Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chap 94 : Hoa Tộc Báo Thù.




Chap 94 : Hoa Tộc Báo Thù.

"Thập biểu ca, huynh thấy Khổng Tuyên thế nào?" - Thái Phi khẽ truyền âm trong khi bản thân nàng đang giả vờ thiền định.

Thập thái tử nghiến răng nhìn sang tên nam nhân mặt hoa da phấn bên cạnh. "Muội nhìn hắn đi. Có chỗ nào tốt? Đôi mắt l·ẳng l·ơ, gương mặt đê tiện, tóc tai dài luộm thuộm, quan trọng hơn là Đông Hoàng thúc không đồng ý đâu."

Lần đầu tiên Kim Ô thập thái tử gặp em họ thì ba hồn bảy vía đã bị nàng câu mất, thật sự quá là đẹp. Đáng tiếc bông hoa kia chỉ số hảo cảm max cấp cũng không đến lượt mình rước về nhà.

Mặc dù không biết nam chính có phải Khổng Tuyên hay không, 30 tỷ tế bào trong người nói cho hắn biết y không phải người tốt nên quyết tâm ngăn cản hôn sự này đến cùng.

"Muội hỏi hành động của y. Biểu ca đang lan mang cái gì vậy?" - Thái Phi nhịn không được liền nở một nụ cười.

"Ta nghĩ chúng ta cứ thong thả thôi... Địch bất động thì ta bất động." - Hắn nhìn Khổng Tuyên như cả hai là kẻ thù không đội trời chung rồi bước nhanh về phía cánh rừng, tiếng gọi từ các vị huynh trưởng làm hắn không thể ngồi thêm một lúc nào nữa.

Tên phượng tộc thái tử này có ghét gia tộc mình cỡ nào thì đó cũng là xương máu ruột thịt, ai muốn ngồi chung mâm với kẻ thù diệt tộc. Nếu nói vì tình thì cũng có thể nhưng mà ánh mắt y nhìn Thái Phi, không phải ánh mắt của ái nhân. Cứ gian gian kiểu gì.

Khổng Tuyên tỏ ra khá thờ ơ mặc dù nghe hết nội dung cuộc giao tiếp giữa hai anh em họ. Như thể đó không phải là vấn đề lớn.

"Đại ca, nhị ca, tam ca, tứ ca.... Quái lạ, bọn họ đâu rồi?" - Thập thái tử gọi to. Khu rừng vừa nãy vẫn còn tiếng la hét thất thanh mà bây giờ yên tĩnh đến lạ.

Rầm!?





Tác động cực mạnh vào thân cây gần đó và hàng loạt cây lớn bốc hỏa khiến Thập thái tử giật mình, vội vàng di chuyển đuổi đến. Tim Đế Thập run lên một nhịp khi chứng kiến nhị ca bị gai nhọn của hoa yêu đâm vào giữa trán rút lấy sinh lực. Cả người toàn máu là máu, khuôn mặt nhợt nhạt không có sức sống.

Hắn nóng lòng liền hóa bản thể lao tới, triển khai 3 cái ô trảo bắt lấy dị hoa kéo đứt thành hai mảnh, móng vuốt v·a c·hạm vào lớp biểu bì tạo thành một tràng âm thanh sống động như kim loại cọ xát, rõ ràng đây không phải là huyễn ảnh.

Cái kia hoa yêu b·ị t·hương liền rút xuống lòng đất, khắp các thân cây quanh đó chìa ra vô số gai nhọn vươn người phóng tới t·ấn c·ông. Trong nháy cơ thể hắn bị hơn trăm cái dây leo quấn lại không thể nhúc nhích.

"Ta còn nghĩ con trai của yêu hoàng rất khó đối phó."

Lúc này địa vực nhô nhấp nhô, mười mấy thân cây mẫu đơn chậm chạp chuyển động trên đất, mê hương ngào ngạt lan tỏa giữa bầu không khí ẩm thấp, nụ hoa khổng lồ xòe ra, phần nhụy là thân trên của một mỹ nữ, linh hoạt uyển chuyển.

"Ngươi là Hoa thần của tộc yêu hoa." - Đến đây hắn không giấu nổi kinh ngạc, hoa yêu là một trong các tộc đàn yếu kém nhất của yêu tộc, loại huyết hải thâm gì khiến lũ người này có gan chọc vào con cháu yêu hoàng.

"Ta chính là Hoa thần, hôm nay đến đòi mạng cho 5 vạn tộc nhân bị Đông Hoàng Thái Nhất huyết tế." - Mỹ nữ kia trừng mắt.

Kim ô thập thái tử bị thu hút sự chú ý vào phía xa, nơi đại thái tử cùng tam thái tử nằm thoi thóp trong chiếc lồng kết từ hoa lá. Hắn không thể manh động, đám hoa yêu làm tới mức này e rằng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cùng c·hết.

Thập thái tử : "Ngươi nói Đông Hoàng thúc huyết tế tộc nhân các ngươi? Chắc có hiểu lầm gì ở đây."

