Ta Hứa Sẽ Tìm Chàng

Chương 7: Về Yên Sở 2




Yên Nhiên cũng chẳng khách sáo làm gì vì rõ ràng bàn của hắn nhiều thức ăn ngon hơn lại chỉ có một mình hắn ngồi, nếu ngồi đây cô sẽ ăn được nhiều thêm

một chút. Đợi cô ngồi xuống thì mọi người bắt đầu ăn, do ở trong khu rừng kia nhóm Lạc Thiên Hàn đã nhịn đói liên tục nhiều ngày nên bữa ăn này đúng là mĩ vị

nhân gian. Yên Nhiên nhanh chóng chén sạch thức ăn trên bàn, sau đó cô sờ bụng no căng nói nhỏ với hắn.

" Ta mệt quá ta lên lầu nghỉ ngơi nhé"

Hắn không nhìn cô khẽ ừ một tiếng, cô đi lên trong ánh nhìn thán phục của rất nhiều người và ánh mắt câm hận của một người.Băng Thường cô nương đã không nhẫn nhịn nổi nữa, cô ta nói

" To gan, ai cho phép cô vô lễ như vậy? Điện hạ còn chưa dùng bữa xong sao ngươi dám đứng dậy rời đi hả?"

Yên Nhiên vốn không thích nói nhiều, với người cô không mấy thiện cảm lại càng không, cô không trả lời chỉ nhìn Băng Thường một cái rồi rời đi.Cô ta tức nghẹn họng, nhìn sang Lạc Thiên Hàn giọng vô tội.

" Điện hạ,Thường nhi chỉ muốn nhắc nhở cô Ta mà cô ta lại hóng hách như vậy. Người phải làm chủ cho Thường nhi"

Hắn cũng chẳng thèm nhìn cô ta đến một cái, nhàn nhạt nói.

" Chuyện của cô ấy từ nay cô đừng xen vào"

Hắn đứng dậy theo bước Yên Nhiên đi lên phòng mình, Băng Thường kia ngồi tại chỗ không động đậy mặt cứng đờ vì xấu hổ và tức giận. Đường đường là con gái cuả quốc công đương triều, lại đi theo điện hạ từ khi chưa lập quốc bây giờ lại bị ả tiện nhân đó làm cho không còn mặt mũi. Hận này cô không chịu được, nhất định không thể để ả sống yên ổn được, vị trí hoàng hậu nhất định phải là của Băng Thường cô.Cô nghiến răng tay nắm thành đấm tức giận nhìn theo hướng Lạc Thiên Hàn vừa đi lên.Mẫn Nguyên và Thuận Đức nhìn thấy hết nhưng chỉ im lặng ăn cơm chứ không nói gì, loại chuyện này họ không thể xen vào, chỉ mong Băng Thường sẽ không gây rắc rối cho chủ tử. Chủ tử dạo này quả thật đã rất mệt mỏi rồi.



Sáng hôm sau đoàn người khởi hành sớm, Yên Nhiên do đã được ăn, uống, ngủ đủ giấc nên tinh thần đã hồi phục lại. Cô ngồi trên xe ngựa bắt đầu mở túi xách đeo bên hông ra kiểm tra, chiếc túi này đã xuyên không theo cô về đây. Bên trong là tiền bạc, điện thoại,... Toàn những thứ vô ích ở thời đại này. Yên Nhiên quyết định chỉ giữ lại chiếc bút đầu tiên cô dùng khi học vẽ bùa và một chiếc nhẫn vàng cẩn một viên ngọc đỏ. Lạc Thiên Hàn nhìn thấy thì nói.

" Sao nhiều thứ như vậy mà chỉ giữ lại hai thứ đó?"

Cô ngước nhìn hắn giải thích

" Đây là chiếc bút đầu tiên mà ta học vẽ bùa chú, còn đây là thứ duy nhất bố mẹ để lại cho ta"

Hắn nghe như vậy thì không hỏi gì nữa, Yên Nhiên sao khi làm xong thì lại nằm ườn ra lười biếng. Mấy ngày tiếp theo trôi qua tương đối ổn chẳng có gì đáng nói,chỉ có Băng Thường là ngày càng cảm thấy điên tiết hơn. Yên Nhiên kia lúc nào cũng được ăn cùng, đi cùng Lạc Thiên Hàn, cô thì lại như một bóng ma vô hình trong mắt hắn vậy.Về đến thành nhất định cô sẽ mách với phụ thân, bảo ông mau giục điện hạ lập cô làm hoàng hậu mới được. Yên Nhiên kia dù muốn mê

hoặc điện hạ nhưng về thành cô ả sẽ không có cơ hội nào, vì Băng Thường cô hiện giờ đang được điện hạ giao việc cai quản trong ngoài cung.

Hôm sau đoàn xe đi qua một hào nước sâu thì đã về đến Yên Sở quốc, ngoài đường không một bóng người. Tất cả người dân đều ở trong nhà,nhớ lại ngày hôm đó như mọi ngày bình thường khác. Sau một ngày lao động vất vả bọn họ leo lên giường ngủ thì sáng hôm sau đã không ai có thể tỉnh dậy được nữa.

Chỉ duy nhất trong hoàng cung thì mọi người vẫn an toàn, tin dữ được thị vệ gác cổng chạy đến bẩm báo vào rạng sáng. Thái y ở trong cung nhanh chóng được phái đi xem tình hình, sao khi hồi cung mặt ông ta đầy hoang mang quỳ sụp xuống bẳm báo.

" Thưa điện hạ người dân đã bị nhiễm mần bệnh mà thần chưa từng thấy bao giờ, thần chỉ có thể suy đoán họ là bị nhiễm hàn sương băng. Loại bệnh này là thần đọc thấy từ điển tịch cổ từ rất lâu, nó đã làm diệt vong nhiều triều đại trước đây” Thái y lau mồ hôi lạnh nói tiếp" Theo thần biết thì chỉ có một loại thuốc có thể chữa bệnh này là dẫn dược được chế từ Huyết long hoa, nhưng hoa này rất khó tìm được". Dù vậy nhưng những người chưa nhiễm bệnh bắt đầu liều mạng đi tìm hoa,loài hoa này mọc ở những nơi mà con người không dám đặt chân đến. Vì thần dân, Lạc Thiên Hàn quyết liều mạng xem sao, cuối cùng sao bao khổ cực hắn đã gặp được Yên Nhiên để rồi cô giúp hắn lấy được hoa. Lúc này lòng hắn thật sự vừa vui vừa sợ, vui vì đã lấy được hoa mang về nhưng nếu như

con dân của hắn không thể tỉnh dậy sau khi uống thuốc thì sao..