Chap 67 : Lại Đến Huyết Hải
"Ta khiếu nại." - Côn Bằng chồm người nhào tới muốn níu giữ hệ thống lại nhưng nó sớm đã biến mất dạng bỏ lại y đầy khổ sở nhìn theo. Chưa ứng xong Vu Yêu thì trên vai tự dưng lại gánh thêm cái nợ Phong Thần.
"Lão ca, huynh sẽ không giận ta đâu đúng không?" - Đông Hoàng choàng tay gác lên vai Côn Bằng, đối phương ghét bỏ hất xuống.
Hằn học là thế, lát sau cả hai vẫn cùng nhau tìm nam chính. Chỗ hắn bế quan nằm trong lòng dãi núi đất đá cạnh Huyết Hải, từ đây đi thêm hai mươi dặm sẽ tới chỗ Hậu Thổ.
Sớm có chuẩn bị từ trước, Thái Nhất lấy ra hai cục bông nhỏ nhét vào mũi rồi tiến đến gọi cửa.
Ban đầu Côn Bằng chế giễu hắn, còn ung dung chắp tay ra sau lưng lượn lờ một vòng thăm thú, bỗng nhiên mùi thum thủm của Huyết Hải theo gió đập tới, tựa như một trăm cái xe chở rác vừa đi ngang.
Để tiện việc giúp đỡ Hậu Thổ tu hành. Đế Giang nhờ nam chính chuyển nhà đến đây, cũng từ đó y và Minh Hà trở thành chỗ thân tình.
Mặt đất run nhẹ kèm theo tiếng đá cọ xát mặt đất nặng nề, bên trong bước một lão nhân đứng tuổi. Dáng dấp chậm chạp.
"Cung nghênh lão gia! Cô gia ra ngoài có chút việc, dặn dò lão nô nếu người đến thì mời vào trong đợi."
Khéo đứng đây một hồi sẽ đụng mặt huyết hải chi chủ, Thái Nhất gọi Côn Bằng nhanh đi vào trong nhưng có vẻ không kịp.
Bầu không khí bị bóp ngẹt đột ngột. Hai đường kiếm khí đan chéo vào nhau quét tới.
"Cái khí tức này..." - Côn Bằng giật mình. Lại là Minh Hà! Rắc rối to rồi.
Vũ dực sau lưng Đông Hoàng Thái Nhất bung ra, bao bọc lấy cả người hắn như một tấm khiên cứng cáp bằng kim loại. Kiếm khí bị thái dương chân hỏa quanh cánh bùng lên câu diệt hết thảy.
"Lão tổ không tìm ngươi, ngươi lại dẫn xác đến. Cho là ta dễ bắt nạt sao?" - Minh Hà đạp trên một đóa hoa nhiều tầng liên kết bằng máu. Hai tay túm lấy A Tỳ, Nguyên Đồ cuồn cuộn sát khí.
Thí Thần Thương được kéo ra từ trong vết rách hư không.
"Minh Hà! Ngươi phiền thật."
Thái Nhất cảm thán trước khi phóng cả người lên không, mỗi động tác để lại bóng mờ phía sau, uyển chuyển như làn gió phân thân ra mười mấy hư ảnh q·uấy n·hiễu đối phương.
Minh Hà niệm pháp chú, trên da thịt mọc lên trăm ngàn con mắt quái dị vô cùng, chúng linh hoạt nắm bắt từng nhịp theo động tác đối thủ, nhờ vậy y dễ dàng chống trả lại công kích tứ phương bủa vây.
Cũng có chút bản lĩnh nhỉ?! Đông Hoàng Thái Nhất thầm khen. Biến hóa trăm trượng Kim Ô pháp thân.
Cảm nhận mênh mông nguy cơ, con mắt giữa trán Minh Hà thổi ra biển lửa nghiệp hỏa.