Hoa Thần rống giận. - "Hiểu lầm?!! Hahaha... Ta đến c·hết cũng không quên được cảnh Đông Hoàng Thái Nhất trái lệnh thánh nhân, thay vì g·iết nhân tộc hắn lại hạ lệnh g·iết người thân của bọn ta tế Đồ Vu kiếm. Hôm nay ta sẽ cho hắn nếm mùi kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh."



"Ngươi nói Đông Hoàng thúc lấy máu hoa tộc tế Đồ Vu kiếm?!" - Thập thái tử bất ngờ, như thế nào??? Hắn nghe nhầm hay con ả Hoa Thần này có bệnh.

Cốt truyện rõ ràng nói yêu tộc đồ nhân tộc lấy máu, sau tự nhiên lại thành g·iết đồng tộc??? Đông Hoàng thúc của hắn chẳng lẽ cũng là người xuyên việt?

"Cùng lên đi." - Hoa yêu kêu gọi toàn bộ cây cối biến thành mộc nhân, những cái rễ to lớn của nó rút khỏi lòng đất.

"Từ từ tìm hiểu chuyện hoàng thúc sau... Đốt c·hết các ngươi!!" - Đế Thập nghiến răng, thôi thúc linh khí chuẩn bị hỏa thiêu bọn chúng, tuy nhiên khẩu quyết giữa chừng bị ngắt quãng, một trong số những cái gai nhọn đâm vào sau gáy xuyên thấu qua cổ hắn, gây vết thủng lớn ở vòm họng, máu chảy không ngừng.

"Đế Tuấn, Thái Nhất, dùng mạng con cháu các ngươi. Bồi năm vạn tộc nhân của chúng ta."

Tiếp theo từng cái hoa yêu, mộc nhân thiêu đốt linh lực bản mệnh, muốn tự bạo nổ c·hết cùng ba vị kim Ô thái tử.

"Thái dương chân hỏa."

Bất ngờ lửa phần thiên cháy bùng lên từ phía sau, đại kim ô nhào tới ôm chặt lấy Hoa Thần ngã vào đám mộc nhân.

"Khốn kiếp! Mau buông ta ra." - Hoa Thần hét lên, cô ả nhanh chóng dồn linh lực xuống đan phủ, tiến hành tự bạo.



Đế Hoang như cảm nhận được, y trong ánh lửa biến đổi bản thể, hai cái ô trảo mạnh mẽ cố định đầu và thân cô ta, cuối cùng dùng mỏ xé đan phủ, moi sống yêu đan của đối phương. Cô ta đau đớn gào thét ầm ĩ.

"Ta xem ngươi lấy gì tự bạo." - Đại thái tử dùng sức mạnh bóp vỡ yêu đan của Hoa thần rồi ném t·hi t·hể ả vào biển lửa.

Đám người Thái Phi, Khổng Tuyên chạy tới chỉ còn nhìn thấy cả khu rừng chìm trong h·ỏa h·oạn, trăm đóa hoa lửa bay giữa không trung.

Đế Hoang dìu Đế Thập cùng nhị thái tử, tam thái tử đi ra ngoài, hắn ra hiệu cho huynh trưởng giữ bí mật, không để cho bọn tân binh biết có người tác động đến trận, tránh gây dư luận hoang mang.

Sau đó họ họp mặt với các nhóm khác, bắt đầu bàn về chuyện hợp tác bắt 4 gã đại vu.

"Mọi người, có ai nhìn thấy A Vu ca và Tiểu Hổ đâu không?" - Ai đó xen ngang cuộc thảo luận, bấy giờ các đội trưởng điểm danh lại, phát hiện số thành viên mỗi đội vơi mất đi vài người. Lạ ở chỗ không biết họ m·ất t·ích từ lúc nào.

"Mọi người, mau lại đây nhanh lên."

Vài người phát hiện được dấu máu còn rất mới vương trên các bụi cây dại, tất cả bảo nhau kiểm tra lại, trừ ba huynh đệ Kim Ô ra không ai trong số đám người b·ị t·hương, các v·ết m·áu này nằm ngược hướng với khu rừng.

"Có khi nào của những người m·ất t·ích không?" - Vài người lo lắng nhìn nhau. "Họ có khi đã gặp chuyện chẳng lành rồi."

Thái Phi liền bác bỏ, nàng bảo chướng ngại vật trong này chỉ toàn huyễn ảnh của thiên đế tạo ra, sao có thể gây sát thương vật lý được.

"Vậy ba tên kia b·ị t·hương nặng như thế, ngươi giải thích thế nào?" - Ai đó phản bác.

Đế Hoang vừa băng bó cho hai đệ đệ vừa nói to. "Bọn ta tự đánh nhau không được à? Còn nói nữa ta đánh luôn ngươi đấy."

Thái Phi lại gần chỗ Đế Thập hỏi thăm, được hắn kể cho đầu đuôi sự việc. Nàng lập tức muốn chạy đi báo cho Đế Tuấn.

Đế Thập kéo nàng lại, tay di chuyển vẽ vài nét trên mặt đất, lại nhìn về hướng Khổng Tuyên. Không biết nội dung viết gì nhưng sau đó nàng âm thầm về chỗ, cư xử như bình thường.