca đến Ngũ ca, không có một đứa lớn lên giống cha, hẳn đều là giống nương.

Đại hoàng tử Tề Luật cùng Nhị hoàng tử Tề Ngạn mười một tuổi, Tam hoàng tử Tề Hoàn tám tuổi.

Tứ hoàng tử ngày trăng tròn gặp gỡ Tề Thịnh, Tề Chiếu lúc này cũng đã lớn thêm một tuổi, đã được năm tuổi.

Biến hóa lớn nhất, là Ngũ Hoàng tử Tề Dự hồi ấy gặp mặt mới chỉ biết ê a ê a,

Người ta đã biết đi rồi.

Nhất, Nhị, Tứ, Ngũ hoàng tử đều vây quanh thảm, tò mò, Đại hoàng tử còn không ngừng ra tiếng dụ dỗ Tề Thịnh, muốn Tề Thịnh bắt lấy đồ vật ở gần nhất.

Tề Thịnh nhìn thoáng qua, là con dấu.

Cái này nguy hiểm, không chọn.

Trong đầu có tín hiệu này, hắn liền hoàn toàn mất đi hứng thú với Đại hoàng tử.

Tam hoàng tử đứng cạnh lão thái hậu thấy thế, cười nhạo một tiếng, hếch cằm nhìn Đại hoàng tử một cái.

Đại hoàng tử nhướng mày, bao dung mà nhìn về phía Tam hoàng tử, đem Tam hoàng tử ghê tởm quá sức.

Đứng ở bên cạnh Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử cơ hồ là theo bản năng mà trốn xa một chút, lại không cẩn thận đụng phải Tứ hoàng tử.

Sau đó, Tứ hoàng tử còn chưa làm gì, Nhị hoàng tử đụng vào người hắn kinh hô một tiếng, hoảng sợ mà quay đầu lại,

Tứ hoàng tử không thể hiểu được.

"Nhị ca, ngươi làm sao vậy?"

"Không...... Không có việc gì." Nhị hoàng tử hiển nhiên hoảng sợ, bộ dáng nào giống như không có việc gì.

Tứ hoàng tử thận trọng, nhạy bén chú ý, tay Nhị hoàng tử tay hơi hơi phát run, lông mày cũng run rẩy, tựa hồ là cố gắng ẩn nhẫn cái gì.

Nhưng, có Dư quý phi khắc nghiệt dạy dỗ, Tứ hoàng tử hiểu cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Hắn làm bộ cái gì cũng không có nhìn ra, dịch người sang một bên, cách Nhị hoàng tử xa chút.

Nhị hoàng tử thấy thế, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

—— cậu ta không thích nơi đông người, bởi vì đông người liền khoongbieest nguy hiểm sẽ bất chợt xuất hiện từ nơi nào, cho cậu ta cảm giác khó lòng phòng bị.

Tề Thịnh đã hoàn thành mục tiêu, một tay đùi gà lớn, một tay hành trắng. ngôn tình tổng tài

Chủ trì chọn đồ vật đoán tương lai - tông chính Lễ Thân Vương nghẹn một lúc lâu, tươi cười cứng đờ mà nghẹn ra một câu: "Ăn uống không lo, tiền tài không thiếu."

Nói thừa, sinh ở hoàng thất, hai câu này quả thực chính là vô ích.

Tề Thịnh bị Lưu tẩu tử ôm lên, trực tiếp đưa đến trong lòng ngựcThái Hậu.

Thái Hậu cười, sờ sờ cái đầu đã cạo đến bóng loáng của hắn, khen ngợi: "Tiểu Lục thật ngoan."

Một bên Tam hoàng tử bĩu môi, "Hắn ngoan chỗ nào?"

—— nhiều thứ tốt như vậy, liền cầm hai thứ không có tiền đồ nhất. Tuy rằng bổn hoàng tử không thích lão đại, nhưng cũng cảm thấy con dấu lão đại đề cử không tồi.

Tề Thịnh ha ha ngây ngô cười, làm bộ cái gì nghe cũng không hiểu.

Lão thái hậu cười ha hả mà nói: "Đây là tùy hắn lựa chọn, có ăn là có phúc."

Cúi đầu, Thục phi lập tức thuận theo, "Thiếp đa tạ Thái Hậu nương nương tán thưởng."

