Chap 95 : Lột Xác.
Xem như trong cái rủi có cái may, Đế Hoang thổi được thái dương chân hỏa, tâm trạng lâng lâng như trên mây, phần nhị thái tử và tam thái tử hãy còn hoảng sợ, trận đả kích này làm đám nhóc chưa trải qua binh đao loạn lạc nằng nặc muốn về Thang cốc.
"Thật là... Không hiểu sao hoa tộc lại xuất hiện ở đây nữa." - Đế Thập giả vờ than thở, cũng phát động một đợt lửa đốt cháy v·ết t·hương ở cổ, dần dần khiến nó khép miệng lại một cách thần kỳ.
Phượng tộc thái tử thể hiện ra ngoài ánh mắt hâm mộ. Lại đến gần chỗ huynh đệ hắn nói lớn. "Nghe danh Thập thái tử thần uy cái thế, không những điều khiển được chân hỏa vô cùng thành thục mà còn uy vũ chẳng thua kém gì hai vị yêu hoàng, cái kia đế vị tương lai ắt hẳn thuộc về thái tử."
Đế Hoang ngồi cạnh vì mấy lời này cảm thấy hổ thẹn, nét hớn hở vừa rồi liền bị gáo nước lạnh tạt cho tắt đi. Đế Thập siết chặt lòng bàn tay, mấy lời chia rẽ này là để cho các vị huynh trưởng của hắn nghe.
"Thật sao?" - Đế Thập lấy lại bình tĩnh. "Vậy nhìn thử xem thái dương chân hỏa của bổn thái tử hiện giờ có mãnh liệt giống năm đó Đông Hoàng thúc xóa xổ Phượng Tê Cốc hay không?"
Y im lặng trong giây lát rồi cười nói đáp trả như thể đó không phải chuyện của mình. "Thái tử có chỗ không biết, thời điểm đó Khổng Tuyên không có mặt. Khó mà đánh giá."
Đồng tử hai mắt Khổng Tuyên giãn rộng ra, hai tay run lên không tự chủ, cố nén cơn kích động.
"Đế vị không quan trọng." - Kim Ô thập thái tử truyền âm đến. "Đứng hay ngồi, bọn ta vẫn trên đầu ngươi."
Cả khuôn mặt đỏ tía, nếu như không phải nam chính căn dặn không được hành xử lỗ mãng, y sớm đã nhào tới ăn thua đủ một trận với Đế Thập.
"Khổng Tuyên huynh đệ?! Sang bên kia có vài thứ hay ho lắm." - Một thiếu niên đến vỗ vai phượng tộc thái tử, cười nói chỉ tay về bên kia, y không trả lời mà trực tiếp đứng dậy rời đi.
Thái Phi tốt bụng nhắc nhở biểu ca không nên chọc Khổng Tuyên. Huyết mạch phượng tộc còn tồn tại tới tận giờ e rằng có đại năng chống lưng.
Đế Thập kinh ngạc. Hồng hoang yêu tộc, ngoài thánh nhân ra còn ai có khả năng uy h·iếp? Câu này đáng lẽ là người khác nói về họ mới đúng.
"Biểu muội, muội biết lai lịch kẻ chống lưng cho y à."
Người đẹp mặt lạnh tự nhiên e thẹn khi nói đến nam nhân khác. "Là thánh nhân.... Mà thật ra muội cũng không biết người đó có được gọi là thánh nhân hay không. Hắn không phải từ chỗ đạo tổ chỉ điểm mà ngộ đạo, cũng không có từng ngồi Tử Tiêu cung."
"Ở hồng hoang còn có tự mình ngộ đạo?!" - Đế Thập chau mài. Đây có còn là hồng hoang hắn biết không? "Vậy làm sao muội biết có người này tồn tại?" - Đế Thập vuốt mặt mấy cái.
Thái Phi : "Tình cờ gặp hắn lúc du ngoạn tam giới, tên vu tộc đó mặt dày bám lấy ta."
Đế Thập : "Vu tộc??? Biểu muội dây dưa với loại người đó hoàng thúc biết sẽ tức c·hết cho mà coi. Muội không yêu thương Đông Hoàng thúc sao?"
"Nhưng cha không có phản đối." - Thái Phi còn nói hai chữ nhạc phụ Thái Nhất rất chi là vừa ý.
"Hết rồi, hết thật rồi. Ta muốn c·hết." - Đế Thập ngũ quan nhân sinh vỡ nát, cứ thế buông lơi cả người ngã về phía sau đè trúng vào v·ết t·hương của Đế Hoang làm y đau tới mức kêu cha gọi mẹ.
Khổng Tuyên và thiếu niên nọ đi khuất sau một tản đá lớn, sau khi đã chắc chắn không có ai quanh đó, tên kia bắt đầu chửi mắng hoa tộc vô dụng, trải sẵn đường cho còn làm không xong việc.
"Ta cũng không ngờ Hoa Thần lại thảm bại như thế."
Người kia lên tiếng. "Đám đó cao lắm chỉ là Huyền Tiên sơ nhập, chúng ta liên kết lại vây công chúng còn không được sao."
