Chap 68 : Tách Rời.
Nam chính :
"Ta không nghe lời hệ thống tiền bối nữa. Trời có sập xuống cũng không đi đâu hết, không làm gì hết."
Không chịu ra khỏi đây thì càng hay, Thái Nhất hy vọng nam chính c·hết già ở cái động này luôn mà, không có ai cản đường chuyện sửa đổi Luân Hồi và Vá trời sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều.
Nhưng một phần trong hắn mong muốn ngược lại, một chút đả kích đã chịu không nổi, đứa trẻ to đầu này về sau bảo vệ Phi Phi kiểu gì.
Thái Nhất :
"Từ chối hệ thống thì chuyện năm đó cũng là lỗi của ngươi thôi. Nhốt mình ở đây, cái gì cũng không làm.... Kẻ vô trách nhiệm thì tuyệt đối không xứng với con gái của ta."
Nam chính : "...."
Sau một lúc suy nghĩ Nghê Thường đưa tay thao tác bật lại không gian hệ thống, y vẫn còn giận hệ thống, giận luôn cả phần vu tộc, cho nên chuyện hồng hoang chẳng muốn can thiệp vào nữa.
Chưa kịp vui mừng trước mặt bất thình lình một dòng thông báo đỏ. Nam chính mở rộng giao diện lên không gian mở, làm cả họ cũng có thể nhìn thấy.
[ Xác nhận khởi tàng cổ thí luyện? ]
[ Xác nhận yêu cầu, dữ liệu nguồn đang khởi tạo..."
[ 1%...]
Thiên mệnh chi tử đi tới chỗ Đông Hoàng Thái Nhất. Nói lời cảm ơn vì đã cho mình cơ hội, y chia sẻ thế giới bên ngoài rộng lớn. Thời gian tới muốn đi chu du hỗn độn, xuyên qua các thời không khác.... Và quan trọng hơn là muốn mang theo Phi Phi.
Không khí rơi xuống chạm đáy.
Vừa c·ướp đi thê tử lại muốn c·ướp luôn con gái của hắn sao?! Trong giây phút Đông Hoàng Thái Nhất nổi trận lôi đình, thái dương chân hỏa bốc lên ngùn ngụt, Côn Bằng ở phía sau kịp thời giữ lại.
Côn Bằng :
"Thái Nhất ta hiểu đệ cảm thấy thế nào nhưng đệ biết thứ gì tốt nhất cho con bé mà phải không?"
Hắn biết chứ! Dư biết là khác, đi theo nam chính, chiêu diêu hỗn độn. Không thuộc về vạn vật bên trong, đạo lộ rộng mở, tương lai không dừng lại ở Hỗn Nguyên đạo quả.
Chỉ là bản thân hắn không nỡ xa con bé.
Thái Nhất : "Chuyện này phải để nó quyết định. Hôm nay đến đây thôi, yêu sư chúng ta về."
Nam chính kiên định. "Người giao Phi Phi cho ta, ta hứa dùng sinh mệnh của mình ra đảm bảo. Đời đời kiếp kiếp chỉ có mình nàng ấy."
Côn Bằng : "Cái đó để sau mới nói đi, Đông Hoàng bảo phải hỏi ý kiến của công chúa nữa mà."
Suốt dọc đường về không ai nói với ai câu nào, Côn Bằng nhớ ra chút chuyện liền lên tiếng bảo hắn về thiên đình trước, y muốn đến Tây Phương tìm tiền kiếp của Đường Tam Tạng.
Thái Nhất : "Huynh chưa gì mà đã nôn nóng xuất gia tới vậy."
Côn Bằng : "Nôn cái cóc khô, ta đi khuyên Kim Thiền Tử hoàn tục. Còn nước còn tát."
Vừa tiễn cha vợ, nam chính đã có khách đến thăm. Hậu Thổ tổ vu nhìn về hướng mà bọn họ rời đi.
Nam chính trêu chọc nàng không cần phải nặng bệnh tương tư. Thời gian tới Thái Nhất kiểu gì cũng sẽ chuyển tới đây làm hàng xóm mới của Hậu Thổ và Minh Hà.
"Tương tư cái gì." - Hậu Thổ đỏ mặt. "Mà hắn sao chịu đến đây."
"Không lâu nữa đâu." - Nam chính khẳng định lần nữa,
Gương mặt Hậu Thổ trở nên hiếu kỳ, hầu như từ khi nam chính chứng đạo Hỗn Nguyên mỗi lời nói đều trở thành sự thật.
"Thánh nhân thật sự là không có gì là không biết sao?"
Y khẽ gật đầu, Hậu Thổ không rồi cũng sẽ được trải nghiệm cảnh giới huyền diệu đó thôi.
Tây phương lúc này đang xây dựng kim tự Đại Lôi Âm bằng công đức thạch trên dãi núi thần thoại Tu Di sơn.