Dư quý phi bĩu môi, thầm mắng một câu "Không biết xấu hổ".

Hoàng Hậu bình tĩnh như lúc ban đầu, ánh mắt chỉ ngắm nhìn nhi tử của nàng.

Tam hoàng tử ghét bỏ đầy mặt mà nhìn nhìn Lục đệ, miễn miễn cưỡng cưỡng nói: "Cũng đẹp hơn Ngũ đệ một chút."

"Nhăng?"

Đang ngồi trong lòng ngực Hoàng Hậu đấu tranh với một khối mứt táo, Ngũ hoàng tử nghe thấy có người kêu hắn, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử mặt tối sầm, "Huynh không kêu đệ."

Ngũ hoàng tử không nghe hiểu, tiếp tục chớp mắt nhìn hắn.

Tam hoàng tử hung tợn mà nhe răng, "Lại nhìn ta, liền cướp điểm tâm của đệ."

Lúc này Ngũ hoàng tử nghe hiểu.

Hắn nhanh chóng lấy đôi tay mập mạp bưng kín mứt táo, vẻ mặt cảnh giác trừng Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử: "............"

—— thật muốn hung hăng mà niết hắn mặt.

Tề Thịnh ghé vào trong lòng ngực Thái Hậu, buồn chán mà phun ra một cái bong bóng: Thì ra Tam ca ấu trĩ vậy sao?

Lưu tẩu tử nhanh chóng lấy vải mềm lau nước miếng ở khóe miệng cho hắn.

Thái Hậu cùng Hoàng Hậu bị hai đứa con nít chọc cho vui vẻ, Thái Hậu sờ sờ đầu Tam hoàng tử, Hoàng Hậu nhéo nhéo mặt Ngũ hoàng tử.

Thái Hậu: "Tiểu Tam, không được bắt nạt đệ đệ."

Hoàng Hậu: "Tiểu Ngũ, phải nghe lời ca ca."

Tam hoàng tử lớn tiếng phản bác: "Cháu không có!"

Ngũ hoàng tử ngây thơ mờ mịt: "Nha, mẫu hậu?"

Thái Hậu cười ha hả nói với Hoàng Hậu: "Vẫn còn là trẻ con."

Hoàng Hậu cũng cười ngâm ngâm mà phụ họa: "Đúng vậy, trưởng thành liền hiểu chuyện."

Tam hoàng tử mặt hoàn toàn đen thành than.

Hắn híp mắt nhìn nhìn Đại hoàng tử biểu tình khoa trương.

Hừ, một người vui không bằng mọi người cùng vui.

"Hoàng tổ mẫu,"

Tam hoàng tử vẻ mặt ngoan ngoãn nói với Thái Hậu nói, "Đại ca nhìn chằm chằm vào điểm tâm của Ngũ đệ, có phải hoàng huynh cũng muốn ăn nhưng ngại nói?"

Đại hoàng tử biến sắc, còn không kịp nói gì, liền nghe thấy Thái Hậu phân phó cung nữ bên người: "Đi, lấy cho tiểu Luật một đĩa mứt táo và bánh thược dược."

Đại hoàng tử cắn răng tạ ơn, nỗ lực làm lơ Tam hoàng tử không ngừng làm khẩu hình trêu chọc hắn.

Điểm tâm thực mau liền bưng tới, Đại hoàng tử không thể mất mặt một mình, quay đầu hỏi Nhị hoàng tử: "Nhị đệ, đệ không phải cũng muốn ăn sao? Tới, cùng nhau ăn đi?"

"Không, ta không muốn." Nhị hoàng tử cơ hồ là buột miệng thốt ra, hoảng sợ lập tức phản bác.

Đại hoàng tử sắc mặt không tốt, cho rằng Nhị hoàng tử là không cho hắn mặt mũi.

Không nghĩ tới, Nhị hoàng tử lại suy nghĩ: Hôm nay người nhiều như vậy, điểm tâm đi qua tay bao nhiêu người, ai có thể bảo đảm không có ai hạ dược ở bên trong?

Mà bên kia Tam hoàng tử đã là cười nhạo ra tiếng: "Nhị ca sẽ không thích loại đồ ăn trẻ con này đâu, đại ca vẫn là ăn một mình đi."