"Liên kết? Bổn thái tử thì không nói, còn ngươi chịu nổi bao nhiêu thành của thái dương chân hỏa? Chi bằng kéo dài thời gian. Đợi đại trận rơi xuống chân núi Bất Chu, vu tổ sẽ lo phần còn lại." - Khổng Tuyên cười nhạt. "Tới lúc đó, một mạng cũng đừng hòng lọt lưới."
Gã thiếu niên đúng là muốn dạy cho yêu hậu Hi Hòa bài học để trả mối thù cô ta t·hảm s·át nhân tộc nhưng mà tới khi Khổng Tuyên bảo sẽ g·iết hết toàn bộ, y liền thoái lui, hận thì có hận đấy, nhưng người đang làm, trời đang nhìn.
"Giết con trai thiên đế, đại nhân quả này đổ xuống toàn bộ nhân tộc khó tránh liên.... Lụy... Hự!!!"
Móng vuốt sắc nhọn của Khổng Tuyên vươn tới bóp nát đầu tên đồng bọn. Huyết nhục văng tung tóe khắp nơi.
"Ta ghét nhất là mấy con hổ giấy...."
Xong việc y ầm thầm nhìn lên thái dương tinh và thái âm tinh phía trên, lớp mây phủ tăng thêm một tầng. Ngụy tạo vô số v·ết t·hương trên cơ thể rồi chạy về phía đám người tập trung, cảnh cáo là vu tộc tập kích.
Y cũng lén lút truyền âm cho đám đồng bọn của tên vừa bị mình g·iết rằng có việc muốn bàn riêng với họ.
Bên ngoài Khâm Nguyên, Quỷ Xa đang dõi theo nhất cử nhất động của thập đế tử. Họ thắc mắc mấy tên tiểu này làm trò gì mà giờ còn loay hoay ở vạch xuất phát, chậm tới cỡ nào cũng phải tới chỗ khu rừng mới đúng.
Tranh thủ cơ hội ở riêng, Khâm Nguyên khoác tay qua vai Quỷ Xa nhìn vô cùng thân mật. "Cũng tới giờ ăn rồi, chúng ta đi xem trù phòng hôm nay có món gì, Xa Xa đi thôi."
Quỷ Xa : "Xa Xa cái đầu của ngươi, ai cho ngươi gọi ta như thế."
Khâm Nguyên : "Không cho gọi thì thôi, hung dữ như thế mai mốt ta c·hết ngươi đừng có mà khóc đó."
"Ăn nói lung tung." - Quỷ Xa đẩy tay hắn ra. "Bây giờ ta đi ăn trước, ngươi ở đây canh chừng các vị điện hạ."
"Nè! Nhớ mang bánh hoa quế cho ta đấy." - Khâm Nguyên huýt gió nhìn theo bóng dáng người đẹp, nhìn kỹ lại hắn cảm thấy có chút quỷ dị, làm thế nào giữa trưa xuất hiện sương giá. Mà nhắc mới nhớ, thời gian trôi qua khá lâu, thời tiết trong trận vẫn là ban ngày.
"Yêu hoàng nói một nén nhang bên ngoài sẽ bằng một ngày bên trong... Chẳng mình nhớ nhầm? Hay vào đó xem thử. Lỡ như có chuyện gì làm thế nào ăn nói với bệ hạ."
Đông Hoàng Thái Nhất và Đế Á đang làm khách ở Thanh Khâu thành. Cả hai được Bạch Linh tiếp đãi rất nồng hậu.
Hắn liên tục úp mở hỏi về nam chính còn nữ đế một chữ cũng không hé môi.
Bao che nam chính như thế, hai ngươi tốt nhất đừng làm ra chuyện gì có lỗi với Phi nhi. - Thái Nhất liếc một cái thật sắc lạnh.
Thanh Khâu nữ đế ngược lại không chút sợ hãi, nàng vui vẻ rót thêm một ly.
"Bây giờ hồng hoang vạn tộc nhìn thấy ngươi như nhìn thấy ma. Thanh Khâu chỉ là một vùng đất nhỏ. Ngươi nói xem ta làm sao chứa nổi ma đầu như ngươi đây?"
"Không chứa nổi bổn hoàng nhưng ca ca của ta, chắc không thành vấn đề."- Đông Hoàng Thái Nhất đặt ly rượu xuống nhìn đắm đuối vào cô ta.
Mấy lời này làm cho Bạch Linh giật mình nhưng cũng mau mau lấy lại thần thái. "Đông Hoàng có ý gì?"
Đông Hoàng Thái Nhất : "Chuyện gian díu của hai người tốt nhất nên chấm dứt đi."
Bạch Linh : "Thì ra Đông Hoàng hôm nay đến để thị uy cho thiên hậu nương nương."
"Ta không thị uy cho tẩu ấy, ta muốn tốt cho ngươi. Còn coi nhau là một nửa hảo hữu thì nghe lời ta đi." - Hắn rất sùng bái ca ca nhưng trong phương diện tình cảm thì lại khác, Đế Tuấn?! Còn không biết yêu là gì.