Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 520




Thẩm Dao Chu bưng bát, trực tiếp bước vào trong lồng, đến khi vào trong, nàng nhìn rõ ràng hơn thương tích trên người thiếu niên này, thâm mắng Bùi Trọng một tiếng lòng lang dạ thú, rồi nhẹ giọng nói: "Đừng sợ."

Ánh mắt thiếu niên nhìn nàng đều lộ ra vẻ sợ hãi, thấy nàng tới gần, lập tức sợ hãi ôm đầu, thân thể run rẩy.

Thế nhưng hắn đợi thật lâu, nỗi đau quen thuộc cũng không ập đến, hắn cẩn thận xen lẫn nghi hoặc mở mắt.

Nhưng Thẩm Dao Chu chỉ đặt thức ăn trước mặt hắn, sau đó ngồi xổm ở cửa lông, không hề tới gần.

Thiếu niên có thể cảm nhận được hơi thở ôn hòa và thoải mái trên người nàng, thậm chí còn có cả d.a.o động linh lực quen thuộc thoang thoảng.

Hắn thận trọng đưa tay, phát hiện Thẩm Dao Chu không hề động, lúc này mới giật lấy bát ăn ngấu nghiến.

Thẩm Dao Chu thấy hắn ăn xong mới chậm rãi rời khỏi lồng.

Từ Chỉ Âm nhìn thiếu niên trong lồng ăn như hổ đói, thở dài nói: "Ta cũng từng nghe qua truyên thuyết về dược nhân, những người này sinh ra đã rất đáng thương, chỉ cần bị phát hiện sẽ bị đưa vào các gia tộc lớn, cả đời không có tự do, không ngừng bị dùng để thử nghiệm cho đến khi chết."

Thẩm Dao Chu im lặng.

Nàng biết, nàng có thể cứu thiếu niên này một lần nhưng chỉ cần hắn là dược nhân, lòng tham của con người sẽ không buông tha hắn.

Ngay lúc này, nàng bỗng nhiên cảm thấy có gì đó cọ cọ vào người, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện thiếu niên kia đã ngoan ngoãn ngủ gục bên chân nàng.

Thiếu niên vô cùng dựa dẫm vào nàng, dường như biết là nàng đã cứu mình, bất kể nàng đi đến đâu cũng muốn đi theo.

Hắn không nói được, chỉ có thể phát ra tiếng "Ư ử".

Thẩm Dao Chu liền gọi hắn là Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ quả thực cần phải chữa trị, nhưng hiện tại thân thể hắn suy nhược, lại thêm việc bị phong bế linh mạch trong thời gian dài, phải để hắn khôi phục thân thể mới có thể chịu đựng được.

Thẩm Dao Chu suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đưa hắn vào bí cảnh Hạnh Lâm.

Bí cảnh Hạnh Lâm là do Ân Vãn cho nàng, bản thân nó có tác dụng chữa thương, thể chất của Tiểu Ngũ giống với Ân Vãn, sau khi đi vào, tình hình quả nhiên tốt hơn rất nhiều.

Thẩm Dao Chu thấy hắn đã quen với nơi này, định rời đi nhưng lập tức bị Tiểu Ngũ túm lấy vạt áo.

Thẩm Dao Chu chỉ có thể kiên nhẫn dỗ dành hắn: "Tỷ tỷ còn có việc phải làm, ngươi ngoan ngoãn ở bên trong được không?”

Tiểu Ngũ cúi đầu nhưng vẫn chỉ túm lấy vạt áo nàng không buông.

Thẩm Dao Chu không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa hắn đến chỗ Phó Sinh Hàn, muốn hắn giúp chăm sóc Tiểu Ngũ, tiện thể mượn vận may của vị bằng hữu này mở rương Chí Tôn.

Nhưng Tiểu Ngũ vừa nhìn thấy Phó Sinh Hàn liên trốn ra sau lưng Thẩm Dao Chu.

Phó Sinh Hàn nhìn bàn tay đang túm chặt cánh tay Thẩm Dao Chu, hỏi: "Đây là?"

Thẩm Dao Chu giới thiệu thân phận của Tiểu Ngũ, lại nói: "Hắn còn nhỏ, lại bị Bùi Trọng ngược đãi, đối với người không quen biết sẽ có chút sợ hãi, lát nữa sẽ ổn thôi, ngươi đừng để ý."

Tiểu Ngũ thò đầu ra từ sau lưng Thẩm Dao Chu, hấy ánh mắt Phó Sinh Hàn quét tới, lại giống như thỏ con sợ hãi rụt trở lại.

Phó Sinh Hàn: ”...

Thẩm Dao Chu chắp tay, trên mặt lộ vẻ tha thiết: "Vậy nhờ ngươi chiếu cố hắn chu đáo, dù sao ở đây người ta tin tưởng nhất chính là ngươi."

Phó Sinh Hàn vốn đang nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ sau lưng Thẩm Dao Chu, nghe nàng nói vậy thì khựng lại, lặng lẽ thu hồi ánh mắt bất thiện, ôn hòa đáp: “Được.”