Sau lần trước, hắn bây giờ đã không còn e ngại Nghiệp Hỏa Hồng Liên. Ý cười vẽ ra trên mặt,vô cùng tự tin lao thẳng đến trung tâm biển lửa.
"Phụ thân!!!"
"Cha ơi! Dừng tay."
Hai giọng nữ hốt hoảng la lớn, con gái của Minh Hà và con gái của Thái Nhất chạy tới can ngăn.
Bất đắc dĩ mấy kẻ làm cha chỉ có thể liếc mắt về phía nhau, cuối cùng nghe lời con gái bảo bối dừng lại đại chiến.
La Sát công chúa trách móc cha mình. Thi thoảng liếc nhìn về phía hai cha con Thái Nhất với điệu bộ khó xử. Minh Hà méo mặt, y mới là cha ruột của nàng mà.
Thiết Phiến e thẹn đi lại chỗ họ. "Đều là hiểu nhầm, hy vọng Đông Hoàng đừng trách phụ thân của th·iếp."
"Hừ!! Công chúa càng lớn càng hiểu chuyện... Không như ai kia, càng già càng xấu tính." - Đông Hoàng Thái Nhất hừ lạnh, thái độ đắc thắng nhìn Minh Hà, đáng kiếp! Con gái ngươi cũng không bênh ngươi.
Minh Hà nổi điên xoắn tay áo lên muốn xông tới đấu khẩu liền bị Thiết Phiến mè nheo kéo về.
Hai cha con nhà kia đi rồi Thái Nhất mới thắc mắc con gái tại sao lại xuất hiện ở đây, còn đi chung với La Sát công chúa.
Nàng nghe tới liền bật cười. "Muội ấy tìm con để hỏi cách lấy lòng nam nhân. Nữ nhi bảo nàng nên trực tiếp đến tìm người đó, cho nên hai đứa bọn con mới tới đây."
"Tới đây??! Vậy là...." - Côn Bằng cùng Thái Nhất nhìn nhau, đoán chừng Thiết Phiến công chúa kia thích nam chính rồi. Thế giới này lấy y làm nam chủ, đương nhiên nữ nhân nào cũng muốn gả cho nam chính.
Nghĩ đến đây hắn không vui chút nào, Thái Phi quá khờ khạo, ai đời lại đi giúp đỡ cô nương khác tán phu quân tương lai của mình.
Côn Bằng : "Không hổ con gái đệ, giúp phu quân mình tuyển th·iếp."
"Sao được chứ?!!!" - Thái Nhất cầm tay con gái. "Nhi nữ đáng thương, cha sẽ không để con thiệt thòi, lát nữa gặp Đại Nghệ bắt hắn thề lấy con làm chính thất. Có như thế đám nữ nhân kia cũng không dám lên mặt."
Thái Phi tròn mắt nhìn họ, tuy nhiên sau đó liền minh bạch cả hai hiểu sai ý mình.
"Cha! Người hiểu lầm rồi, Thiết Phiến muội ấy không phải thích Đại Nghệ, với lại ai nói nữ nhi sẽ gả cho hắn?"
"Nhạc phụ, yêu sư!!! Nương tử... à không Phi Phi. Mọi người đến lâu chưa?" - Câu chuyện còn chưa đi đến đâu nam chính đã về, hắn mang theo vài quả đào tiên từ chỗ Tây Vương Mẫu.
Yêu tộc công chúa vừa nhìn thấy nam chính đã hóa thành làn khói biến mất, cả nhìn cũng không muốn nhìn thấy. Y bất lực ngóng trông bóng lưng tình lữ rời đi, can đảm đuổi theo cũng không có.
"Ta thấy hết hy vọng cặp này rồi." - Côn Bằng lắc đầu, khờ đến mức nữ nhân giận không biết chủ động năn nỉ, cứ đứng c·hết dí ở đây, khó mà tưởng tượng nổi tên này sẽ lập hậu cung tam thê tứ th·iếp kiểu gì, một nữ nhân cũng không đối phó nổi.