Nhận thấy được Đại hoàng tử tức giận, Nhị hoàng tử không khỏi đứng cách hắn xa hơn, nghĩ thầm: Ta hôm nay khẳng định là đắc tội đại ca, về sau phải cẩn thận mới được.

Trong lòng càng lúc càng có cảm giác nguy cơ, Nhị hoàng tử chỉ cảm thấy đứng ngồi không yên.

Lúc này bốn phương tám hướng đều là người, hắn mặc kệ tránh sang bên kia tránh, nhưng không khỏi cùng người khác tiếp xúc gần gũi.

Chính là, muốn hắn lấy cớ thân thể không khoẻ lui trước, hắn cũng không dám.

Bởi vì không chỉ một lần, hắn mà rời đi trước, sẽ nửa đường giẫm phải hạt châu mà trượt chân, hoặc bị người đẩy xuống hồ nước.

*

Chọn đồ vật đoán tương lai đã xong rồi, Thái Hậu cùng Tề Đàm nói vài câu kết thúc rồi dẫn dắt mọi người di dời trận địa,

Đến Võ Đức điện dự tiệc.

Nhị hoàng tử đi giữa Đại hoàng tử và Tam hoàng tử.

Tuy rằng Đại hoàng tử vẫn luôn cười tủm tỉm, nhưng lấy trực giác nhạy bén của Nhị hoàng tử, đại ca luôn cười tủm tỉm, so với tam đệ hay tức giận, còn nguy hiểm hơn.

Trong mắt hắn, Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử đều có ý đồ dùng ánh mắt giết chết đối phương, mà hắn không thể không nhận lấy hai tia ác ý tả hữu song song, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Cách Tam hoàng tử không xa, Tứ hoàng tử nhìn hắn, vẫn là nhịn không được hỏi: "Nhị ca, ngươi không thoải mái sao?"

"Không, không có."

Nhị hoàng tử lập tức phủ nhận, sợ Tứ hoàng tử lại bảo hắn chào Thái Hậu, đi về nghỉ ngơi trước.

Đại hoàng tử hừ một tiếng, khinh thường nói: "Lần nào cũng vậy, sợ hãi rụt rè, không phóng khoáng."

—— Lão Nhị, thật là đủ rồi.

Mỗi lần đứng chung cùng hắn một chỗ, thân thể từ đầu đến cuối căng chặt hơi hơi phát run.

Chẳng lẽ hắn là hồng thủy mãnh thú sao?

Thấy lớp da ôn nhuận của hắn rốt cuộc nứt vỡ, Tam hoàng tử thừa thắng xông lên: "Nhị đệ đây là cẩn thận tỉ mỉ. Nào giống đại ca, chẳng phân biệt tôn ti, không biết lễ nghĩa."

Đại hoàng tử cười nhạo một tiếng, nhìn nhìn trái phải, đè thấp thanh âm nói: "Biết ngươi là con của trung cung (con vợ cả), nhưng hiện giờ trung cung không chỉ có một đứa là ngươi. Ngươi có bản lĩnh, làm phụ hoàng phong ngươi làm Thái Tử đi."

Tam hoàng tử không cam lòng yếu thế: "Hoàng trưởng tử là ngươi còn không nóng nảy, trên ta còn có hai ca ca, gấp cái gì?"

Đại hoàng tử để ý nhất chính là, tuy rằng là trưởng huynh, chi phí phân lệ lại thấp hơn Tam hoàng tử một đoạn, người ngoài cũng đều đặt Tam hoàng tử đứng đầu trong số các hoàng tử.

Mà Tam hoàng tử cũng không dễ dàng, rõ ràng hắn mới là hoàng tử tôn quý nhất, phụ hoàng lại chậm chạp không chịu lập hắn làm Thái Tử.

Hai người hướng chỗ đau của đối phương mà chọc, lại đều bị đối phương chọc trúng, lại lần nữa hung tợn căm tức nhìn đối phương.

Bị kẹp ở giữa, Nhị hoàng tử cá trong chậu dính tai vạ: "............"

—— ta rốt cuộc vì sao lại phải nhận lấy thương tổn không thuộc về ta?

Tác giả có lời muốn nói: Nhị hoàng tử: Nơi nơi đều có người muốn hại ta, run bần bật.