Đường lớn hai bên rộng thênh thang, đoàn người ăn mặc theo phong cách đặc trưng của phật giáo, cà sa nhạt màu nối đuôi nhau dắt theo đại tượng ( voi ) trên thân đeo vô số trang sức và lễ vật đi về phía các tỳ kheo và chư tăng để cúng dường.
Trên đài sen lấp lánh kim quang, hai vị thánh nhân Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề đang giảng đạo.
Cảm nhận người đến không phải gây chuyện, họ lệnh cho một tỳ kheo tiếp đón, dẫn Côn Bằng đến chỗ Lục Sí Kim Thiền.
Cạnh dòng suối trong vắt, tiểu sư phụ đầu trọc đôi mắt thâm quầng, đang vừa ngồi ăn cả nải chuối vừa ghi chép vô số văn bản tiếng phạn.
"Yêu sư!" - Thiếu niên nhìn thấy y liền vứt luôn nải chuối òa lên khóc thật thương tâm. Hắn nhảy bổ vào người Côn Bằng như đứa trẻ, kể lại đủ 7749 cái quy tắc trong phật môn, than thở đủ kiểu. Nhưng mà tới khúc khuyên hoàn tục thì bất ngờ Kim Thiền Tử từ chối.
Ở đây đúng là rất khổ nhưng bản thân vẫn chịu đựng được, không có thực lực trở về yêu tộc không những chẳng giúp được gì còn khiến tây phương nhị thánh ghi thù.
Quả lý do hợp lý tới mức Côn Bằng cũng không biết phản bác thế nào. Đành tay trắng trở về, đúng là giày dép cũng có số huống hồ... Bỏ đi, ý trời rồi.
"À... Huynh đệ của ngươi vẫn xài tốt phải không?" - Trước khi đi Côn Bằng nhìn xuống thân dưới của thanh niên. Cầu trời bệnh y·ếu s·inh l·ý không theo qua hai kiếp.
"Đương nhiên là tốt!" - Nhanh tay che lại hạ thể. "Ta đoạn tuyệt hồng trần rồi! Với lại cũng không có thích đàn ông đâu."
"Mấy thằng nhóc sao hay lo quá. Ngươi tu hành cho tốt đó. Có như thế sau này mới không cần nhờ vả ai." - Nói xong Côn Bằng theo làn gió biến mất.
Đông Hoàng Thái Nhất trở về thần giới, hắn tập trung phụ yêu hoàng Đế Tuấn kiến thiết lại thiên đình, tuy nhiên chuyện gì càng muốn giấu lại càng lộ. Không rõ là ai tọc mạch, việc của yêu thần Cửu Anh phản bội trên dưới quân doanh không ai không biết.
Bàn tán ầm trời cả lên.
Cuối cùng đến tai Đế Tuấn, khỏi nói y đã giận tới mức nào.
"Tại sao chuyện Cửu Anh không báo lại?"
Thái Nhất : "Vu yêu vừa chiến xong, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện."
Đế Tuấn kìm xuống cơn giận, vấn đề ở đây là Thái Nhất không nói lại, cũng không cho người viết cáo báo dâng lên, tới tận hôm nay y vô tình nghe được từ một thiên nữ lau dọn đang tán dóc với thiên nữ khác trong điện.
Thân là thiên đế, chuyện lớn như vậy mà bản thân không hay trong khi cả yêu tộc đều biết.
"Người thì cũng thả rồi. Huynh muốn ta tìm bắt hắn về hay sao." - Đông Hoàng Thái Nhất cảm thấy uất ức, bình thường Đế Tuấn đâu có phản ứng gay gắt như thế.
Thiên hậu Hi Hòa ngự trên vương tọa bên cạnh lên tiếng. "Phu quân, đừng giận. Ta thấy chuyện có tý xíu, đừng mắng hoàng thúc nữa."
"Nàng biết việc này hậu quả thế nào không." - Đế Tuấn ngắt lời. "Quân doanh không ít lời đồn Đông Hoàng cấu kết vu tộc, dùng máu tộc nhân xây đường thành thánh."
"Ai nói thì mang kẻ đó ra chém là được mà" - Hắn nhìn Đế Tuấn.
"Bây giờ ai cũng nói! Đệ muốn ta chém hết hay sao?" - Thiên đế trên mặt đầy phẫn nộ.
"Đây là em trai của chàng đấy.... Bỏ qua đi, ta còn chuyện quan trọng hơn muốn bàn với phu quân." - Hi Hòa đưa bàn tay trắng nõn nà vuốt ve khuôn ngực săn chắc của Đế Tuấn rồi di chuyển dần xuống cơ bụng. Ánh mắt miên man tình ý. Tần suất gần đây của Hi Hòa quá dọa người, y sắp chống đỡ không nổi.
Đế Tuấn : "Phu nhân... Tý nữa rồi vuốt! Giải quyết đống rắc rối này trước đã."
Đông Hoàng Thái Nhất : "Vậy huynh muốn ta làm sao đây?"
"Còn hỏi? Tạm thời lánh mặt một thời gian đi. Hoặc là đi bế quan, bao giờ mọi chuyện lắng xuống rồi tính."