Bọn họ chỉ phải chờ chừng hai giờ thì nhóm người mà Đức vệ nhắc đến quả nhiên đã tới. Dẫn đầu đoàn người là một cô nương khá xinh đẹp,đôi mắt sắc xảo và ánh nhìn lanh lợi. Cô ta vừa xuống ngựa lập tức tiến về phía Lạc Thiên Hàn, đôi mắt đầy tình ý nhìn hắn sau đó tất cả mọi người quỳ một chân xuống hành lễ với hắn.
" Điện hạ, Thường nhi đã rất lo lắng cho người"
Cô ta ngước đôi mắt long lanh nhìn Lạc Thiên Hàn nhưng hắn lại chẳng quan tâm chỉ nói đơn giản
" Miễn lễ"
Lạc Thiên Hàn bảo Yên Nhiên cùng lên xe ngựa với hắn vì cô đang bị thương, lúc này vị Thường nhi kia mới nhìn thấy Yên Nhiên đang đứng khuất đằng sau.
Do đã cảm mến điện hạ từ lâu nên tức thời Băng Thường thấy mối nguy hiểm từ cô ả mới gặp này. Cô ta dùng ánh mắt dò xét nhìn từ đầu đến chân Yên Nhiên thầm mắng cô chỉ có chút nhan sắc tầm thường này mà định quyến rũ nam nhân của cô ta sao chứ. Băng Thường chỉ nhìn không nói gì nhưng Yên Nhiên không thích ánh mắt cô ta dành cho mình, Cô theo sau Lạc Thiên Hàn lên xe ngựa.Quả nhiên là hoàng gia có khác, xe ngựa bên ngoài nhìn đơn giản nhưng bên trong lại rộng rãi, từ trần xe đến sàn xe đều lót nhung đen tuyền rất sang trọng.Yên Nhiên mệt mỏi chẳng nhìn hắn quá hai lần đã nằm ườn ra sàn đánh một giấc, vất vả bao nhiêu ngày rồi bây giờ nên sống cho ra con người một chút chứ.Băng Thường ngồi xe ngựa phía sau thì không được thoải mái như Yên Nhiên, tại sao cô ta lại được ngồi cùng xe với điện hạ mà cô thì không.Cô ta tức tối quay sang hỏi " Này Mẫn Nguyên cô ả đó là ai vậy? Sao lại đi cùng các ngươi mà lại còn được điện hạ thiên vị như vậy chứ"
Mẫn Nguyên nhìn Băng Thường kia một lúc rồi nói.
"Quả thật ta cũng không biết cô ta là ai, nhưng cô ta tên Yên Nhiên. Sau này người đừng tùy tiện gọi người ta là ả này ả nọ, cô ấy đã cứu mạng chủ tử và chúng tôi đấy".
Mẫn Nguyên biết Băng Thường này đã mến mộ chủ tử từ lâu, cô ta lại là con gái của công thần kiến quốc. Yên Sở quốc mới hình thành không lâu thì đã gặp dịch bệnh kì lạ, người dân chưa kịp lo lắng cho cuộc sống mới tại đây thì tai họa đã giáng xuống đầu. Rất nhiều người hiện giờ chưa biết rõ sống chết thế nào, chủ tử lại còn quá trẻ nên chưa thể mang lại lòng tin như người dân mong muốn cho nên cha của Băng Thường kia rất được lòng dân. Đến chủ tử còn phải cho ông ta vài phần mặt mũi, cho nên dù không thích Băng Thường kia đến gần thì ngài ấy cũng sẽ không tỏ rõ thái độ, thuộc hạ cận thân như bọn hắn đều rõ không nên chọc giận cô ta là tốt nhất. Đi đến tối thì đến một khách trạm nhỏ ở ngoại ô một thành trì, vì ở đây cách xa Yên Sở nên bọn họ giả làm thương buôn để không ai chú ý tới.Tất cả đều mệt mỏi đi vào, tiểu nhị niềm nở mời họ lên phòng tắm rửa thay y phục xong xuôi thì đầu bếp của khách trạm đã làm một bàn đồ ăn linh đình.
Yên Nhiên do lúc xuyên không đang mặc đồ của đạo sĩ rất rộng, lại còn chịu khổ mấy ngày trong rừng nên rất nhếch nhách. Lúc gần vào khách trạm cô đã trông
thấy một sạp bán trang phục của nữ tử thời đại này, cô nhanh chóng đòi Lạc Thiên Hàn mua cho mình vài bộ.
" Này người mua cho ta vài bộ y phục đi, ta chẳng có xu nào dính túi cả"
Kèm theo khuôn mặt đáng thương nhìn hắn, thật ra cô có tiền đấy chứ còn khá nhiều nhưng ở đây chỗ nào dùng được tiền của cô chứ. Bây giờ cô mới thấy
vấn đề nan giải xuất hiện rồi đây, cô là người vô gia cư lại còn rất nghèo*-* không đi theo hắn cô biết sống làm sao đây.
Lạc Thiên Hàn đưa cho cô một túi bạc bảo cô xuống đấy tùy ý chọn rồi vào khách trạm. Sau khi Yên Nhiên tắm và thay y phục xong xuôi thì mọi người đã vào bàn ăn. Yên Nhiên đi xuống khiến mọi người đều phải nhìn cô. Những tinh anh đi cùng do chưa được gặp cô trước đây nên rất kinh ngạc, Nguyên vệ Và Đức vệ thì cũng đờ cả người ra, Lạc Thiên Hàn nhìn cô tim hắn hẵng đi một nhịp. Băng Thường trợn mắt tức tối, sáng nay dù không thích Yên Nhiên nhưng không thấy uy hiểm lắm.Bây giờ thì khác, xét về vóc dáng hay dung mạo cô đều không bằng Yên Nhiên, ghen tức nổi lên làm cô nhìn thức ăn cũng không thấy ngon nữa.Yên Nhiên nhìn quanh định đi đến bàn của Thuận Đức và Mẫn Nguyên để ngồi cùng, vì dù gì cũng cùng ăn cùng nghỉ bao nhiêu ngày rồi. Nhưng vừa đi được vài bước
thì Lạc Thiên Hàn lên tiếng.
" ngươi ngồi ở đây"
Mọi người lại kinh ngạc, từ trước đến nay chưa từng có ai được ngồi ăn cùng điện hạ nhà bọn họ. Loại tình huống này họ thật sự rất tò mò cô nương này là thần thánh phương nào vậy chứ? Còn Băng Thường kia chỉ thiếu kiềm chế chút nữa là sẽ lao vào xé Yên Nhiên ra làm nhiều mảnh.