Đổi lại, Đông Hoàng Thái Nhất xót con gái, không tiếc lời trách móc đối phương đào hoa để cô nương tìm đến con gái hắn gây sự.
Vào tới bên trong, y mang ra loại rượu ngon, linh quả quý nhất để lấy lòng cha vợ.
"Nhạc phụ, người có nhầm ta với ai không?" - Nam chính nhẹ giọng, vừa rót rượu xoa dịu hắn vừa dâng tặng rất nhiều pháp bảo.
"Ý ngươi là bổn hoàng hồ đồ vu oan cho ngươi?" - Đông Hoàng Thái Nhất miệng thì giận, tay vẫn thu đồ cất vào nhẫn không gian.
Nam chính : "Không phải ý đó! Nhưng cha phải kể từ khúc đầu rồi khúc đuôi chứ? Đâm ngang khúc giữa. Con làm sao hiểu?"
Y nghe kỹ một hồi cảm thấy sai sai, từ khi công khai theo đuổi Thái Phi thì kẻ hầu, người hạ chỉ giữ lại người già tới mức đi không nổi hoặc xấu tới dọa c·hết trẻ con, ra ngoài không dám lộ mặt, đi làm nhiệm vụ đeo mặt nạ 24/24, ở đâu ra mà nữ nhân bám đuôi.
Đến khi được hắn bảo La Sát công chúa đến tìm thì Nghê Thường còn cười to gấp mấy lần Thái Phi lúc nãy.
Cho là thằng nhãi con này đang cười chọc tức mình, Thái Nhất nâng lên cây thương. Nam chính vội vàng giải thích La Sát công chúa không phải tới tìm mình.
Côn Bằng : "Không phải tìm ngươi thì tìm ai? Chẳng lẽ tìm bọn ta."
Nam chính gật đầu lia lịa. "Thì đúng mà, người nàng ta để ý là nhạc phụ. Chuyện này nương tử cũng biết, chẳng lẽ nàng không nói lại với người?"
"Phụt!" - Thái Nhất phun cả ngụm rượu vừa vào tới cổ họng ra ngoài. Cái này thì sao mà đỡ được.
"Bỏ qua đi." - Côn Bằng cười run cả người nhưng vẫn cố không phát ra tiếng. "Bọn ta hôm nay đến đây vì hệ thống tiền bối của ngươi nhờ vả, hắn nhờ bọn ta chuyển lời bảo ngươi bật lại giao diện tương tác. Đã bao lâu rồi không gặp hệ thống vậy?"
"Nói tới việc này thì ta cũng có chuyện muốn nói." - Nam chính thở dài. "Ta cảm thấy mình không thích hợp làm những việc lớn lao... Càng không muốn tổn thương Phi Phi."
"..." - Thái Nhất đặt ly rượu xuống, vô cùng chờ đợi từng câu từng chữ tiếp theo.
Nam chính ngập ngừng. "Nhạc phụ, người là người duy nhất ở thế giới này có thể g·iết ta. Xin người g·iết ta đi."
Đông Hoàng Thái Nhất với tay chạm vào Thí Thần Thương, từng mạch máu trong người sôi sục cả lên, nếu có thể hắn muốn một đao kết liễu tên nhóc này ngay tức thì nhưng mà... Hệ thống sẽ không làm cảnh đâu, chắc chắn là vậy rồi.
"Ngươi gián tiếp hại c·hết thỏ thỏ, ta đương nhiên muốn lấy mạng ngươi, nhưng ngươi là thiên mệnh chi nhân, sống hay c·hết quyền quyết định không ở chỗ ta."
Nam chính : "Cái gì mà thiên mệnh chi nhân... Nực cười, chung quy là con rối ai khiển thì làm theo thôi. Giờ đến việc c·hết sống, cũng không thể thay bản thân quyết định."
Côn Bằng lại cảm thấy nam chính đáng thương, cuộc đời chính mình không được quyền làm chủ.