Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 521




Tiểu Ngũ: Ư- Đáng sợ hơn rồi!

Thẩm Dao Chu vỗ vai Tiểu Ngũ, nhỏ giọng nói: "Ca ca này tuy trông dữ dằn nhưng là người tốt, ngươi nghe lời hắn, tỷ tỷ rảnh sẽ đến thăm ngươi."

Tiểu Ngũ ủy khuất rụt rè bước ra từ sau lưng Thẩm Dao Chu.

Thẩm Dao Chu nắm tay hắn đi về phía Phó Sinh Hàn, trong lòng thâm nghĩ làm sao để mượn vận may của vị thần may mắn này một cách tự nhiên, nhưng ngay lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy Thịnh Hoài Khanh đã tỉnh.

Lúc đó Thẩm Dao Chu liều lĩnh dùng cách kích thích thần phủ của Thịnh Hoài Khanh để chống đỡ linh căn sụp đổ, nào ngờ lại cùng hắn chơi một ván cờ trong thần phủ, không chỉ nhìn thấy bằng hữu nơi phàm trần mà còn một lần nữa nhìn thấy chiếc thang trời kỳ lạ kia.

Chiếc thang trời đó vô cùng quen thuộc, khiến nàng sinh ra vô vàn nghi hoặc, vì vậy nàng không màng đến rương Chí Tôn, vội vàng giao Tiểu Ngũ cho Phó Sinh Hàn rồi chạy đến phòng Thịnh Hoài Khanh.

Khi nàng vào phòng, Thịnh Hoài Khanh đang chống người ngồi dậy, tuy vẫn còn hơi yếu nhưng vẫn cố gắng hành lễ với Thẩm Dao Chu.

Thẩm Dao Chu vội vàng ngăn hắn lại: "Không cần khách sáo, người khỏe hơn chưa?”

Thịnh Hoài Khanh nở nụ cười sảng khoái: "Thẩm y tu, ta có thể cảm nhận được linh căn của mình đang không ngừng chuyển hóa linh lực, đây là điều mà trước kia ta chỉ dám mơ ước..."

Thẩm Dao Chu lại hỏi thêm vài câu liên quan đến cơ thể hắn, Thịnh Hoài Khanh đều tỉ mỉ trả lời. Thẩm Dao Chu hoàn toàn yên tâm, chỉ là còn chưa kịp nghĩ cách hỏi thì Thịnh Hoài Khanh đã hỏi trước: "Thẩm y tu, ta thấy người ở trong thần phủ của ta khóc nức nở, có phải có chuyện gì phiền lòng? Nếu cần ta giúp đỡ, xin cứ nói.

Thẩm Dao Chu ngẩn ra, vội vàng hỏi: "Ngươi... Ngươi biết chuyện xảy ra với ta trong thần phủ của ngươi sao?"

Thịnh Hoài Khanh lắc đầu: "Ta không biết cụ thể người đã xảy ra chuyện gì, cờ tâm chỉ là một cái cớ, có thể khiến người nhìn thấy thứ mình khao khát nhất hoặc sâu thẳm nhất trong lòng, ta chỉ có thể nhìn thấy trạng thái của người lúc ấy khi chơi cờ."

Mặc dù vậy, Thẩm Dao Chu vẫn chìm trong kinh ngạc.

"ý của ngươi là, tình hình của ta trong thần phủ của ngươi, ngươi đều biết?"

Thịnh Hoài Khanh gật đầu: "Đúng vậy."

"Thần phủ là nơi tu sĩ cảm ngộ bản thân, tu luyện thần thức, cho dù rơi vào hôn mê, thần thức vẫn tỉnh táo, chuyện gì xảy ra trong thần phủ thì tự nhiên sẽ biết rõ." Thịnh Hoài Khanh nói xong, thấy sắc mặt Thẩm Dao Chu đột nhiên thay đổi, vội vàng hỏi: "Thẩm y tu, có gì không ổn sao?”

Sắc mặt Thẩm Dao Chu lúc này chẳng khác gì bảng pha màu.

Nàng nhớ lại lúc đầu kết nút thắt linh lực cho Phó Sinh Hàn, vô tình tiến vào thần phủ của hắn, chìm vào hồi ức của hắn, ở bên hắn mấy năm. Nhưng sau khi ra ngoài, Phó Sinh Hàn lại nói hắn không nhớ gì cả, hóa ra đều là lừa nàng!!

Phó Sinh Hàn, ngươi là kẻ đại lừa đảo!!

Thẩm Dao Chu đơn phương quyết định chiến tranh lạnh với Phó Sinh Hàn. Vì vậy Phó Sinh Hàn rất nhanh phát hiện, thời gian Thẩm Dao Chu đến bí cảnh Hạnh Lâm ngày càng ít, trước kia nàng lo hắn ở trong đó buồn chán, mỗi ngày đều tranh thủ đến gặp hắn, dù chỉ là trò chuyện.

Nhưng dạo gân đây, nàng hình như có rất nhiều tâm sự, thi thoảng đến thăm hắn vài lần cũng đều vội vội vàng vàng, Phó Sinh Hàn vừa mới cất lời hỏi han, nàng đã vội vàng chào từ biệt.